Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 556: Ô Quy cũng có tôn nghiêm

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Đại Ô Quy bỗng nhiên nở nụ cười, tiếng cười nặng nề, giống như sét đánh: “Thì ra là Thánh nữ lo lắng việc này. Không cần lo lắng, tiểu thần có thể biến nhỏ được.”Vừa nói xong, thân mình đại Ô Quy bỗng nhiên thu nhỏ lại. Trong nháy mắt liền thu mình chỉ bằng chú chó nhỏ.Nó ngẩng đầu lên: “Như vậy trông như thế nào?”Long Phù Nguyệt trợn mắt, há hốc mồm nhìn nó, thì ra nó là một chú rùa đen như ý, có thể tuỳ ý biến to nhỏ.Thế này thật sự là quá tốt!Nàng trông mong nhìn nó: “Còn có thể nhỏ hơn được không? Ngươi như vậy…. vẫn còn quá lớn.”Đại Ô Quy tựa hồ không vui: “Nhỏ đi nữa sẽ không có khí thế, tiểu thần là rùa tiên tất nhiên là phải có tôn nghiêm.”Long Phù Nguyệt vỗ vỗ đầu của nó, phi thường nghiêm túc hướng dẫn từng bước: “Ngươi thử nghĩ xem, bây giờ với bộ dạng này của ngươi mà đi theo sau chúng ta, trên đường nhất định sẽ có rất nhiều người xem. Nói không chừng, ngươi còn có thể bị bắt đi làm canh uống…… Ngươi nên thu nhỏ lại một ít, tốt nhất là thu nhỏ lại tới mức ta có thể đặt ngươi ở trong túi tiền, sẽ không làm người ta chú ý. Chúng ta lần này phải hành động một cách bí mật, vô cùng bí mật.”Đại Ô Quy im lặng suy nghĩ, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Được rồi.”Thân mình lại nhoáng một cái, quả nhiên trở nên nhỏ như bàn tay của một đứa trẻ. Chậm dãi bò lên lòng bàn tay của Long Phù Nguyệt.Long Phù Nguyệt mừng rỡ, nhìn nhìn cái mai nâu đen trên lưng nó, lại nhìn cái đầu ủ rũ của nó, ngón tay xoa xoa một chút: “À, ừm____Rùa tiên à, ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên, nếu không, nếu không lúc nào cũng gọi là Ô Quy Ô Quy có vẻ không tôn trọng ngươi.”Con rùa đen nhỏ nghiêng nghiêng cái đầu: “Tên là gì? Người nói thử xem.”Long Phù Nguyệt nhìn lớp vỏ màu đen của nó, bỗng nhiên phúc chí tâm linh, lắc đầu thiểu não nói: “Trong thế giới của ta, có một thi nhân tên là Lí Hạ, hắn có hai câu thơ rất hay, đúng với hình dung của ngươi. Quả thực là vô cùng chuẩn xác.”Nàng nói một câu này, đều quyến rũ hứng thú của mọi người. Phượng Thiên Vũ nhìn nàng một cái: “Không nghĩ tới ngươi còn nhớ một ít thơ, thơ nói về cái gì, nói nghe một chút.”Con rùa đen nhỏ cũng trợn tròn đôi mắt màu xanh: “Nói mau, nói mau.”Ô ô, trên thế gian này con người chưa từng trông thấy loài rùa đen chúng nó, không nghĩ tới còn vì chúng nó làm thơ. Quả thật không dễ dàng gì! Nó rất cảm động.

Đại Ô Quy bỗng nhiên nở nụ cười, tiếng cười nặng nề, giống như sét đánh: “Thì ra là Thánh nữ lo lắng việc này. Không cần lo lắng, tiểu thần có thể biến nhỏ được.”

Vừa nói xong, thân mình đại Ô Quy bỗng nhiên thu nhỏ lại. Trong nháy mắt liền thu mình chỉ bằng chú chó nhỏ.

Nó ngẩng đầu lên: “Như vậy trông như thế nào?”

Long Phù Nguyệt trợn mắt, há hốc mồm nhìn nó, thì ra nó là một chú rùa đen như ý, có thể tuỳ ý biến to nhỏ.

Thế này thật sự là quá tốt!

Nàng trông mong nhìn nó: “Còn có thể nhỏ hơn được không? Ngươi như vậy…. vẫn còn quá lớn.”

Đại Ô Quy tựa hồ không vui: “Nhỏ đi nữa sẽ không có khí thế, tiểu thần là rùa tiên tất nhiên là phải có tôn nghiêm.”

Long Phù Nguyệt vỗ vỗ đầu của nó, phi thường nghiêm túc hướng dẫn từng bước: “Ngươi thử nghĩ xem, bây giờ với bộ dạng này của ngươi mà đi theo sau chúng ta, trên đường nhất định sẽ có rất nhiều người xem. Nói không chừng, ngươi còn có thể bị bắt đi làm canh uống…… Ngươi nên thu nhỏ lại một ít, tốt nhất là thu nhỏ lại tới mức ta có thể đặt ngươi ở trong túi tiền, sẽ không làm người ta chú ý. Chúng ta lần này phải hành động một cách bí mật, vô cùng bí mật.”

