“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 554: Quả nhiên là một đại mỹ nữ siêu cấp
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Thanh âm của hắn khàn khàn mà cứng ngắc, vừa có mị hoặc cùng gợi cảm khôn kể.Oanh! Lỗ tai của Long Phù Nguyệt gần như đỏ ửng. Thân mình cứng ngắc lại, động cũng không dám động.Phượng Thiên Vũ ôm nàng, thân hình mềm mại áp sát vào vòng tay ấm áp bên trong, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lặng lẽ hô hấp ở trước ngực hắn. Hắn thỏa mãn và thích ý thở dài.Hai năm qua, chưa bao giờ dám ảo tưởng có một ngày như thế, nàng hiện hữu bên cạnh hắn, hắn có thể chạm đến, nàng hoàn toàn đã thuộc về hắn.Long Phù Nguyệt nằm ở trong ngực của hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, tâm thần đều say.Thật tốt, người nam nhân này là yêu nàng, mà nàng cũng xác thực yêu hắn......Phượng Thiên Vũ lôi kéo nàng đứng lên, cười nói: "Đi thôi."Long Phù Nguyệt còn không kịp tỉnh hồn lại, ngây ngô mơ hồ hỏi một câu: "Đi nơi nào?"Phượng Thiên Vũ mỉm cười: "Nên đi đến gặp bọn họ.""Ách ——"Mặt Long Phù Nguyệt lại đỏ, nàng cư nhiên đến bây giờ mới nhớ tới sư huynh bọn họ còn chờ ở bên kia đầm lầy.Bọn họ vừa mới đi đến ven đầm lầy, rất xa liền thấy con đại quy kia bơi lại đây. Cổ Nhược, tiểu hồ ly, cùng với một cô gái áo trắng đều đứng ở trên lưng con rùa lớn này.Đại Ô Quy tốc độ bơi cực nhanh, đảo mắt liền đến bên bờ.Tiểu hồ ly nhảy xuống, chạy vội lại đây. Miệng hô hoán ầm ĩ: "Hai người các ngươi lại đi chỗ nào vậy? Ta còn tưởng rằng các ngươi lại gặp phiền toái gì nữa rồi."Lúc này Cổ Nhược, cô gái áo trắng cũng toàn bộ nhảy lên bờ.Long Phù Nguyệt vội vã chạy tới, ngượng ngùng nói: "Đại sư huynh......"Lại nhìn thoáng qua cô gái áo trắng xinh đẹp kinh người kia: " Đây là —— Hoa Tích Nguyệt?"Hoa Tích Nguyệt cười híp ánh mắt, dạo qua một vòng: "Đúng vậy a. Ta chính là Hoa Tích Nguyệt, Thánh nữ, ta rốt cục có thể khôi phục hình người. Đa tạ ngươi."Tiểu hồ ly ở một bên bay lên bay xuống: "Phù Nguyệt, thế nào? Tỷ tỷ của ta là một đại mỹ nhân phải không?"Long Phù Nguyệt gật gật đầu, thiệt tình khen ngợi: "Không sai, không sai, quả nhiên là một đại mỹ nhân. Ha ha."Không khỏi liếc mắt nhìn đại sư huynh, thầm nghĩ: "Nếu có thể đem đại sư huynh cùng vị hồ tiên này kết thành một đôi, cũng là một chủ ý không tồi......"
Thanh âm của hắn khàn khàn mà cứng ngắc, vừa có mị hoặc cùng gợi cảm khôn kể.
Oanh! Lỗ tai của Long Phù Nguyệt gần như đỏ ửng. Thân mình cứng ngắc lại, động cũng không dám động.
Phượng Thiên Vũ ôm nàng, thân hình mềm mại áp sát vào vòng tay ấm áp bên trong, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lặng lẽ hô hấp ở trước ngực hắn. Hắn thỏa mãn và thích ý thở dài.
Hai năm qua, chưa bao giờ dám ảo tưởng có một ngày như thế, nàng hiện hữu bên cạnh hắn, hắn có thể chạm đến, nàng hoàn toàn đã thuộc về hắn.
Long Phù Nguyệt nằm ở trong ngực của hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, tâm thần đều say.
Thật tốt, người nam nhân này là yêu nàng, mà nàng cũng xác thực yêu hắn......
Phượng Thiên Vũ lôi kéo nàng đứng lên, cười nói: "Đi thôi."
Long Phù Nguyệt còn không kịp tỉnh hồn lại, ngây ngô mơ hồ hỏi một câu: "Đi nơi nào?"
Phượng Thiên Vũ mỉm cười: "Nên đi đến gặp bọn họ."
"Ách ——"
Mặt Long Phù Nguyệt lại đỏ, nàng cư nhiên đến bây giờ mới nhớ tới sư huynh bọn họ còn chờ ở bên kia đầm lầy.
