“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 495: Nàng chẳng nhẽ cứ như vậy mà buông tha?
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Hoa Tích Nguyệt trừng mắt liếc tiểu hồ ly một cái, đuôi to vung vẫy rất đáng yêu: “Ngươi cho là bàn luân hồi giống cải trắng sao? Vật kia tuy không phải là do trời đất tạo thành, nhưng cũng không phải người nào cũng thể làm được.”“Vậy tỷ nói còn biện pháp gì?”Hoa Tích Nguyệt đảo con mắt: “Cung Tịch Dạ nói còn có một loại thận châu, ăn nó chẳng những có thể khôi phục năm ngàn năm linh lực của ta, mà còn có thể xuyên qua không gian thời gian…..”Nó một câu còn chưa nói xong, thân mình bỗng nhiên bị nhấc lên. Thì ra nó không đề phòng một cái, liền bị Long Phù Nguyệt bắt lấy.Long Phù Nguyệt chăm chú nhìn mắt phấn hồ ly: “Ngươi……Ngươi cũng biết thận châu? Trên đời thực sự có vật này?”Nàng tâm tình có chút kích động, thanh âm trở nên run run.Chợt thấy trong tay trống rống, Hoa Tích Nguyệt đang ở trong tay nàng nháy mắt đã không thấy đâu nữa, đang nhìn thì thấy Hoa Tích Nguyệt đang ở cách nàng ba thước, đôi mắt tràn đầy phòng bị: “Ngươi hỏi cái này làm gì? Chẳng nhẽ một phàm nhân nho nhỏ như ngươi cũng muốn cùng yêu hồ chúng ta tranh đoạt? Ta có biết cũng không thể nói cho ngươi.”Long Phù Nguyệt sững sờ một chút, thận châu này công lực như thần, nó phòng bị như vậy cũng không thể trách được. Nhưng hiện tại thật vất vả mới có một chút tin tức về thận châu, nàng chẳng nhẽ cứ buông tha như vậy?Không khỏi nhìn Cổ Nhược, trên mặt Cổ Nhược vẫn thản nhiên như trước, đôi mắt cụp xuống cũng không biết là đang suy nghĩ gì.Nàng nhìn Phượng Thiên Vũ cầu cứu. Cũng không biết vì sao nàng cảm thấy hắn sẽ có chút biện pháp.Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên mỉm cười, thân mình khẽ di chuyển, liền đã đến trước mặt Hoa Tích Nguyệt, thản nhiên nói: “Theo ta được biết, thận châu này là do Long Quy hóa rồng lưu lại ở dưới xác để cất giấu, bên trong có tất cả chín mươi chín viên thận châu, ta nghĩ mình ngươi cũng không thể sử dụng hết được? Sao không nói ra để tất cả chúng ta cùng tìm kiếm, cơ hội tìm được sẽ lớn hơn một chút…..”Hắn thấy thần sắc Hoa Tích Nguyệt có chút buông lỏng, nói tiếp: “Hơn nữa trân châu này, là do trời đất tạo thành, người và yêu ma đều mơ ước, chung quanh nó tất nhiên có rất nhiều kẻ chờ cướp đoạt, khẳng định cũng có thần thú bảo hộ, ngươi cho là mình ngươi có thể đoạt được sao?”Hắn phân tích rất có trật tự.
Hoa Tích Nguyệt trừng mắt liếc tiểu hồ ly một cái, đuôi to vung vẫy rất đáng yêu: “Ngươi cho là bàn luân hồi giống cải trắng sao? Vật kia tuy không phải là do trời đất tạo thành, nhưng cũng không phải người nào cũng thể làm được.”
“Vậy tỷ nói còn biện pháp gì?”
Hoa Tích Nguyệt đảo con mắt: “Cung Tịch Dạ nói còn có một loại thận châu, ăn nó chẳng những có thể khôi phục năm ngàn năm linh lực của ta, mà còn có thể xuyên qua không gian thời gian…..”
Nó một câu còn chưa nói xong, thân mình bỗng nhiên bị nhấc lên. Thì ra nó không đề phòng một cái, liền bị Long Phù Nguyệt bắt lấy.
Long Phù Nguyệt chăm chú nhìn mắt phấn hồ ly: “Ngươi……Ngươi cũng biết thận châu? Trên đời thực sự có vật này?”
Nàng tâm tình có chút kích động, thanh âm trở nên run run.
Chợt thấy trong tay trống rống, Hoa Tích Nguyệt đang ở trong tay nàng nháy mắt đã không thấy đâu nữa, đang nhìn thì thấy Hoa Tích Nguyệt đang ở cách nàng ba thước, đôi mắt tràn đầy phòng bị: “Ngươi hỏi cái này làm gì? Chẳng nhẽ một phàm nhân nho nhỏ như ngươi cũng muốn cùng yêu hồ chúng ta tranh đoạt? Ta có biết cũng không thể nói cho ngươi.”
