Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 491: Phấn hồ Ly

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Giờ phút này hai hồ ly chụm đầu vào nhau, xèo xèo kêu không ngừng.“Wow, thật là đáng yêu!” Long Phù Nguyệt xông đến.Trên đời này lại còn có hồ ly màu hồng phấn, thật là hiếm thấy.Phấn hồ ly kia hơi mỉm cười, nhẹ nhấc thân mình, Long Phù Nguyệt liền chụp vào hư không.Long Phù Nguyệt chưa từ bỏ ý định, lại bổ nhào. Lại chụp vào hư không.Long Phù Nguyệt vẫn không chịu, cười tươi như một đóa hoa: “Ngoan ha, tỷ tỷ đến chơi với ngươi này!”Phần hồng hồ ly kia lại giương đầu lên, đuôi quẫy hai cái, trong đôi mắt màu hổ phách hình như có một tia khinh thường.Hướng về phía tiểu hồ ly xèo xèo vài tiếng, tiểu hồ ly chớp chớp mắt, cũng xèo xèo vài tiếng, hình như là đang giải thích cái gì.Long Phù Nguyệt cười híp mắt nhìn tiểu hồ ly, quay lại nhìn phấn hồ ly, đột nhiên hỏi: “Tiểu hồ ly, đây là một nửa của ngươi sao? Ha, rất xinh! Các ngươi đang tâm sự sao?”Phấn hồ ly run rẩy thân mình, ngẩng đầu, phẫn nộ trừng mắt nhìn Long Phù Nguyệt.Thân mình Tiểu hồ ly cũng run vài cái, mãnh liệt lắc đầu: “Không, không phải, nàng…….nàng là tỷ tỷ của ta…….”Nó chưa nói xong câu, phấn hồ ly kia bỗng nhiên dùng móng vuốt nhỏ bịt kín miệng nó lại, ánh mắt có chút kích động, lại xèo xèo nói.Tiểu hồ ly gạt bỏ móng vuốt phấn hồng, thở dài: “Tỷ tỷ, tỷ không cần lo lắng, bọn họ đã sớm biết ta có thể nói tiếng người.”Phấn hồ ly kinh hãi, lắp bắp, bỗng nhiên cũng đã mở miệng: “Đậu Đậu, sao đệ lại có thể tùy ý tiết lộ thân phận tiên hồ?”Thanh âm của nàng giòn tan dễ vỡ, như ââm thanh của chuông bạc, nhưng lại như ââm thanh của cô gái tuổi thanh xuân.Tiểu hồ ly nhất thời cúi mặt xuống: “Tỷ tỷ, ta hiện tại kêu là Ngọc Kiều Long, đừng gọi ta bằng cái nhũ danh ghê tởm đó nữa.”Tất cả mọi người đều ngây dại.Cũng không hề nghĩ đến tiểu hồ ly lại có một tỷ tỷ.Nhưng lại thấy cái phong cách như vậy. Lại có thể cưỡi đá bay đến.Long Phù Nguyệt nhìn tiểu hồ ly, lại nhìn phấn hồng hồ ly, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy vui sướng.Ha ha, tiểu hồ ly là sủng vật của nàng, vậy tỷ tỷ của nó đương nhiên cũng là sủng vật của nàng.

Giờ phút này hai hồ ly chụm đầu vào nhau, xèo xèo kêu không ngừng.

“Wow, thật là đáng yêu!” Long Phù Nguyệt xông đến.

Trên đời này lại còn có hồ ly màu hồng phấn, thật là hiếm thấy.

Phấn hồ ly kia hơi mỉm cười, nhẹ nhấc thân mình, Long Phù Nguyệt liền chụp vào hư không.

Long Phù Nguyệt chưa từ bỏ ý định, lại bổ nhào. Lại chụp vào hư không.

Long Phù Nguyệt vẫn không chịu, cười tươi như một đóa hoa: “Ngoan ha, tỷ tỷ đến chơi với ngươi này!”

Phần hồng hồ ly kia lại giương đầu lên, đuôi quẫy hai cái, trong đôi mắt màu hổ phách hình như có một tia khinh thường.

Hướng về phía tiểu hồ ly xèo xèo vài tiếng, tiểu hồ ly chớp chớp mắt, cũng xèo xèo vài tiếng, hình như là đang giải thích cái gì.

Long Phù Nguyệt cười híp mắt nhìn tiểu hồ ly, quay lại nhìn phấn hồ ly, đột nhiên hỏi: “Tiểu hồ ly, đây là một nửa của ngươi sao? Ha, rất xinh! Các ngươi đang tâm sự sao?”

Phấn hồ ly run rẩy thân mình, ngẩng đầu, phẫn nộ trừng mắt nhìn Long Phù Nguyệt.

Thân mình Tiểu hồ ly cũng run vài cái, mãnh liệt lắc đầu: “Không, không phải, nàng…….nàng là tỷ tỷ của ta…….”

