“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 549: Ngươi làm hoàng đế tại sao lại vì ta?
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… A? Long Phù Nguyệt nhảy dựng lên, chỉ tay vào hắn: “Ngươi quả nhiên là có dã tâm.”Phượng Thiên Vũ đưa tay nắm tiểu móng vuốt của nàng, cầm trọn cả bàn tay nhỏ bé: “Đứa ngốc, ta đương nhiên là vì nàng.”“Vì ta?” Long Phù Nguyệt chỉ vào mũi mình “Ngươi làm hoàng đế tại sao lại vì ta?”Phượng Thiên Vũ thở dài, duỗi tay ra ôm nàng vào trong ngực.Long Phù Nguyệt cũng đã quen với hành động này của hắn nên không hề kháng cự.“Nha đầu, vì để nàng không bị tổn thương, ta muốn trở thành người mạnh nhất. Những chuyện trước đây ta sẽ không để cho nó xảy ra nữa….” Phượng Thiên Vũ âm thầm thề trong lòng.Trên mặt lại cợt nhả, ở gương mặt của nàng nhéo một cái: “ Vì để nàng làm hoàng hậu nha, nàng là thánh nữ, không làm hoàng hậu chẳng phải bôi nhọ nàng sao?”Long Phù Nguyệt khẽ cau mày nói: “Ta không ham hoàng hậu hay không hoàng hậu. Ta ghét nhất bị cung đấu, về sau cùng một đám nữ nhân tranh thủ tình cảm, nghĩ tới đã nhức đầu……..”Phượng Thiên Vũ ngẩn ngơ, mỉm cười, duỗi ngón tay xoa tóc nàng: “Nha đầu ngốc, ta cả đời này chỉ cưới một người là nàng, còn nghĩ cái gì mà những nữ nhân khác?”Long Phù Nguyệt hừ một cái: “Ngươi bây giờ thì nói vậy, chờ thêm mấy năm nữa, ta tuổi lớn sắc suy, ngươi đang độ tuổi xuân, đám quan lại kia cũng không cho phép ngươi chỉ có một hoàng hậu. Hoàng gia không phải luôn muốn khai chi tán diệp sao? Đến lúc đó bọn họ đưa tới cho ngươi hàng đống hàng đống mỹ nhân, ngươi trời sanh có tính phong lưu, chắc chắn sẽ ném ta ra phía sau mà đi cùng đám phi tần khanh khanh ta ta, đến lúc đó ta tìm ai mà khóc đây?... Ừm, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là gả cho sư huynh an toàn hơn…..”Phượng Thiên Vũ nắm chặt tay nàng, đôi mắt khó lường nhìn nàng: “Tiểu nha đầu, nàng đang nói thật!?”Long Phù Nguyệt có chút mơ màng, những lời nàng nói đều đã suy nghĩ kĩ càng. Làm sao lại không đúng rồi?Phượng Thiên Vũ cúi đầu giống như cười một tiếng, mà một tiếng cười này lại không biết có ý vị gì: “Phù Nguyệt, nàng vẫn không thể tin tưởng tấm lòng của ta sao, ban đầu là ta phong lưu một tí. Nhưng ta vẫn không hề đụng đến nàng, nàng cho là trải qua nhiều chuyện như vậy, tình yêu của ta đối với nàng còn không đủ sao? Ta chỉ muốn cùng nàng làm vợ chồng thật lâu, thẳng một đời tới già.”
A? Long Phù Nguyệt nhảy dựng lên, chỉ tay vào hắn: “Ngươi quả nhiên là có dã tâm.”
Phượng Thiên Vũ đưa tay nắm tiểu móng vuốt của nàng, cầm trọn cả bàn tay nhỏ bé: “Đứa ngốc, ta đương nhiên là vì nàng.”
“Vì ta?” Long Phù Nguyệt chỉ vào mũi mình “Ngươi làm hoàng đế tại sao lại vì ta?”
Phượng Thiên Vũ thở dài, duỗi tay ra ôm nàng vào trong ngực.
Long Phù Nguyệt cũng đã quen với hành động này của hắn nên không hề kháng cự.
“Nha đầu, vì để nàng không bị tổn thương, ta muốn trở thành người mạnh nhất. Những chuyện trước đây ta sẽ không để cho nó xảy ra nữa….” Phượng Thiên Vũ âm thầm thề trong lòng.
Trên mặt lại cợt nhả, ở gương mặt của nàng nhéo một cái: “ Vì để nàng làm hoàng hậu nha, nàng là thánh nữ, không làm hoàng hậu chẳng phải bôi nhọ nàng sao?”
Long Phù Nguyệt khẽ cau mày nói: “Ta không ham hoàng hậu hay không hoàng hậu. Ta ghét nhất bị cung đấu, về sau cùng một đám nữ nhân tranh thủ tình cảm, nghĩ tới đã nhức đầu……..”
Phượng Thiên Vũ ngẩn ngơ, mỉm cười, duỗi ngón tay xoa tóc nàng: “Nha đầu ngốc, ta cả đời này chỉ cưới một người là nàng, còn nghĩ cái gì mà những nữ nhân khác?”