Long Phù Nguyệt sững sờ một chút, thận châu này công lực như thần, nó phòng bị như vậy cũng không thể trách được. Nhưng hiện tại thật vất vả mới có một chút tin tức về thận châu, nàng chẳng nhẽ cứ buông tha như vậy?
Không khỏi nhìn Cổ Nhược, trên mặt Cổ Nhược vẫn thản nhiên như trước, đôi mắt cụp xuống cũng không biết là đang suy nghĩ gì.
Nàng nhìn Phượng Thiên Vũ cầu cứu. Cũng không biết vì sao nàng cảm thấy hắn sẽ có chút biện pháp.
Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên mỉm cười, thân mình khẽ di chuyển, liền đã đến trước mặt Hoa Tích Nguyệt, thản nhiên nói: “Theo ta được biết, thận châu này là do Long Quy hóa rồng lưu lại ở dưới xác để cất giấu, bên trong có tất cả chín mươi chín viên thận châu, ta nghĩ mình ngươi cũng không thể sử dụng hết được? Sao không nói ra để tất cả chúng ta cùng tìm kiếm, cơ hội tìm được sẽ lớn hơn một chút…..”
Hắn thấy thần sắc Hoa Tích Nguyệt có chút buông lỏng, nói tiếp: “Hơn nữa trân châu này, là do trời đất tạo thành, người và yêu ma đều mơ ước, chung quanh nó tất nhiên có rất nhiều kẻ chờ cướp đoạt, khẳng định cũng có thần thú bảo hộ, ngươi cho là mình ngươi có thể đoạt được sao?”
Hắn phân tích rất có trật tự.
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Hoa Tích Nguyệt trừng mắt liếc tiểu hồ ly một cái, đuôi to vung vẫy rất đáng yêu: “Ngươi cho là bàn luân hồi giống cải trắng sao? Vật kia tuy không phải là do trời đất tạo thành, nhưng cũng không phải người nào cũng thể làm được.”“Vậy tỷ nói còn biện pháp gì?”Hoa Tích Nguyệt đảo con mắt: “Cung Tịch Dạ nói còn có một loại thận châu, ăn nó chẳng những có thể khôi phục năm ngàn năm linh lực của ta, mà còn có thể xuyên qua không gian thời gian…..”Nó một câu còn chưa nói xong, thân mình bỗng nhiên bị nhấc lên. Thì ra nó không đề phòng một cái, liền bị Long Phù Nguyệt bắt lấy.Long Phù Nguyệt chăm chú nhìn mắt phấn hồ ly: “Ngươi……Ngươi cũng biết thận châu? Trên đời thực sự có vật này?”Nàng tâm tình có chút kích động, thanh âm trở nên run run.Chợt thấy trong tay trống rống, Hoa Tích Nguyệt đang ở trong tay nàng nháy mắt đã không thấy đâu nữa, đang nhìn thì thấy Hoa Tích Nguyệt đang ở cách nàng ba thước, đôi mắt tràn đầy phòng bị: “Ngươi hỏi cái này làm gì? Chẳng nhẽ một phàm nhân nho nhỏ như ngươi cũng muốn cùng yêu hồ chúng ta tranh đoạt? Ta có biết cũng không thể nói cho ngươi.”Long Phù Nguyệt sững sờ một chút, thận châu này công lực như thần, nó phòng bị như vậy cũng không thể trách được. Nhưng hiện tại thật vất vả mới có một chút tin tức về thận châu, nàng chẳng nhẽ cứ buông tha như vậy?Không khỏi nhìn Cổ Nhược, trên mặt Cổ Nhược vẫn thản nhiên như trước, đôi mắt cụp xuống cũng không biết là đang suy nghĩ gì.Nàng nhìn Phượng Thiên Vũ cầu cứu. Cũng không biết vì sao nàng cảm thấy hắn sẽ có chút biện pháp.Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên mỉm cười, thân mình khẽ di chuyển, liền đã đến trước mặt Hoa Tích Nguyệt, thản nhiên nói: “Theo ta được biết, thận châu này là do Long Quy hóa rồng lưu lại ở dưới xác để cất giấu, bên trong có tất cả chín mươi chín viên thận châu, ta nghĩ mình ngươi cũng không thể sử dụng hết được? Sao không nói ra để tất cả chúng ta cùng tìm kiếm, cơ hội tìm được sẽ lớn hơn một chút…..”Hắn thấy thần sắc Hoa Tích Nguyệt có chút buông lỏng, nói tiếp: “Hơn nữa trân châu này, là do trời đất tạo thành, người và yêu ma đều mơ ước, chung quanh nó tất nhiên có rất nhiều kẻ chờ cướp đoạt, khẳng định cũng có thần thú bảo hộ, ngươi cho là mình ngươi có thể đoạt được sao?”Hắn phân tích rất có trật tự.