Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 460: Giống như là muốn đem nàng ăn hết

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Nàng vẫn chưa nói xong, cổ tay bỗng nhiên bị nắm chặt, như bị một bàn tay sắt đá bắt lấy.Lạnh lẽo thấu xương, nắm cổ tay nàng thật đau.Nàng nhảy dựng, kêu lên: “Đại sư huynh, huynh mau buông tay, huynh làm đau ta rồi!”Cổ Nhược đối với nàng tuy rằng vẫn không lạnh không nóng, nhưng Long Phù Nguyệt lại biết hắn mặt lạnh tim nóng, dạy nàng học vu thuật là vì nàng, đối với nàng có thể nói có cưng chiều.Càng đừng nói chuyện hắn làm thương tổn nàng.Cho nên một trảo này của Cổ Nhược, Long Phù Nguyệt tuy rằng bị hắn trảo làm đau, lại cũng không cảm thấy sợ hãi.Nên nghĩ rằng kêu lên một tiếng, Cổ Nhược sẽ liền buông tay.Nhưng không ngờ Cổ Nhược không nhưng không buông tay, ngược lại nắm càng chặt hơn.Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy cổ tay sắp bị bẻ gãy.Nàng kinh hãi buồn bực rất nhiều, ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng hồi hộp nhảy dựng.Đôi môi mỏng của Cổ Nhược tái nhợt không có chút máu, lông mi dưới ánh trăng thấm ướt trong suốt sương sớm.Trên gương mặt tái nhợt như hàn có vẻ càng thêm xuất trần.Áo trắng mờ ảo như hòa nhập sương khói, khiến người không nắm bắt được.Mà hai mắt tối đen như mực, sâu như huyệt động, không có một chút tiêu điểm cùng ánh sáng.Hắn như là nhìn nàng, lại như không thấy được nàng.Một bàn tay bắt lấy cổ tay Long Phù Nguyệt, tay kia thì lại giơ lên,ngón tay lạnh lẽo như ngọc thạch m*n tr*n trên môi Long Phù Nguyệt, máu tươi trên môi Long Phù Nguyệt liền dính ở tại trên ngón tay của hắn.Hắn ghé chóp mũi ngửi một chút, máu Long Phù Nguyệt có một hương vị ngọt ngào kỳ lạ, thân thể hắn bỗng nhiên hơi hơi phát run lên. Như là người nghiện thuốc phiện lên cơn.Bỗng nhiên đột ngột cúi đầu, hướng môi Long Phù Nguyệt hôn xuống!Long Phù Nguyệt chấn động, lui thật mạnh về phía sau, đồng thời kinh hô một tiếng: “Đại sư huynh!”Thân mình Cổ Nhược hơi hơi run một cái, bước chân hơi ngừng lại một chút, bàn tay bắt lấy Long Phù Nguyệt hơi buông lỏng.Long Phù Nguyệt nhân cơ hội rút tay về, trên cổ tay một vòng xanh tím, đau đến toàn tâm.Nàng đau đến nước mắt trào ra. Hít một ngụm khí kêu lên: “Đại sư huynh, huynh làm sao vậy? Rốt cuộc làm sao vậy?”Hu hu hu, sư huynh như vậy nàng rất sợ! Giống như là muốn đem nàng ăn hết.

Nàng vẫn chưa nói xong, cổ tay bỗng nhiên bị nắm chặt, như bị một bàn tay sắt đá bắt lấy.

Lạnh lẽo thấu xương, nắm cổ tay nàng thật đau.

Nàng nhảy dựng, kêu lên: “Đại sư huynh, huynh mau buông tay, huynh làm đau ta rồi!”

Cổ Nhược đối với nàng tuy rằng vẫn không lạnh không nóng, nhưng Long Phù Nguyệt lại biết hắn mặt lạnh tim nóng, dạy nàng học vu thuật là vì nàng, đối với nàng có thể nói có cưng chiều.

Càng đừng nói chuyện hắn làm thương tổn nàng.

Cho nên một trảo này của Cổ Nhược, Long Phù Nguyệt tuy rằng bị hắn trảo làm đau, lại cũng không cảm thấy sợ hãi.

Nên nghĩ rằng kêu lên một tiếng, Cổ Nhược sẽ liền buông tay.

Nhưng không ngờ Cổ Nhược không nhưng không buông tay, ngược lại nắm càng chặt hơn.

Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy cổ tay sắp bị bẻ gãy.

Nàng kinh hãi buồn bực rất nhiều, ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng hồi hộp nhảy dựng.

Đôi môi mỏng của Cổ Nhược tái nhợt không có chút máu, lông mi dưới ánh trăng thấm ướt trong suốt sương sớm.

Trên gương mặt tái nhợt như hàn có vẻ càng thêm xuất trần.

Áo trắng mờ ảo như hòa nhập sương khói, khiến người không nắm bắt được.

