Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 500: Chuyện cũ

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… n công? Mọi người đầu đầy hắc tuyến. Hồ ly này mới xuyên qua nên đầu óc có vấn đề rồi không? Cổ Nhược khi nào thì quen biết nó?Thần sắc Cổ Nhược không thay đổi, thản nhiên nói: “Ngươi nhận lầm người.”Hoa Tích Nguyệt lắc lắc đầu: “Sẽ không sai, không thể sai, tướng mạo của ân công một vạn năm nữa ta cũng không thể quên được……”Nó thân mình nhảy dựng, lại muốn nhảy vào trong lòng Cổ Nhược.Cổ Nhược hơi nghiêng người, Hoa Tích Nguyệt liền nhảy hụt.“n công, người còn nhớ tiểu hồ ly bên bờ Tây Hồ không?”Ách! Long Phù Nguyệt run rẩy cả người.Những lời này làm cho người ta nhớ tới “Hoàn châu cách cách” có một câu_______Ngươi còn nhớ rõ Hà Vũ bên bờ Đại Minh Hồ không?Không nghĩ tới phấn hồ ly cũng nói câu giống như vậy.Cổ Nhược không muốn cùng nó nói những lời vô nghĩa, liền xoay người rời đi.Hoa Tích Nguyệt giống như trái cầu lông hồng đi phía sau hắn, miệng vẫn lải nhải như trước: “Tin tưởng ta, ta không hề nhận sai, còn nhớ bốn nghìn năm trước, khi đó ta vừa mới tu luyện thành hình người, đối với trần gian tràn ngập sự hiếu kì, bỏ trốn đi đến bên hồ Tây Tử du ngoạn, lại đụng phải một đạo sĩ thúi, hắn muốn thu ta, thiếu chút nữa đánh ta hồn phi phách tán, may mắn người đã xuất hiện cứu ta, còn trị giúp thương thế của ta, thu dưỡng ta gần một tháng, đáng tiếc khi đó ta bị tên đạo sĩ thúi đánh cho nguyên khí trọng thương, không thể khôi phục hình người, chỉ có thể lấy bộ dáng hồ ly ở chung cùng ngươi………..”Đôi mắt Hoa Tích Nguyệt lóe ra phong thái khác thường, không nói lên lời. Hiển nhiên đang nhớ tới phần kí ức cực kì tốt đẹp, nhưng nó cảm thấy chuyện đó như mới xảy ra.Nó vẫn cứ đi sau nói liên miên, còn Cổ Nhược vẫn không ngừng đi, thản nhiên nói một câu: “Ta hiện nay mới có hai mươi lăm tuổi, làm sao có thể ở bốn ngàn năm trước cứu ngươi?”Hoa Tích Nguyệt sửng sốt, tựa hồ giờ mới nhớ nơi mình đến là một thời đại khác. Cùng thời đại của mình hoàn toàn khác nhau.Vậy tột cùng hắn là ai? Là ân công kiếp trước? Cũng có thể là kiếp sau?Nó khi xuyên qua có nghe Cung Tịch Dạ nói thời đại này là một trong triều đại Luân Hồi ở Địa Cầu…….Bốn ngàn năm nó vẫn là nó, còn hắn chỉ là một nhân loại bình thường, sớm không biết đã luân hồi chuyển thế bao nhiêu lần.Làm sao còn có thể nhớ rõ được một tiểu hồ ly?

n công? Mọi người đầu đầy hắc tuyến. Hồ ly này mới xuyên qua nên đầu óc có vấn đề rồi không? Cổ Nhược khi nào thì quen biết nó?

Thần sắc Cổ Nhược không thay đổi, thản nhiên nói: “Ngươi nhận lầm người.”

Hoa Tích Nguyệt lắc lắc đầu: “Sẽ không sai, không thể sai, tướng mạo của ân công một vạn năm nữa ta cũng không thể quên được……”

Nó thân mình nhảy dựng, lại muốn nhảy vào trong lòng Cổ Nhược.

Cổ Nhược hơi nghiêng người, Hoa Tích Nguyệt liền nhảy hụt.

“n công, người còn nhớ tiểu hồ ly bên bờ Tây Hồ không?”

Ách! Long Phù Nguyệt run rẩy cả người.

Những lời này làm cho người ta nhớ tới “Hoàn châu cách cách” có một câu_______Ngươi còn nhớ rõ Hà Vũ bên bờ Đại Minh Hồ không?

Không nghĩ tới phấn hồ ly cũng nói câu giống như vậy.

Cổ Nhược không muốn cùng nó nói những lời vô nghĩa, liền xoay người rời đi.

Hoa Tích Nguyệt giống như trái cầu lông hồng đi phía sau hắn, miệng vẫn lải nhải như trước: “Tin tưởng ta, ta không hề nhận sai, còn nhớ bốn nghìn năm trước, khi đó ta vừa mới tu luyện thành hình người, đối với trần gian tràn ngập sự hiếu kì, bỏ trốn đi đến bên hồ Tây Tử du ngoạn, lại đụng phải một đạo sĩ thúi, hắn muốn thu ta, thiếu chút nữa đánh ta hồn phi phách tán, may mắn người đã xuất hiện cứu ta, còn trị giúp thương thế của ta, thu dưỡng ta gần một tháng, đáng tiếc khi đó ta bị tên đạo sĩ thúi đánh cho nguyên khí trọng thương, không thể khôi phục hình người, chỉ có thể lấy bộ dáng hồ ly ở chung cùng ngươi………..”