Nó chưa nói xong câu, phấn hồ ly kia bỗng nhiên dùng móng vuốt nhỏ bịt kín miệng nó lại, ánh mắt có chút kích động, lại xèo xèo nói.

Tiểu hồ ly gạt bỏ móng vuốt phấn hồng, thở dài: “Tỷ tỷ, tỷ không cần lo lắng, bọn họ đã sớm biết ta có thể nói tiếng người.”

Phấn hồ ly kinh hãi, lắp bắp, bỗng nhiên cũng đã mở miệng: “Đậu Đậu, sao đệ lại có thể tùy ý tiết lộ thân phận tiên hồ?”

Thanh âm của nàng giòn tan dễ vỡ, như ââm thanh của chuông bạc, nhưng lại như ââm thanh của cô gái tuổi thanh xuân.

Tiểu hồ ly nhất thời cúi mặt xuống: “Tỷ tỷ, ta hiện tại kêu là Ngọc Kiều Long, đừng gọi ta bằng cái nhũ danh ghê tởm đó nữa.”

Tất cả mọi người đều ngây dại.

Cũng không hề nghĩ đến tiểu hồ ly lại có một tỷ tỷ.

Nhưng lại thấy cái phong cách như vậy. Lại có thể cưỡi đá bay đến.

Long Phù Nguyệt nhìn tiểu hồ ly, lại nhìn phấn hồng hồ ly, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy vui sướng.

Ha ha, tiểu hồ ly là sủng vật của nàng, vậy tỷ tỷ của nó đương nhiên cũng là sủng vật của nàng.

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Giờ phút này hai hồ ly chụm đầu vào nhau, xèo xèo kêu không ngừng.“Wow, thật là đáng yêu!” Long Phù Nguyệt xông đến.Trên đời này lại còn có hồ ly màu hồng phấn, thật là hiếm thấy.Phấn hồ ly kia hơi mỉm cười, nhẹ nhấc thân mình, Long Phù Nguyệt liền chụp vào hư không.Long Phù Nguyệt chưa từ bỏ ý định, lại bổ nhào. Lại chụp vào hư không.Long Phù Nguyệt vẫn không chịu, cười tươi như một đóa hoa: “Ngoan ha, tỷ tỷ đến chơi với ngươi này!”Phần hồng hồ ly kia lại giương đầu lên, đuôi quẫy hai cái, trong đôi mắt màu hổ phách hình như có một tia khinh thường.Hướng về phía tiểu hồ ly xèo xèo vài tiếng, tiểu hồ ly chớp chớp mắt, cũng xèo xèo vài tiếng, hình như là đang giải thích cái gì.Long Phù Nguyệt cười híp mắt nhìn tiểu hồ ly, quay lại nhìn phấn hồ ly, đột nhiên hỏi: “Tiểu hồ ly, đây là một nửa của ngươi sao? Ha, rất xinh! Các ngươi đang tâm sự sao?”Phấn hồ ly run rẩy thân mình, ngẩng đầu, phẫn nộ trừng mắt nhìn Long Phù Nguyệt.Thân mình Tiểu hồ ly cũng run vài cái, mãnh liệt lắc đầu: “Không, không phải, nàng…….nàng là tỷ tỷ của ta…….”Nó chưa nói xong câu, phấn hồ ly kia bỗng nhiên dùng móng vuốt nhỏ bịt kín miệng nó lại, ánh mắt có chút kích động, lại xèo xèo nói.Tiểu hồ ly gạt bỏ móng vuốt phấn hồng, thở dài: “Tỷ tỷ, tỷ không cần lo lắng, bọn họ đã sớm biết ta có thể nói tiếng người.”Phấn hồ ly kinh hãi, lắp bắp, bỗng nhiên cũng đã mở miệng: “Đậu Đậu, sao đệ lại có thể tùy ý tiết lộ thân phận tiên hồ?”Thanh âm của nàng giòn tan dễ vỡ, như ââm thanh của chuông bạc, nhưng lại như ââm thanh của cô gái tuổi thanh xuân.Tiểu hồ ly nhất thời cúi mặt xuống: “Tỷ tỷ, ta hiện tại kêu là Ngọc Kiều Long, đừng gọi ta bằng cái nhũ danh ghê tởm đó nữa.”Tất cả mọi người đều ngây dại.Cũng không hề nghĩ đến tiểu hồ ly lại có một tỷ tỷ.Nhưng lại thấy cái phong cách như vậy. Lại có thể cưỡi đá bay đến.Long Phù Nguyệt nhìn tiểu hồ ly, lại nhìn phấn hồng hồ ly, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy vui sướng.Ha ha, tiểu hồ ly là sủng vật của nàng, vậy tỷ tỷ của nó đương nhiên cũng là sủng vật của nàng.

Chương 491: Phấn hồ Ly