Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 496: Ngươi sống cô độc đến già được sao?

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Trong lòng Hoa Tích Nguyệt chấn động, cảm thấy những lời hắn nói rất có đạo lí, không khỏi nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi nói cũng có vài phần đạo lí, nhưng nhân loại các ngươi pháp lực thấp kém, hợp tác cùng các ngươi, ta chịu thiệt rất nhiều……”Phượng Thiên Vũ mỉm cười, rực rỡ mị hoặc mà mê người, Hoa Tích Nguyệt ngẩn ngơ, trong lòng nhảy loạn.Wow, mĩ nam này quả thực là rât xuất chúng! So với mĩ nam tử Hồ tộc chúng ta còn hơn ba phần.Nàng còn chưa nghĩ xong, thì trước mắt lóe một cái, cái đuôi to của nàng đã bị Phượng Thiên Vũ túm lấy, xách lên.Động tác của hắn nhanh như gió thổi, Hoa Tích Nguyệt vừa mới bị Long Phù Nguyệt bắt, đấy là do lúc đấy nó còn đang thất thần lo lắng sự tình.Bị Long Phù Nguyệt bắt lần thứ hai, nó đối với bọn họ liền có nghi ngờ cản giác, phòng bị rất cao.Nhưng vẫn không nghĩ rằng sẽ bị Phượng Thiên Vũ túm lấy cái đuôi!Hoa Tích Nguyệt ‘a’ lên một tiếng, sợ hãi, liều mạng giãy dụa. Phượng Thiên Vũ chẳng qua là muốn cho nó xem một chút công phu của nhân loại, nên cũng không nắm chặt, tùy ý vứt nó xuống dưới.Phấn hồ ly một thân lông hồng bỗng nhiên biến sắc, chỉ ngón tay vào hắn kêu lên: “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi…….ngươi sao lại tóm lấy cái đuôi của ta! Sắc lang!”A? Phượng Thiên Vũ ngẩn ngơ, không khỏi bật cười: “Ta bất quá chỉ là muốn nói cho ngươi biết, đừng quá xem thường nhân loại, như vậy ngươi hợp tác cùng bọn ta sẽ không có chịu thiệt. Còn nữa______”Hắn khẽ cười: “Chỉ là một con hồ ly thôi, còn phân biệt nam nữ gì chứ? Ngươi dám nói với ta lớn tiếng như vậy, cẩn thận nếu không ta sẽ lột da của ngươi.”Hoa Tích Nguyệt vẫn không nói gì, nhưng tiểu hồ ly không vui kêu lên: “Ngươi đừng xem thường tỷ tỷ của ta, nàng là đệ nhất mĩ nữ hồ tộc đó, nàng biến thành mĩ nữ khả ái, xinh đẹp, ai, tiếc là công lực nàng đã mất, ngươi không xem được hình người của nàng, chứ nếu ngươi mà thấy, nhất định sẽ choáng váng……”Nó bỗng nhiên tâm cơ vừa động, con mắt xanh biếc xoay tròn: “Đại Vũ Mao, ta là người đã tốt thì tốt cho trót, dù sao thì tiểu chủ nhân của ta cũng không nhớ ra ngươi, ngươi làm sao có thể sống cô độc đến già được? Ngươi xem tỷ tỷ ta thế nào………”Toan tính của nó còn chưa nói xong, thì ‘phanh’ một tiếng, đầu của tiểu hồ ly bị chiết phiến Phượng Thiên Vũ gõ một cái: “Thối hồ ly, ngươi vừa nói cái gì đấy?! Ngứa da phải không?”

Trong lòng Hoa Tích Nguyệt chấn động, cảm thấy những lời hắn nói rất có đạo lí, không khỏi nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi nói cũng có vài phần đạo lí, nhưng nhân loại các ngươi pháp lực thấp kém, hợp tác cùng các ngươi, ta chịu thiệt rất nhiều……”

Phượng Thiên Vũ mỉm cười, rực rỡ mị hoặc mà mê người, Hoa Tích Nguyệt ngẩn ngơ, trong lòng nhảy loạn.

Wow, mĩ nam này quả thực là rât xuất chúng! So với mĩ nam tử Hồ tộc chúng ta còn hơn ba phần.

Nàng còn chưa nghĩ xong, thì trước mắt lóe một cái, cái đuôi to của nàng đã bị Phượng Thiên Vũ túm lấy, xách lên.

Động tác của hắn nhanh như gió thổi, Hoa Tích Nguyệt vừa mới bị Long Phù Nguyệt bắt, đấy là do lúc đấy nó còn đang thất thần lo lắng sự tình.

Bị Long Phù Nguyệt bắt lần thứ hai, nó đối với bọn họ liền có nghi ngờ cản giác, phòng bị rất cao.

Nhưng vẫn không nghĩ rằng sẽ bị Phượng Thiên Vũ túm lấy cái đuôi!

Hoa Tích Nguyệt ‘a’ lên một tiếng, sợ hãi, liều mạng giãy dụa. Phượng Thiên Vũ chẳng qua là muốn cho nó xem một chút công phu của nhân loại, nên cũng không nắm chặt, tùy ý vứt nó xuống dưới.

Phấn hồ ly một thân lông hồng bỗng nhiên biến sắc, chỉ ngón tay vào hắn kêu lên: “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi…….ngươi sao lại tóm lấy cái đuôi của ta! Sắc lang!”