Đôi mắt Hoa Tích Nguyệt lóe ra phong thái khác thường, không nói lên lời. Hiển nhiên đang nhớ tới phần kí ức cực kì tốt đẹp, nhưng nó cảm thấy chuyện đó như mới xảy ra.

Nó vẫn cứ đi sau nói liên miên, còn Cổ Nhược vẫn không ngừng đi, thản nhiên nói một câu: “Ta hiện nay mới có hai mươi lăm tuổi, làm sao có thể ở bốn ngàn năm trước cứu ngươi?”

Hoa Tích Nguyệt sửng sốt, tựa hồ giờ mới nhớ nơi mình đến là một thời đại khác. Cùng thời đại của mình hoàn toàn khác nhau.

Vậy tột cùng hắn là ai? Là ân công kiếp trước? Cũng có thể là kiếp sau?

Nó khi xuyên qua có nghe Cung Tịch Dạ nói thời đại này là một trong triều đại Luân Hồi ở Địa Cầu…….

Bốn ngàn năm nó vẫn là nó, còn hắn chỉ là một nhân loại bình thường, sớm không biết đã luân hồi chuyển thế bao nhiêu lần.

Làm sao còn có thể nhớ rõ được một tiểu hồ ly?

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… n công? Mọi người đầu đầy hắc tuyến. Hồ ly này mới xuyên qua nên đầu óc có vấn đề rồi không? Cổ Nhược khi nào thì quen biết nó?Thần sắc Cổ Nhược không thay đổi, thản nhiên nói: “Ngươi nhận lầm người.”Hoa Tích Nguyệt lắc lắc đầu: “Sẽ không sai, không thể sai, tướng mạo của ân công một vạn năm nữa ta cũng không thể quên được……”Nó thân mình nhảy dựng, lại muốn nhảy vào trong lòng Cổ Nhược.Cổ Nhược hơi nghiêng người, Hoa Tích Nguyệt liền nhảy hụt.“n công, người còn nhớ tiểu hồ ly bên bờ Tây Hồ không?”Ách! Long Phù Nguyệt run rẩy cả người.Những lời này làm cho người ta nhớ tới “Hoàn châu cách cách” có một câu_______Ngươi còn nhớ rõ Hà Vũ bên bờ Đại Minh Hồ không?Không nghĩ tới phấn hồ ly cũng nói câu giống như vậy.Cổ Nhược không muốn cùng nó nói những lời vô nghĩa, liền xoay người rời đi.Hoa Tích Nguyệt giống như trái cầu lông hồng đi phía sau hắn, miệng vẫn lải nhải như trước: “Tin tưởng ta, ta không hề nhận sai, còn nhớ bốn nghìn năm trước, khi đó ta vừa mới tu luyện thành hình người, đối với trần gian tràn ngập sự hiếu kì, bỏ trốn đi đến bên hồ Tây Tử du ngoạn, lại đụng phải một đạo sĩ thúi, hắn muốn thu ta, thiếu chút nữa đánh ta hồn phi phách tán, may mắn người đã xuất hiện cứu ta, còn trị giúp thương thế của ta, thu dưỡng ta gần một tháng, đáng tiếc khi đó ta bị tên đạo sĩ thúi đánh cho nguyên khí trọng thương, không thể khôi phục hình người, chỉ có thể lấy bộ dáng hồ ly ở chung cùng ngươi………..”Đôi mắt Hoa Tích Nguyệt lóe ra phong thái khác thường, không nói lên lời. Hiển nhiên đang nhớ tới phần kí ức cực kì tốt đẹp, nhưng nó cảm thấy chuyện đó như mới xảy ra.Nó vẫn cứ đi sau nói liên miên, còn Cổ Nhược vẫn không ngừng đi, thản nhiên nói một câu: “Ta hiện nay mới có hai mươi lăm tuổi, làm sao có thể ở bốn ngàn năm trước cứu ngươi?”Hoa Tích Nguyệt sửng sốt, tựa hồ giờ mới nhớ nơi mình đến là một thời đại khác. Cùng thời đại của mình hoàn toàn khác nhau.Vậy tột cùng hắn là ai? Là ân công kiếp trước? Cũng có thể là kiếp sau?Nó khi xuyên qua có nghe Cung Tịch Dạ nói thời đại này là một trong triều đại Luân Hồi ở Địa Cầu…….Bốn ngàn năm nó vẫn là nó, còn hắn chỉ là một nhân loại bình thường, sớm không biết đã luân hồi chuyển thế bao nhiêu lần.Làm sao còn có thể nhớ rõ được một tiểu hồ ly?

Chương 500: Chuyện cũ