“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 542: Rốt cục thì nàng không còn là người vô dụng nữa rồi
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt囧!Con rùa lớn như vậy bảo nàng làm thế nào mang ra ngoài đây? Mà nàng cũng không dám a….Nếu nhỏ đi một chút thì tốt rồi.Nàng miễn cưỡng cười nhẹ một cái: “À, ừm…..rùa tiên à, ngươi xem, ta tuy là Thánh Nữ nhưng lại chẳng biết gì hết. Ngươi đi theo ta chỉ sợ sẽ ủy khuất ngươi thôi…….”Hai con mắt của đại Ô Quy bỗng sáng như hai cái đèn pha, chăm chú nhìn Long Phù Nguyệt, bỗng nhiên ha ha nở nụ cười. Tiếng cười vang khắp bốn phía sơn cốc, vô số hòn đá lớn nhỏ lăn xuống.Long Phù Nguyệt hoảng sợ, cả giận nói: “ Con rùa thối, ngươi cười cái gì?”Rùa lớn ngưng cười, cúi đầu: “Thánh nữ còn có điều chưa biết, đài hoa sen này có thể giúp thánh nữ khôi phục một phần thần thức, cho nên pháp lực cũng khôi phục một chút, “Hồi xuân thuật” của Thánh nữ thập phần linh diệu a…”“Hồi xuân thuật?” Long Phù Nguyệt nhớ tới khi chơi game cũng có pháp thuật này, thuật này chuyên dùng để chữa bệnh, nếu vậy sẽ giống cô bạn Triệu Linh Nhi kia sao….Wow, thì ra mình cũng biết cái này nha! Không biết phải sử dụng như thế nào?Trong lòng nàng vừa nghĩ tới ba chữ “Hồi xuân thuật”, trong đầu liền nhớ ra mấy câu khẩu quyết tâm pháp, cũng chẳng suy nghĩ nhiều nữa, hai tay nàng làm động tác giống như đóa hoa sen sắp nở, miệng lầm bầm khẩu quyết.Một luồng ánh sáng màu trắng nhu hòa từ trong tay nàng phát ra, chiếu thẳng tới người Phượng Thiên Vũ.Phượng Thiên Vũ vốn bị một chút thương tích, hơn nữa cánh tay phải bị trật xương, cử động khó khăn, lúc này bạch quang trong tay Long Phù Nguyệt chiếu vào hắn, chỉ cảm thấy một luồng không khí tươi mát sảng khoái uyển chuyển chạy trong cơ thể. Khi hắn vận công, trong nháy mắt tất cả vết thương đều lành lại, cánh tay cũng linh hoạt hơn rất nhiều.Hắn không khỏi mừng rỡ, hoạt động cánh tay một cái: “Phù Nguyệt, công phu của nàng quả thật thần kì nha.”Long Phù Nguyệt cười híp cả mắt.Ha ha, thật tốt quá!Trong đoàn người này, nàng vốn là người vô dụng nhất.Lúc nào cũng cần người khác bảo vệ, hiện tại nàng cũng có năng lực giúp đỡ mọi người rồi.Nàng lần đầu học được kĩ năng này, thập phần cao hứng, giúp cả Cổ Nhược, Hoa Tích Nguyệt, tiểu hồ ly chữa thương.
Long Phù Nguyệt囧!
Con rùa lớn như vậy bảo nàng làm thế nào mang ra ngoài đây? Mà nàng cũng không dám a….Nếu nhỏ đi một chút thì tốt rồi.
Nàng miễn cưỡng cười nhẹ một cái: “À, ừm…..rùa tiên à, ngươi xem, ta tuy là Thánh Nữ nhưng lại chẳng biết gì hết. Ngươi đi theo ta chỉ sợ sẽ ủy khuất ngươi thôi…….”
Hai con mắt của đại Ô Quy bỗng sáng như hai cái đèn pha, chăm chú nhìn Long Phù Nguyệt, bỗng nhiên ha ha nở nụ cười. Tiếng cười vang khắp bốn phía sơn cốc, vô số hòn đá lớn nhỏ lăn xuống.
Long Phù Nguyệt hoảng sợ, cả giận nói: “ Con rùa thối, ngươi cười cái gì?”
Rùa lớn ngưng cười, cúi đầu: “Thánh nữ còn có điều chưa biết, đài hoa sen này có thể giúp thánh nữ khôi phục một phần thần thức, cho nên pháp lực cũng khôi phục một chút, “Hồi xuân thuật” của Thánh nữ thập phần linh diệu a…”
“Hồi xuân thuật?” Long Phù Nguyệt nhớ tới khi chơi game cũng có pháp thuật này, thuật này chuyên dùng để chữa bệnh, nếu vậy sẽ giống cô bạn Triệu Linh Nhi kia sao….
Wow, thì ra mình cũng biết cái này nha! Không biết phải sử dụng như thế nào?