Bọn họ vừa mới đi đến ven đầm lầy, rất xa liền thấy con đại quy kia bơi lại đây. Cổ Nhược, tiểu hồ ly, cùng với một cô gái áo trắng đều đứng ở trên lưng con rùa lớn này.
Đại Ô Quy tốc độ bơi cực nhanh, đảo mắt liền đến bên bờ.
Tiểu hồ ly nhảy xuống, chạy vội lại đây. Miệng hô hoán ầm ĩ: "Hai người các ngươi lại đi chỗ nào vậy? Ta còn tưởng rằng các ngươi lại gặp phiền toái gì nữa rồi."
Lúc này Cổ Nhược, cô gái áo trắng cũng toàn bộ nhảy lên bờ.
Long Phù Nguyệt vội vã chạy tới, ngượng ngùng nói: "Đại sư huynh......"
Lại nhìn thoáng qua cô gái áo trắng xinh đẹp kinh người kia: " Đây là —— Hoa Tích Nguyệt?"
Hoa Tích Nguyệt cười híp ánh mắt, dạo qua một vòng: "Đúng vậy a. Ta chính là Hoa Tích Nguyệt, Thánh nữ, ta rốt cục có thể khôi phục hình người. Đa tạ ngươi."
Tiểu hồ ly ở một bên bay lên bay xuống: "Phù Nguyệt, thế nào? Tỷ tỷ của ta là một đại mỹ nhân phải không?"
Long Phù Nguyệt gật gật đầu, thiệt tình khen ngợi: "Không sai, không sai, quả nhiên là một đại mỹ nhân. Ha ha."
Không khỏi liếc mắt nhìn đại sư huynh, thầm nghĩ: "Nếu có thể đem đại sư huynh cùng vị hồ tiên này kết thành một đôi, cũng là một chủ ý không tồi......"
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Thanh âm của hắn khàn khàn mà cứng ngắc, vừa có mị hoặc cùng gợi cảm khôn kể.Oanh! Lỗ tai của Long Phù Nguyệt gần như đỏ ửng. Thân mình cứng ngắc lại, động cũng không dám động.Phượng Thiên Vũ ôm nàng, thân hình mềm mại áp sát vào vòng tay ấm áp bên trong, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lặng lẽ hô hấp ở trước ngực hắn. Hắn thỏa mãn và thích ý thở dài.Hai năm qua, chưa bao giờ dám ảo tưởng có một ngày như thế, nàng hiện hữu bên cạnh hắn, hắn có thể chạm đến, nàng hoàn toàn đã thuộc về hắn.Long Phù Nguyệt nằm ở trong ngực của hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, tâm thần đều say.Thật tốt, người nam nhân này là yêu nàng, mà nàng cũng xác thực yêu hắn......Phượng Thiên Vũ lôi kéo nàng đứng lên, cười nói: "Đi thôi."Long Phù Nguyệt còn không kịp tỉnh hồn lại, ngây ngô mơ hồ hỏi một câu: "Đi nơi nào?"Phượng Thiên Vũ mỉm cười: "Nên đi đến gặp bọn họ.""Ách ——"Mặt Long Phù Nguyệt lại đỏ, nàng cư nhiên đến bây giờ mới nhớ tới sư huynh bọn họ còn chờ ở bên kia đầm lầy.Bọn họ vừa mới đi đến ven đầm lầy, rất xa liền thấy con đại quy kia bơi lại đây. Cổ Nhược, tiểu hồ ly, cùng với một cô gái áo trắng đều đứng ở trên lưng con rùa lớn này.Đại Ô Quy tốc độ bơi cực nhanh, đảo mắt liền đến bên bờ.Tiểu hồ ly nhảy xuống, chạy vội lại đây. Miệng hô hoán ầm ĩ: "Hai người các ngươi lại đi chỗ nào vậy? Ta còn tưởng rằng các ngươi lại gặp phiền toái gì nữa rồi."Lúc này Cổ Nhược, cô gái áo trắng cũng toàn bộ nhảy lên bờ.Long Phù Nguyệt vội vã chạy tới, ngượng ngùng nói: "Đại sư huynh......"Lại nhìn thoáng qua cô gái áo trắng xinh đẹp kinh người kia: " Đây là —— Hoa Tích Nguyệt?"Hoa Tích Nguyệt cười híp ánh mắt, dạo qua một vòng: "Đúng vậy a. Ta chính là Hoa Tích Nguyệt, Thánh nữ, ta rốt cục có thể khôi phục hình người. Đa tạ ngươi."Tiểu hồ ly ở một bên bay lên bay xuống: "Phù Nguyệt, thế nào? Tỷ tỷ của ta là một đại mỹ nhân phải không?"Long Phù Nguyệt gật gật đầu, thiệt tình khen ngợi: "Không sai, không sai, quả nhiên là một đại mỹ nhân. Ha ha."Không khỏi liếc mắt nhìn đại sư huynh, thầm nghĩ: "Nếu có thể đem đại sư huynh cùng vị hồ tiên này kết thành một đôi, cũng là một chủ ý không tồi......"