Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 501: Hình dáng yêu mị, thuần khiết, nóng bỏng…..

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Nhưng mà nó xác định, Cổ Nhược chính là vị ân công kia chuyển thế, bởi vì tướng mạo hắn không thay đổi, mùi trên người cũng không thay đổi………Nó mặc dù chỉ cùng hắn sống chung một tháng ngắn ngủi, nhưng cảm giác này nó lại nhớ cả đời, vĩnh viễn cũng không quên được.Hoa Tích Nguyệt nhớ rõ năm đó mình cùng hắn ở chung hài hòa dị thường, bởi vì lúc đó nó vẫn là một chùm lông nho nhỏ chưa chính thức trở thành phấn hồ ly, hắn thường ôm nó vào lòng cùng nó nói chuyện, vì nó chuẩn bị kĩ lưỡng các món ăn, buổi tối ngủ chia cho nó nửa cái giường, để nó với mình cùng nhau ngủ………..Dung mạo hắn tuấn tú giống như thiên thần, các bà mối tới cửa cầu thân cơ hồ muốn san bằng cái cửa nhỏ nhà hắn, nhưng kể từ khi Hoa Tích Nguyệt đến, các bà mối một cái bóng cũng không thấy.Nguyên nhân là do nó, Hoa Tích Nguyệt tinh thông pháp thuật, biến ra vô số đầu trâu mặt ngựa dọa cho những người đó bỏ chạy.Khi đó hắn biết, nhưng làm ra vẻ không biết, trên mặt luôn thản nhiên, đối với bất kì người nào cũng là nho nhã lễ độ, lại cự người ngoài ngàn dặm. Tự mình đối với nó rất ôn nhu, khiến trái tim nho nhỏ của tiểu hồ ly đập loạn nhịp.Thương thế của nó sau khi tốt lên, vốn muốn biến thành mỹ nữ khiến cho hắn kinh hỉ, lại sợ làm hắn, kinh ngạc thì có rồi, nhưng hỉ lại không thấy. Cho nên nó sau khi suy nghĩ kĩ, liền muốn một cuộc gặp gỡ lãng mạn hơn. Cho nên nó một ngày đi không từ giã.Trên chân núi soi bóng dưới dòng nước suối biến thành hình dáng, yêu mị, thuần khiết, nóng bỏng……Cuối cùng chọn thuần khiết, đại mỹ nữ rung động lòng người.Nó lại chạy đến chỗ trưởng lão muốn lấy một viên đan dược kéo dài tuổi thọ, định đưa cho hắn để làm lễ vật, như vậy sau khi xong việc, bốn năm ngày đã trôi qua.Nó vội vàng chạy xuống núi, đi tìm hắn, bên hồ Tây Tử. Nghĩ đến cuộc gặp gỡ bất ngờ, lãng mạn.Nhưng nó đã đợi gần một ngày, vẫn không thấy bóng dáng của hắn.Đến khi trời tối, nó nhịn không được nữa, rốt cuộc tìm tới nhà hắn.Cuối cùng nghe được tin dữ, hắn trượt chân rơi xuống nước mà chết.Lúc ấy nó thống khổ hận không thể nhảy xuống nước chết đuối theo hắn. ( thương nàng hồ ly quá TT) May mắn cha của nó lúc đó phát hiện nó không bình thường, đã làm pháp thuật đưa nó trở về núi. Ước chừng nhốt khoảng một năm, cho đến khi nó không còn ý muốn chết nữa mới thả nó ra.

Nhưng mà nó xác định, Cổ Nhược chính là vị ân công kia chuyển thế, bởi vì tướng mạo hắn không thay đổi, mùi trên người cũng không thay đổi………

Nó mặc dù chỉ cùng hắn sống chung một tháng ngắn ngủi, nhưng cảm giác này nó lại nhớ cả đời, vĩnh viễn cũng không quên được.

Hoa Tích Nguyệt nhớ rõ năm đó mình cùng hắn ở chung hài hòa dị thường, bởi vì lúc đó nó vẫn là một chùm lông nho nhỏ chưa chính thức trở thành phấn hồ ly, hắn thường ôm nó vào lòng cùng nó nói chuyện, vì nó chuẩn bị kĩ lưỡng các món ăn, buổi tối ngủ chia cho nó nửa cái giường, để nó với mình cùng nhau ngủ………..

Dung mạo hắn tuấn tú giống như thiên thần, các bà mối tới cửa cầu thân cơ hồ muốn san bằng cái cửa nhỏ nhà hắn, nhưng kể từ khi Hoa Tích Nguyệt đến, các bà mối một cái bóng cũng không thấy.

Nguyên nhân là do nó, Hoa Tích Nguyệt tinh thông pháp thuật, biến ra vô số đầu trâu mặt ngựa dọa cho những người đó bỏ chạy.

Khi đó hắn biết, nhưng làm ra vẻ không biết, trên mặt luôn thản nhiên, đối với bất kì người nào cũng là nho nhã lễ độ, lại cự người ngoài ngàn dặm. Tự mình đối với nó rất ôn nhu, khiến trái tim nho nhỏ của tiểu hồ ly đập loạn nhịp.