Long Phù Nguyệt hừ một cái: “Ngươi bây giờ thì nói vậy, chờ thêm mấy năm nữa, ta tuổi lớn sắc suy, ngươi đang độ tuổi xuân, đám quan lại kia cũng không cho phép ngươi chỉ có một hoàng hậu. Hoàng gia không phải luôn muốn khai chi tán diệp sao? Đến lúc đó bọn họ đưa tới cho ngươi hàng đống hàng đống mỹ nhân, ngươi trời sanh có tính phong lưu, chắc chắn sẽ ném ta ra phía sau mà đi cùng đám phi tần khanh khanh ta ta, đến lúc đó ta tìm ai mà khóc đây?... Ừm, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là gả cho sư huynh an toàn hơn…..”
Phượng Thiên Vũ nắm chặt tay nàng, đôi mắt khó lường nhìn nàng: “Tiểu nha đầu, nàng đang nói thật!?”
Long Phù Nguyệt có chút mơ màng, những lời nàng nói đều đã suy nghĩ kĩ càng. Làm sao lại không đúng rồi?
Phượng Thiên Vũ cúi đầu giống như cười một tiếng, mà một tiếng cười này lại không biết có ý vị gì: “Phù Nguyệt, nàng vẫn không thể tin tưởng tấm lòng của ta sao, ban đầu là ta phong lưu một tí. Nhưng ta vẫn không hề đụng đến nàng, nàng cho là trải qua nhiều chuyện như vậy, tình yêu của ta đối với nàng còn không đủ sao? Ta chỉ muốn cùng nàng làm vợ chồng thật lâu, thẳng một đời tới già.”
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… A? Long Phù Nguyệt nhảy dựng lên, chỉ tay vào hắn: “Ngươi quả nhiên là có dã tâm.”Phượng Thiên Vũ đưa tay nắm tiểu móng vuốt của nàng, cầm trọn cả bàn tay nhỏ bé: “Đứa ngốc, ta đương nhiên là vì nàng.”“Vì ta?” Long Phù Nguyệt chỉ vào mũi mình “Ngươi làm hoàng đế tại sao lại vì ta?”Phượng Thiên Vũ thở dài, duỗi tay ra ôm nàng vào trong ngực.Long Phù Nguyệt cũng đã quen với hành động này của hắn nên không hề kháng cự.“Nha đầu, vì để nàng không bị tổn thương, ta muốn trở thành người mạnh nhất. Những chuyện trước đây ta sẽ không để cho nó xảy ra nữa….” Phượng Thiên Vũ âm thầm thề trong lòng.Trên mặt lại cợt nhả, ở gương mặt của nàng nhéo một cái: “ Vì để nàng làm hoàng hậu nha, nàng là thánh nữ, không làm hoàng hậu chẳng phải bôi nhọ nàng sao?”Long Phù Nguyệt khẽ cau mày nói: “Ta không ham hoàng hậu hay không hoàng hậu. Ta ghét nhất bị cung đấu, về sau cùng một đám nữ nhân tranh thủ tình cảm, nghĩ tới đã nhức đầu……..”Phượng Thiên Vũ ngẩn ngơ, mỉm cười, duỗi ngón tay xoa tóc nàng: “Nha đầu ngốc, ta cả đời này chỉ cưới một người là nàng, còn nghĩ cái gì mà những nữ nhân khác?”Long Phù Nguyệt hừ một cái: “Ngươi bây giờ thì nói vậy, chờ thêm mấy năm nữa, ta tuổi lớn sắc suy, ngươi đang độ tuổi xuân, đám quan lại kia cũng không cho phép ngươi chỉ có một hoàng hậu. Hoàng gia không phải luôn muốn khai chi tán diệp sao? Đến lúc đó bọn họ đưa tới cho ngươi hàng đống hàng đống mỹ nhân, ngươi trời sanh có tính phong lưu, chắc chắn sẽ ném ta ra phía sau mà đi cùng đám phi tần khanh khanh ta ta, đến lúc đó ta tìm ai mà khóc đây?... Ừm, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là gả cho sư huynh an toàn hơn…..”Phượng Thiên Vũ nắm chặt tay nàng, đôi mắt khó lường nhìn nàng: “Tiểu nha đầu, nàng đang nói thật!?”Long Phù Nguyệt có chút mơ màng, những lời nàng nói đều đã suy nghĩ kĩ càng. Làm sao lại không đúng rồi?Phượng Thiên Vũ cúi đầu giống như cười một tiếng, mà một tiếng cười này lại không biết có ý vị gì: “Phù Nguyệt, nàng vẫn không thể tin tưởng tấm lòng của ta sao, ban đầu là ta phong lưu một tí. Nhưng ta vẫn không hề đụng đến nàng, nàng cho là trải qua nhiều chuyện như vậy, tình yêu của ta đối với nàng còn không đủ sao? Ta chỉ muốn cùng nàng làm vợ chồng thật lâu, thẳng một đời tới già.”