Mà hai mắt tối đen như mực, sâu như huyệt động, không có một chút tiêu điểm cùng ánh sáng.

Hắn như là nhìn nàng, lại như không thấy được nàng.

Một bàn tay bắt lấy cổ tay Long Phù Nguyệt, tay kia thì lại giơ lên,ngón tay lạnh lẽo như ngọc thạch m*n tr*n trên môi Long Phù Nguyệt, máu tươi trên môi Long Phù Nguyệt liền dính ở tại trên ngón tay của hắn.

Hắn ghé chóp mũi ngửi một chút, máu Long Phù Nguyệt có một hương vị ngọt ngào kỳ lạ, thân thể hắn bỗng nhiên hơi hơi phát run lên. Như là người nghiện thuốc phiện lên cơn.

Bỗng nhiên đột ngột cúi đầu, hướng môi Long Phù Nguyệt hôn xuống!

Long Phù Nguyệt chấn động, lui thật mạnh về phía sau, đồng thời kinh hô một tiếng: “Đại sư huynh!”

Thân mình Cổ Nhược hơi hơi run một cái, bước chân hơi ngừng lại một chút, bàn tay bắt lấy Long Phù Nguyệt hơi buông lỏng.

Long Phù Nguyệt nhân cơ hội rút tay về, trên cổ tay một vòng xanh tím, đau đến toàn tâm.

Nàng đau đến nước mắt trào ra. Hít một ngụm khí kêu lên: “Đại sư huynh, huynh làm sao vậy? Rốt cuộc làm sao vậy?”

Hu hu hu, sư huynh như vậy nàng rất sợ! Giống như là muốn đem nàng ăn hết.

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Nàng vẫn chưa nói xong, cổ tay bỗng nhiên bị nắm chặt, như bị một bàn tay sắt đá bắt lấy.Lạnh lẽo thấu xương, nắm cổ tay nàng thật đau.Nàng nhảy dựng, kêu lên: “Đại sư huynh, huynh mau buông tay, huynh làm đau ta rồi!”Cổ Nhược đối với nàng tuy rằng vẫn không lạnh không nóng, nhưng Long Phù Nguyệt lại biết hắn mặt lạnh tim nóng, dạy nàng học vu thuật là vì nàng, đối với nàng có thể nói có cưng chiều.Càng đừng nói chuyện hắn làm thương tổn nàng.Cho nên một trảo này của Cổ Nhược, Long Phù Nguyệt tuy rằng bị hắn trảo làm đau, lại cũng không cảm thấy sợ hãi.Nên nghĩ rằng kêu lên một tiếng, Cổ Nhược sẽ liền buông tay.Nhưng không ngờ Cổ Nhược không nhưng không buông tay, ngược lại nắm càng chặt hơn.Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy cổ tay sắp bị bẻ gãy.Nàng kinh hãi buồn bực rất nhiều, ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng hồi hộp nhảy dựng.Đôi môi mỏng của Cổ Nhược tái nhợt không có chút máu, lông mi dưới ánh trăng thấm ướt trong suốt sương sớm.Trên gương mặt tái nhợt như hàn có vẻ càng thêm xuất trần.Áo trắng mờ ảo như hòa nhập sương khói, khiến người không nắm bắt được.Mà hai mắt tối đen như mực, sâu như huyệt động, không có một chút tiêu điểm cùng ánh sáng.Hắn như là nhìn nàng, lại như không thấy được nàng.Một bàn tay bắt lấy cổ tay Long Phù Nguyệt, tay kia thì lại giơ lên,ngón tay lạnh lẽo như ngọc thạch m*n tr*n trên môi Long Phù Nguyệt, máu tươi trên môi Long Phù Nguyệt liền dính ở tại trên ngón tay của hắn.Hắn ghé chóp mũi ngửi một chút, máu Long Phù Nguyệt có một hương vị ngọt ngào kỳ lạ, thân thể hắn bỗng nhiên hơi hơi phát run lên. Như là người nghiện thuốc phiện lên cơn.Bỗng nhiên đột ngột cúi đầu, hướng môi Long Phù Nguyệt hôn xuống!Long Phù Nguyệt chấn động, lui thật mạnh về phía sau, đồng thời kinh hô một tiếng: “Đại sư huynh!”Thân mình Cổ Nhược hơi hơi run một cái, bước chân hơi ngừng lại một chút, bàn tay bắt lấy Long Phù Nguyệt hơi buông lỏng.Long Phù Nguyệt nhân cơ hội rút tay về, trên cổ tay một vòng xanh tím, đau đến toàn tâm.Nàng đau đến nước mắt trào ra. Hít một ngụm khí kêu lên: “Đại sư huynh, huynh làm sao vậy? Rốt cuộc làm sao vậy?”Hu hu hu, sư huynh như vậy nàng rất sợ! Giống như là muốn đem nàng ăn hết.

Chương 460: Giống như là muốn đem nàng ăn hết