Trong lòng nàng vừa nghĩ tới ba chữ “Hồi xuân thuật”, trong đầu liền nhớ ra mấy câu khẩu quyết tâm pháp, cũng chẳng suy nghĩ nhiều nữa, hai tay nàng làm động tác giống như đóa hoa sen sắp nở, miệng lầm bầm khẩu quyết.
Một luồng ánh sáng màu trắng nhu hòa từ trong tay nàng phát ra, chiếu thẳng tới người Phượng Thiên Vũ.
Phượng Thiên Vũ vốn bị một chút thương tích, hơn nữa cánh tay phải bị trật xương, cử động khó khăn, lúc này bạch quang trong tay Long Phù Nguyệt chiếu vào hắn, chỉ cảm thấy một luồng không khí tươi mát sảng khoái uyển chuyển chạy trong cơ thể. Khi hắn vận công, trong nháy mắt tất cả vết thương đều lành lại, cánh tay cũng linh hoạt hơn rất nhiều.
Hắn không khỏi mừng rỡ, hoạt động cánh tay một cái: “Phù Nguyệt, công phu của nàng quả thật thần kì nha.”
Long Phù Nguyệt cười híp cả mắt.
Ha ha, thật tốt quá!
Trong đoàn người này, nàng vốn là người vô dụng nhất.
Lúc nào cũng cần người khác bảo vệ, hiện tại nàng cũng có năng lực giúp đỡ mọi người rồi.
Nàng lần đầu học được kĩ năng này, thập phần cao hứng, giúp cả Cổ Nhược, Hoa Tích Nguyệt, tiểu hồ ly chữa thương.
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt囧!Con rùa lớn như vậy bảo nàng làm thế nào mang ra ngoài đây? Mà nàng cũng không dám a….Nếu nhỏ đi một chút thì tốt rồi.Nàng miễn cưỡng cười nhẹ một cái: “À, ừm…..rùa tiên à, ngươi xem, ta tuy là Thánh Nữ nhưng lại chẳng biết gì hết. Ngươi đi theo ta chỉ sợ sẽ ủy khuất ngươi thôi…….”Hai con mắt của đại Ô Quy bỗng sáng như hai cái đèn pha, chăm chú nhìn Long Phù Nguyệt, bỗng nhiên ha ha nở nụ cười. Tiếng cười vang khắp bốn phía sơn cốc, vô số hòn đá lớn nhỏ lăn xuống.Long Phù Nguyệt hoảng sợ, cả giận nói: “ Con rùa thối, ngươi cười cái gì?”Rùa lớn ngưng cười, cúi đầu: “Thánh nữ còn có điều chưa biết, đài hoa sen này có thể giúp thánh nữ khôi phục một phần thần thức, cho nên pháp lực cũng khôi phục một chút, “Hồi xuân thuật” của Thánh nữ thập phần linh diệu a…”“Hồi xuân thuật?” Long Phù Nguyệt nhớ tới khi chơi game cũng có pháp thuật này, thuật này chuyên dùng để chữa bệnh, nếu vậy sẽ giống cô bạn Triệu Linh Nhi kia sao….Wow, thì ra mình cũng biết cái này nha! Không biết phải sử dụng như thế nào?Trong lòng nàng vừa nghĩ tới ba chữ “Hồi xuân thuật”, trong đầu liền nhớ ra mấy câu khẩu quyết tâm pháp, cũng chẳng suy nghĩ nhiều nữa, hai tay nàng làm động tác giống như đóa hoa sen sắp nở, miệng lầm bầm khẩu quyết.Một luồng ánh sáng màu trắng nhu hòa từ trong tay nàng phát ra, chiếu thẳng tới người Phượng Thiên Vũ.Phượng Thiên Vũ vốn bị một chút thương tích, hơn nữa cánh tay phải bị trật xương, cử động khó khăn, lúc này bạch quang trong tay Long Phù Nguyệt chiếu vào hắn, chỉ cảm thấy một luồng không khí tươi mát sảng khoái uyển chuyển chạy trong cơ thể. Khi hắn vận công, trong nháy mắt tất cả vết thương đều lành lại, cánh tay cũng linh hoạt hơn rất nhiều.Hắn không khỏi mừng rỡ, hoạt động cánh tay một cái: “Phù Nguyệt, công phu của nàng quả thật thần kì nha.”Long Phù Nguyệt cười híp cả mắt.Ha ha, thật tốt quá!Trong đoàn người này, nàng vốn là người vô dụng nhất.Lúc nào cũng cần người khác bảo vệ, hiện tại nàng cũng có năng lực giúp đỡ mọi người rồi.Nàng lần đầu học được kĩ năng này, thập phần cao hứng, giúp cả Cổ Nhược, Hoa Tích Nguyệt, tiểu hồ ly chữa thương.