A? Phượng Thiên Vũ ngẩn ngơ, không khỏi bật cười: “Ta bất quá chỉ là muốn nói cho ngươi biết, đừng quá xem thường nhân loại, như vậy ngươi hợp tác cùng bọn ta sẽ không có chịu thiệt. Còn nữa______”

Hắn khẽ cười: “Chỉ là một con hồ ly thôi, còn phân biệt nam nữ gì chứ? Ngươi dám nói với ta lớn tiếng như vậy, cẩn thận nếu không ta sẽ lột da của ngươi.”

Hoa Tích Nguyệt vẫn không nói gì, nhưng tiểu hồ ly không vui kêu lên: “Ngươi đừng xem thường tỷ tỷ của ta, nàng là đệ nhất mĩ nữ hồ tộc đó, nàng biến thành mĩ nữ khả ái, xinh đẹp, ai, tiếc là công lực nàng đã mất, ngươi không xem được hình người của nàng, chứ nếu ngươi mà thấy, nhất định sẽ choáng váng……”

Nó bỗng nhiên tâm cơ vừa động, con mắt xanh biếc xoay tròn: “Đại Vũ Mao, ta là người đã tốt thì tốt cho trót, dù sao thì tiểu chủ nhân của ta cũng không nhớ ra ngươi, ngươi làm sao có thể sống cô độc đến già được? Ngươi xem tỷ tỷ ta thế nào………”

Toan tính của nó còn chưa nói xong, thì ‘phanh’ một tiếng, đầu của tiểu hồ ly bị chiết phiến Phượng Thiên Vũ gõ một cái: “Thối hồ ly, ngươi vừa nói cái gì đấy?! Ngứa da phải không?”

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Trong lòng Hoa Tích Nguyệt chấn động, cảm thấy những lời hắn nói rất có đạo lí, không khỏi nhìn hắn một cái, nói: “Ngươi nói cũng có vài phần đạo lí, nhưng nhân loại các ngươi pháp lực thấp kém, hợp tác cùng các ngươi, ta chịu thiệt rất nhiều……”Phượng Thiên Vũ mỉm cười, rực rỡ mị hoặc mà mê người, Hoa Tích Nguyệt ngẩn ngơ, trong lòng nhảy loạn.Wow, mĩ nam này quả thực là rât xuất chúng! So với mĩ nam tử Hồ tộc chúng ta còn hơn ba phần.Nàng còn chưa nghĩ xong, thì trước mắt lóe một cái, cái đuôi to của nàng đã bị Phượng Thiên Vũ túm lấy, xách lên.Động tác của hắn nhanh như gió thổi, Hoa Tích Nguyệt vừa mới bị Long Phù Nguyệt bắt, đấy là do lúc đấy nó còn đang thất thần lo lắng sự tình.Bị Long Phù Nguyệt bắt lần thứ hai, nó đối với bọn họ liền có nghi ngờ cản giác, phòng bị rất cao.Nhưng vẫn không nghĩ rằng sẽ bị Phượng Thiên Vũ túm lấy cái đuôi!Hoa Tích Nguyệt ‘a’ lên một tiếng, sợ hãi, liều mạng giãy dụa. Phượng Thiên Vũ chẳng qua là muốn cho nó xem một chút công phu của nhân loại, nên cũng không nắm chặt, tùy ý vứt nó xuống dưới.Phấn hồ ly một thân lông hồng bỗng nhiên biến sắc, chỉ ngón tay vào hắn kêu lên: “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi…….ngươi sao lại tóm lấy cái đuôi của ta! Sắc lang!”A? Phượng Thiên Vũ ngẩn ngơ, không khỏi bật cười: “Ta bất quá chỉ là muốn nói cho ngươi biết, đừng quá xem thường nhân loại, như vậy ngươi hợp tác cùng bọn ta sẽ không có chịu thiệt. Còn nữa______”Hắn khẽ cười: “Chỉ là một con hồ ly thôi, còn phân biệt nam nữ gì chứ? Ngươi dám nói với ta lớn tiếng như vậy, cẩn thận nếu không ta sẽ lột da của ngươi.”Hoa Tích Nguyệt vẫn không nói gì, nhưng tiểu hồ ly không vui kêu lên: “Ngươi đừng xem thường tỷ tỷ của ta, nàng là đệ nhất mĩ nữ hồ tộc đó, nàng biến thành mĩ nữ khả ái, xinh đẹp, ai, tiếc là công lực nàng đã mất, ngươi không xem được hình người của nàng, chứ nếu ngươi mà thấy, nhất định sẽ choáng váng……”Nó bỗng nhiên tâm cơ vừa động, con mắt xanh biếc xoay tròn: “Đại Vũ Mao, ta là người đã tốt thì tốt cho trót, dù sao thì tiểu chủ nhân của ta cũng không nhớ ra ngươi, ngươi làm sao có thể sống cô độc đến già được? Ngươi xem tỷ tỷ ta thế nào………”Toan tính của nó còn chưa nói xong, thì ‘phanh’ một tiếng, đầu của tiểu hồ ly bị chiết phiến Phượng Thiên Vũ gõ một cái: “Thối hồ ly, ngươi vừa nói cái gì đấy?! Ngứa da phải không?”

Chương 496: Ngươi sống cô độc đến già được sao?