Đại Ô Quy im lặng suy nghĩ, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Được rồi.”

Thân mình lại nhoáng một cái, quả nhiên trở nên nhỏ như bàn tay của một đứa trẻ. Chậm dãi bò lên lòng bàn tay của Long Phù Nguyệt.

Long Phù Nguyệt mừng rỡ, nhìn nhìn cái mai nâu đen trên lưng nó, lại nhìn cái đầu ủ rũ của nó, ngón tay xoa xoa một chút: “À, ừm____Rùa tiên à, ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên, nếu không, nếu không lúc nào cũng gọi là Ô Quy Ô Quy có vẻ không tôn trọng ngươi.”

Con rùa đen nhỏ nghiêng nghiêng cái đầu: “Tên là gì? Người nói thử xem.”

Long Phù Nguyệt nhìn lớp vỏ màu đen của nó, bỗng nhiên phúc chí tâm linh, lắc đầu thiểu não nói: “Trong thế giới của ta, có một thi nhân tên là Lí Hạ, hắn có hai câu thơ rất hay, đúng với hình dung của ngươi. Quả thực là vô cùng chuẩn xác.”

Nàng nói một câu này, đều quyến rũ hứng thú của mọi người. Phượng Thiên Vũ nhìn nàng một cái: “Không nghĩ tới ngươi còn nhớ một ít thơ, thơ nói về cái gì, nói nghe một chút.”

Con rùa đen nhỏ cũng trợn tròn đôi mắt màu xanh: “Nói mau, nói mau.”

Ô ô, trên thế gian này con người chưa từng trông thấy loài rùa đen chúng nó, không nghĩ tới còn vì chúng nó làm thơ. Quả thật không dễ dàng gì! Nó rất cảm động.

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Đại Ô Quy bỗng nhiên nở nụ cười, tiếng cười nặng nề, giống như sét đánh: “Thì ra là Thánh nữ lo lắng việc này. Không cần lo lắng, tiểu thần có thể biến nhỏ được.”Vừa nói xong, thân mình đại Ô Quy bỗng nhiên thu nhỏ lại. Trong nháy mắt liền thu mình chỉ bằng chú chó nhỏ.Nó ngẩng đầu lên: “Như vậy trông như thế nào?”Long Phù Nguyệt trợn mắt, há hốc mồm nhìn nó, thì ra nó là một chú rùa đen như ý, có thể tuỳ ý biến to nhỏ.Thế này thật sự là quá tốt!Nàng trông mong nhìn nó: “Còn có thể nhỏ hơn được không? Ngươi như vậy…. vẫn còn quá lớn.”Đại Ô Quy tựa hồ không vui: “Nhỏ đi nữa sẽ không có khí thế, tiểu thần là rùa tiên tất nhiên là phải có tôn nghiêm.”Long Phù Nguyệt vỗ vỗ đầu của nó, phi thường nghiêm túc hướng dẫn từng bước: “Ngươi thử nghĩ xem, bây giờ với bộ dạng này của ngươi mà đi theo sau chúng ta, trên đường nhất định sẽ có rất nhiều người xem. Nói không chừng, ngươi còn có thể bị bắt đi làm canh uống…… Ngươi nên thu nhỏ lại một ít, tốt nhất là thu nhỏ lại tới mức ta có thể đặt ngươi ở trong túi tiền, sẽ không làm người ta chú ý. Chúng ta lần này phải hành động một cách bí mật, vô cùng bí mật.”Đại Ô Quy im lặng suy nghĩ, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Được rồi.”Thân mình lại nhoáng một cái, quả nhiên trở nên nhỏ như bàn tay của một đứa trẻ. Chậm dãi bò lên lòng bàn tay của Long Phù Nguyệt.Long Phù Nguyệt mừng rỡ, nhìn nhìn cái mai nâu đen trên lưng nó, lại nhìn cái đầu ủ rũ của nó, ngón tay xoa xoa một chút: “À, ừm____Rùa tiên à, ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên, nếu không, nếu không lúc nào cũng gọi là Ô Quy Ô Quy có vẻ không tôn trọng ngươi.”Con rùa đen nhỏ nghiêng nghiêng cái đầu: “Tên là gì? Người nói thử xem.”Long Phù Nguyệt nhìn lớp vỏ màu đen của nó, bỗng nhiên phúc chí tâm linh, lắc đầu thiểu não nói: “Trong thế giới của ta, có một thi nhân tên là Lí Hạ, hắn có hai câu thơ rất hay, đúng với hình dung của ngươi. Quả thực là vô cùng chuẩn xác.”Nàng nói một câu này, đều quyến rũ hứng thú của mọi người. Phượng Thiên Vũ nhìn nàng một cái: “Không nghĩ tới ngươi còn nhớ một ít thơ, thơ nói về cái gì, nói nghe một chút.”Con rùa đen nhỏ cũng trợn tròn đôi mắt màu xanh: “Nói mau, nói mau.”Ô ô, trên thế gian này con người chưa từng trông thấy loài rùa đen chúng nó, không nghĩ tới còn vì chúng nó làm thơ. Quả thật không dễ dàng gì! Nó rất cảm động.

Chương 556: Ô Quy cũng có tôn nghiêm