“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 461: Hút máu 1
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Nàng lui từng bước một về phía sau, lui lại mấy bước, bỗng nhiên quay đầu bỏ chạy.Vừa mới chạy hai bước, vòng eo lại bị quấn chặt, giống như bị một con rắn lạnh băng cuốn lấy.Nàng lảo đảo một cái, đã ngã vào một vòng tay lạnh như băng.Hai người bọn họ ban đầu không phải là chưa từng ôm nhau, Long Phù Nguyệt từng có vài lần nhào vào trong ngực của hắn. Nhưng cho tới bây giờ không giống hiện tại ôm chặt như vậy, cũng chưa từng lạ lùng như thế.Long Phù Nguyệt sợ tới mức run một cái, nàng vươn tay liều mạng đẩy.Hai mắt Cổ Nhược vẫn như trước không có tiêu cự, thân mình của hắn khẽ run run, bỗng nhiên cúi đầu, cắn lấy cánh tay nàng.Cánh tay nháy mắt bị răng hắn đâm xuyên qua, máu ồ ạt chảy ra, tròng mắt của hắn hiện lên một chút hồng quang khác thường, ôm cánh tay Long Phù Nguyệt mà hút.Long Phù Nguyệt vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, chỉ cảm thấy cánh tay vừa đau vừa tê dại, mạnh mẽ hoàn hồn, gắng sức đem Cổ Nhược đẩy ra.Quay cuồng gắng sức từ trong lòng hắn chạy đi, còn không kịp chạy vài bước, lại bị một bàn tay phía sau túm vạt áo đem nàng kéo trở về.Trong khoảnh khắc mặt Cổ Nhược cách nàng chưa tới hai tấc.Long Phù Nguyệt sợ tới mức vội vàng lui về phía sau, thân mình lại bị một đôi tay mạnh mẽ chặt chẽ giam cầm.Chỉ còn cách cố gắng ngửa đầu ra sau, không dám nhìn hắn.Đồng thời thật nhanh vươn tay ra muốn điểm huyệt đạo hắn, lại không nghĩ rằng chiêu số lại bị hắn toàn bộ phong kín đánh ngược về.Nguy rồi!Đại sư huynh không phải là biến thành cương thi hút máu chứ?!Sao Cổ Nhược lại muốn cắn nàng?Hu hu hu, nàng mới vừa rồi bị hắn cắn một cái, không phải sẽ biến thành cương thi chứ?Trong đầu suy nghĩ lộn xộn, bàn tay nhỏ bé liều mạng ngăn cản hắn tới gần.Bỗng nhiên cổ tay bị nắm chặt, rồi bị hắn trói lại, kéo ngược về phía sau.Cúi đầu, hướng về cái cổ trắng mịn của nàng há mồm cắn.Máu nóng theo răng hắn từng giọt nhỏ xuống dưới, đọng lại trên vạt áo Long Phù Nguyệt.Long Phù Nguyệt thét lớn một tiếng, cảm thấy máu tự trong cơ thể chảy ra rất nhanh, còn đau đến mất hồn.Thân mình Long Phù Nguyệt run lên, nỗ lực thoát ra từ trong lồng ngực hắn.Cổ Nhược lại cắn sâu hơn, đau đến mức nàng không khỏi cắn chặt môi, môi dưới đều cắn nát.
Nàng lui từng bước một về phía sau, lui lại mấy bước, bỗng nhiên quay đầu bỏ chạy.
Vừa mới chạy hai bước, vòng eo lại bị quấn chặt, giống như bị một con rắn lạnh băng cuốn lấy.
Nàng lảo đảo một cái, đã ngã vào một vòng tay lạnh như băng.
Hai người bọn họ ban đầu không phải là chưa từng ôm nhau, Long Phù Nguyệt từng có vài lần nhào vào trong ngực của hắn. Nhưng cho tới bây giờ không giống hiện tại ôm chặt như vậy, cũng chưa từng lạ lùng như thế.
Long Phù Nguyệt sợ tới mức run một cái, nàng vươn tay liều mạng đẩy.
Hai mắt Cổ Nhược vẫn như trước không có tiêu cự, thân mình của hắn khẽ run run, bỗng nhiên cúi đầu, cắn lấy cánh tay nàng.
Cánh tay nháy mắt bị răng hắn đâm xuyên qua, máu ồ ạt chảy ra, tròng mắt của hắn hiện lên một chút hồng quang khác thường, ôm cánh tay Long Phù Nguyệt mà hút.
Long Phù Nguyệt vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, chỉ cảm thấy cánh tay vừa đau vừa tê dại, mạnh mẽ hoàn hồn, gắng sức đem Cổ Nhược đẩy ra.
Quay cuồng gắng sức từ trong lòng hắn chạy đi, còn không kịp chạy vài bước, lại bị một bàn tay phía sau túm vạt áo đem nàng kéo trở về.
Trong khoảnh khắc mặt Cổ Nhược cách nàng chưa tới hai tấc.
