Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 533: Sao hắn lại cảm giác giống như là chọc phải tổ ong vò vẽ vậy

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… “Mộng? Ta đang bình thường, sao có thể nằm mơ?”Phượng Thiên Vũ nhìn sang trận đấu đang diễn ra quyết liệt ở bên kia giữa Hoa Tích Nguyệt cùng đại Ô Quy, thản nhiên nói: “Chính là tên rùa khốn kiếp kia giở trò quỷ, nó làm một loại ảo thuật, khiến cho toàn bộ chúng ta rơi vào bên trong tâm ma của mình. Nó sẽ hấp thu nguyên khí, tinh khí của chúng ta, để tu hành………….”Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ: “Ngươi nói rừng đào, tất cả đều là giả?”Phượng Thiên Vũ gật gật đầu: “Ngươi quay lại nhìn xem, ảo ảnh này đã sớm không còn tồn tại…………..”Long Phù Nguyệt nhìn bốn phía, rừng đào kia, hoa cải dầu quả nhiên là không thấy nữa, thay vào đó là đồng cỏ khô héo cùng các đầm lầy lớn tầm thường.Nàng nhìn lại Hoa Tích Nguyệt và tiểu hồ ly vừa mới thức tỉnh.Nàng lúc này mới chợt hiểu được, thì ra tất cả đều là mộng!Nàng thở phào một hơi, buông lỏng tâm trạng, nhưng đồng thởi một cỗ lửa giận dâng lên.Nàng liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ, nhướng mày, rất ôn nhu nói: “Thì ra tất cả đều là mộng, vậy tại sao ngươi lại có bộ dạng như sắp chết vậy? Chẳng lẽ là giả bộ dọa ta sợ?”Cũng không biết tại sao khi nàng hỏi, Phượng Thiên Vũ lại có cảm giác vẻ mặt ôn nhu này dày đặc hàn khí. Hắn từng bước một lui về phía sau, cười nhẹ một tiếng: “Thực ra, cũng không hẳn hoàn toàn là như vậy, ta quả thực cũng bị thương.”“Vậy_____Thương thế của ngươi đỡ hơn chút nào chưa? Có cần ta trị liệu cho một chút hay không?” Long Phù Nguyệt vẻ mặt như thánh mẫu cười ngọt ngào.Phượng Thiên Vũ cảm thấy tóc gáy trên người toàn bộ dựng hết lên, hắn lui về phía sau nửa bước, cười toe toét: “Tốt hơn nhiều rồi, tốt hơn nhiều rồi.”“Thấy ta sốt ruột, trong lòng ngươi có phải rất cao hứng không?” Long Phù Nguyệt lại tiến đến gần từng bước.“Phù Nguyệt, thấy nàng vì ta mà lo lắng, ta thực rất cảm động, thì ra trong lòng nàng thực sự có ta………Thật sự đối với ta tốt như vậy.”Long Phù Nguyệt thản nhiên cười: “Ta vẫn luôn đối với ngươi rất tốt, chẳng lẽ ngươi vẫn không biết?”“Cái kia_____Phù Nguyệt, nàng đừng cười như vậy được không?” Phượng Thiên Vũ lần đầu tiên bị người khác ép lui về phía sau từng bước. Bỗng nhiên hắn có chút hối hận khi làm trò vừa rồi. Sao hắn lại có cảm giác giống như là chọc phải tổ ong vò vẽ vậy.Long Phù Nguyệt nói: “Tại ta nhớ ngươi……….Nhớ ngươi muốn chết.”

“Mộng? Ta đang bình thường, sao có thể nằm mơ?”

Phượng Thiên Vũ nhìn sang trận đấu đang diễn ra quyết liệt ở bên kia giữa Hoa Tích Nguyệt cùng đại Ô Quy, thản nhiên nói: “Chính là tên rùa khốn kiếp kia giở trò quỷ, nó làm một loại ảo thuật, khiến cho toàn bộ chúng ta rơi vào bên trong tâm ma của mình. Nó sẽ hấp thu nguyên khí, tinh khí của chúng ta, để tu hành………….”

Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ: “Ngươi nói rừng đào, tất cả đều là giả?”

Phượng Thiên Vũ gật gật đầu: “Ngươi quay lại nhìn xem, ảo ảnh này đã sớm không còn tồn tại…………..”

Long Phù Nguyệt nhìn bốn phía, rừng đào kia, hoa cải dầu quả nhiên là không thấy nữa, thay vào đó là đồng cỏ khô héo cùng các đầm lầy lớn tầm thường.

Nàng nhìn lại Hoa Tích Nguyệt và tiểu hồ ly vừa mới thức tỉnh.

Nàng lúc này mới chợt hiểu được, thì ra tất cả đều là mộng!

Nàng thở phào một hơi, buông lỏng tâm trạng, nhưng đồng thởi một cỗ lửa giận dâng lên.

Nàng liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ, nhướng mày, rất ôn nhu nói: “Thì ra tất cả đều là mộng, vậy tại sao ngươi lại có bộ dạng như sắp chết vậy? Chẳng lẽ là giả bộ dọa ta sợ?”