Thương thế của nó sau khi tốt lên, vốn muốn biến thành mỹ nữ khiến cho hắn kinh hỉ, lại sợ làm hắn, kinh ngạc thì có rồi, nhưng hỉ lại không thấy. Cho nên nó sau khi suy nghĩ kĩ, liền muốn một cuộc gặp gỡ lãng mạn hơn. Cho nên nó một ngày đi không từ giã.

Trên chân núi soi bóng dưới dòng nước suối biến thành hình dáng, yêu mị, thuần khiết, nóng bỏng……

Cuối cùng chọn thuần khiết, đại mỹ nữ rung động lòng người.

Nó lại chạy đến chỗ trưởng lão muốn lấy một viên đan dược kéo dài tuổi thọ, định đưa cho hắn để làm lễ vật, như vậy sau khi xong việc, bốn năm ngày đã trôi qua.

Nó vội vàng chạy xuống núi, đi tìm hắn, bên hồ Tây Tử. Nghĩ đến cuộc gặp gỡ bất ngờ, lãng mạn.

Nhưng nó đã đợi gần một ngày, vẫn không thấy bóng dáng của hắn.

Đến khi trời tối, nó nhịn không được nữa, rốt cuộc tìm tới nhà hắn.

Cuối cùng nghe được tin dữ, hắn trượt chân rơi xuống nước mà chết.

Lúc ấy nó thống khổ hận không thể nhảy xuống nước chết đuối theo hắn. ( thương nàng hồ ly quá TT) May mắn cha của nó lúc đó phát hiện nó không bình thường, đã làm pháp thuật đưa nó trở về núi. Ước chừng nhốt khoảng một năm, cho đến khi nó không còn ý muốn chết nữa mới thả nó ra.

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Nhưng mà nó xác định, Cổ Nhược chính là vị ân công kia chuyển thế, bởi vì tướng mạo hắn không thay đổi, mùi trên người cũng không thay đổi………Nó mặc dù chỉ cùng hắn sống chung một tháng ngắn ngủi, nhưng cảm giác này nó lại nhớ cả đời, vĩnh viễn cũng không quên được.Hoa Tích Nguyệt nhớ rõ năm đó mình cùng hắn ở chung hài hòa dị thường, bởi vì lúc đó nó vẫn là một chùm lông nho nhỏ chưa chính thức trở thành phấn hồ ly, hắn thường ôm nó vào lòng cùng nó nói chuyện, vì nó chuẩn bị kĩ lưỡng các món ăn, buổi tối ngủ chia cho nó nửa cái giường, để nó với mình cùng nhau ngủ………..Dung mạo hắn tuấn tú giống như thiên thần, các bà mối tới cửa cầu thân cơ hồ muốn san bằng cái cửa nhỏ nhà hắn, nhưng kể từ khi Hoa Tích Nguyệt đến, các bà mối một cái bóng cũng không thấy.Nguyên nhân là do nó, Hoa Tích Nguyệt tinh thông pháp thuật, biến ra vô số đầu trâu mặt ngựa dọa cho những người đó bỏ chạy.Khi đó hắn biết, nhưng làm ra vẻ không biết, trên mặt luôn thản nhiên, đối với bất kì người nào cũng là nho nhã lễ độ, lại cự người ngoài ngàn dặm. Tự mình đối với nó rất ôn nhu, khiến trái tim nho nhỏ của tiểu hồ ly đập loạn nhịp.Thương thế của nó sau khi tốt lên, vốn muốn biến thành mỹ nữ khiến cho hắn kinh hỉ, lại sợ làm hắn, kinh ngạc thì có rồi, nhưng hỉ lại không thấy. Cho nên nó sau khi suy nghĩ kĩ, liền muốn một cuộc gặp gỡ lãng mạn hơn. Cho nên nó một ngày đi không từ giã.Trên chân núi soi bóng dưới dòng nước suối biến thành hình dáng, yêu mị, thuần khiết, nóng bỏng……Cuối cùng chọn thuần khiết, đại mỹ nữ rung động lòng người.Nó lại chạy đến chỗ trưởng lão muốn lấy một viên đan dược kéo dài tuổi thọ, định đưa cho hắn để làm lễ vật, như vậy sau khi xong việc, bốn năm ngày đã trôi qua.Nó vội vàng chạy xuống núi, đi tìm hắn, bên hồ Tây Tử. Nghĩ đến cuộc gặp gỡ bất ngờ, lãng mạn.Nhưng nó đã đợi gần một ngày, vẫn không thấy bóng dáng của hắn.Đến khi trời tối, nó nhịn không được nữa, rốt cuộc tìm tới nhà hắn.Cuối cùng nghe được tin dữ, hắn trượt chân rơi xuống nước mà chết.Lúc ấy nó thống khổ hận không thể nhảy xuống nước chết đuối theo hắn. ( thương nàng hồ ly quá TT) May mắn cha của nó lúc đó phát hiện nó không bình thường, đã làm pháp thuật đưa nó trở về núi. Ước chừng nhốt khoảng một năm, cho đến khi nó không còn ý muốn chết nữa mới thả nó ra.

Chương 501: Hình dáng yêu mị, thuần khiết, nóng bỏng…..