Long Phù Nguyệt sợ tới mức vội vàng lui về phía sau, thân mình lại bị một đôi tay mạnh mẽ chặt chẽ giam cầm.
Chỉ còn cách cố gắng ngửa đầu ra sau, không dám nhìn hắn.
Đồng thời thật nhanh vươn tay ra muốn điểm huyệt đạo hắn, lại không nghĩ rằng chiêu số lại bị hắn toàn bộ phong kín đánh ngược về.
Nguy rồi!
Đại sư huynh không phải là biến thành cương thi hút máu chứ?!
Sao Cổ Nhược lại muốn cắn nàng?
Hu hu hu, nàng mới vừa rồi bị hắn cắn một cái, không phải sẽ biến thành cương thi chứ?
Trong đầu suy nghĩ lộn xộn, bàn tay nhỏ bé liều mạng ngăn cản hắn tới gần.
Bỗng nhiên cổ tay bị nắm chặt, rồi bị hắn trói lại, kéo ngược về phía sau.
Cúi đầu, hướng về cái cổ trắng mịn của nàng há mồm cắn.
Máu nóng theo răng hắn từng giọt nhỏ xuống dưới, đọng lại trên vạt áo Long Phù Nguyệt.
Long Phù Nguyệt thét lớn một tiếng, cảm thấy máu tự trong cơ thể chảy ra rất nhanh, còn đau đến mất hồn.
Thân mình Long Phù Nguyệt run lên, nỗ lực thoát ra từ trong lồng ngực hắn.
Cổ Nhược lại cắn sâu hơn, đau đến mức nàng không khỏi cắn chặt môi, môi dưới đều cắn nát.
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Nàng lui từng bước một về phía sau, lui lại mấy bước, bỗng nhiên quay đầu bỏ chạy.Vừa mới chạy hai bước, vòng eo lại bị quấn chặt, giống như bị một con rắn lạnh băng cuốn lấy.Nàng lảo đảo một cái, đã ngã vào một vòng tay lạnh như băng.Hai người bọn họ ban đầu không phải là chưa từng ôm nhau, Long Phù Nguyệt từng có vài lần nhào vào trong ngực của hắn. Nhưng cho tới bây giờ không giống hiện tại ôm chặt như vậy, cũng chưa từng lạ lùng như thế.Long Phù Nguyệt sợ tới mức run một cái, nàng vươn tay liều mạng đẩy.Hai mắt Cổ Nhược vẫn như trước không có tiêu cự, thân mình của hắn khẽ run run, bỗng nhiên cúi đầu, cắn lấy cánh tay nàng.Cánh tay nháy mắt bị răng hắn đâm xuyên qua, máu ồ ạt chảy ra, tròng mắt của hắn hiện lên một chút hồng quang khác thường, ôm cánh tay Long Phù Nguyệt mà hút.Long Phù Nguyệt vừa kinh hoàng vừa sợ hãi, chỉ cảm thấy cánh tay vừa đau vừa tê dại, mạnh mẽ hoàn hồn, gắng sức đem Cổ Nhược đẩy ra.Quay cuồng gắng sức từ trong lòng hắn chạy đi, còn không kịp chạy vài bước, lại bị một bàn tay phía sau túm vạt áo đem nàng kéo trở về.Trong khoảnh khắc mặt Cổ Nhược cách nàng chưa tới hai tấc.Long Phù Nguyệt sợ tới mức vội vàng lui về phía sau, thân mình lại bị một đôi tay mạnh mẽ chặt chẽ giam cầm.Chỉ còn cách cố gắng ngửa đầu ra sau, không dám nhìn hắn.Đồng thời thật nhanh vươn tay ra muốn điểm huyệt đạo hắn, lại không nghĩ rằng chiêu số lại bị hắn toàn bộ phong kín đánh ngược về.Nguy rồi!Đại sư huynh không phải là biến thành cương thi hút máu chứ?!Sao Cổ Nhược lại muốn cắn nàng?Hu hu hu, nàng mới vừa rồi bị hắn cắn một cái, không phải sẽ biến thành cương thi chứ?Trong đầu suy nghĩ lộn xộn, bàn tay nhỏ bé liều mạng ngăn cản hắn tới gần.Bỗng nhiên cổ tay bị nắm chặt, rồi bị hắn trói lại, kéo ngược về phía sau.Cúi đầu, hướng về cái cổ trắng mịn của nàng há mồm cắn.Máu nóng theo răng hắn từng giọt nhỏ xuống dưới, đọng lại trên vạt áo Long Phù Nguyệt.Long Phù Nguyệt thét lớn một tiếng, cảm thấy máu tự trong cơ thể chảy ra rất nhanh, còn đau đến mất hồn.Thân mình Long Phù Nguyệt run lên, nỗ lực thoát ra từ trong lồng ngực hắn.Cổ Nhược lại cắn sâu hơn, đau đến mức nàng không khỏi cắn chặt môi, môi dưới đều cắn nát.