Cũng không biết tại sao khi nàng hỏi, Phượng Thiên Vũ lại có cảm giác vẻ mặt ôn nhu này dày đặc hàn khí. Hắn từng bước một lui về phía sau, cười nhẹ một tiếng: “Thực ra, cũng không hẳn hoàn toàn là như vậy, ta quả thực cũng bị thương.”

“Vậy_____Thương thế của ngươi đỡ hơn chút nào chưa? Có cần ta trị liệu cho một chút hay không?” Long Phù Nguyệt vẻ mặt như thánh mẫu cười ngọt ngào.

Phượng Thiên Vũ cảm thấy tóc gáy trên người toàn bộ dựng hết lên, hắn lui về phía sau nửa bước, cười toe toét: “Tốt hơn nhiều rồi, tốt hơn nhiều rồi.”

“Thấy ta sốt ruột, trong lòng ngươi có phải rất cao hứng không?” Long Phù Nguyệt lại tiến đến gần từng bước.

“Phù Nguyệt, thấy nàng vì ta mà lo lắng, ta thực rất cảm động, thì ra trong lòng nàng thực sự có ta………Thật sự đối với ta tốt như vậy.”

Long Phù Nguyệt thản nhiên cười: “Ta vẫn luôn đối với ngươi rất tốt, chẳng lẽ ngươi vẫn không biết?”

“Cái kia_____Phù Nguyệt, nàng đừng cười như vậy được không?” Phượng Thiên Vũ lần đầu tiên bị người khác ép lui về phía sau từng bước. Bỗng nhiên hắn có chút hối hận khi làm trò vừa rồi. Sao hắn lại có cảm giác giống như là chọc phải tổ ong vò vẽ vậy.

Long Phù Nguyệt nói: “Tại ta nhớ ngươi……….Nhớ ngươi muốn chết.”

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… “Mộng? Ta đang bình thường, sao có thể nằm mơ?”Phượng Thiên Vũ nhìn sang trận đấu đang diễn ra quyết liệt ở bên kia giữa Hoa Tích Nguyệt cùng đại Ô Quy, thản nhiên nói: “Chính là tên rùa khốn kiếp kia giở trò quỷ, nó làm một loại ảo thuật, khiến cho toàn bộ chúng ta rơi vào bên trong tâm ma của mình. Nó sẽ hấp thu nguyên khí, tinh khí của chúng ta, để tu hành………….”Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ: “Ngươi nói rừng đào, tất cả đều là giả?”Phượng Thiên Vũ gật gật đầu: “Ngươi quay lại nhìn xem, ảo ảnh này đã sớm không còn tồn tại…………..”Long Phù Nguyệt nhìn bốn phía, rừng đào kia, hoa cải dầu quả nhiên là không thấy nữa, thay vào đó là đồng cỏ khô héo cùng các đầm lầy lớn tầm thường.Nàng nhìn lại Hoa Tích Nguyệt và tiểu hồ ly vừa mới thức tỉnh.Nàng lúc này mới chợt hiểu được, thì ra tất cả đều là mộng!Nàng thở phào một hơi, buông lỏng tâm trạng, nhưng đồng thởi một cỗ lửa giận dâng lên.Nàng liếc mắt nhìn Phượng Thiên Vũ, nhướng mày, rất ôn nhu nói: “Thì ra tất cả đều là mộng, vậy tại sao ngươi lại có bộ dạng như sắp chết vậy? Chẳng lẽ là giả bộ dọa ta sợ?”Cũng không biết tại sao khi nàng hỏi, Phượng Thiên Vũ lại có cảm giác vẻ mặt ôn nhu này dày đặc hàn khí. Hắn từng bước một lui về phía sau, cười nhẹ một tiếng: “Thực ra, cũng không hẳn hoàn toàn là như vậy, ta quả thực cũng bị thương.”“Vậy_____Thương thế của ngươi đỡ hơn chút nào chưa? Có cần ta trị liệu cho một chút hay không?” Long Phù Nguyệt vẻ mặt như thánh mẫu cười ngọt ngào.Phượng Thiên Vũ cảm thấy tóc gáy trên người toàn bộ dựng hết lên, hắn lui về phía sau nửa bước, cười toe toét: “Tốt hơn nhiều rồi, tốt hơn nhiều rồi.”“Thấy ta sốt ruột, trong lòng ngươi có phải rất cao hứng không?” Long Phù Nguyệt lại tiến đến gần từng bước.“Phù Nguyệt, thấy nàng vì ta mà lo lắng, ta thực rất cảm động, thì ra trong lòng nàng thực sự có ta………Thật sự đối với ta tốt như vậy.”Long Phù Nguyệt thản nhiên cười: “Ta vẫn luôn đối với ngươi rất tốt, chẳng lẽ ngươi vẫn không biết?”“Cái kia_____Phù Nguyệt, nàng đừng cười như vậy được không?” Phượng Thiên Vũ lần đầu tiên bị người khác ép lui về phía sau từng bước. Bỗng nhiên hắn có chút hối hận khi làm trò vừa rồi. Sao hắn lại có cảm giác giống như là chọc phải tổ ong vò vẽ vậy.Long Phù Nguyệt nói: “Tại ta nhớ ngươi……….Nhớ ngươi muốn chết.”

Chương 533: Sao hắn lại cảm giác giống như là chọc phải tổ ong vò vẽ vậy