“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 570: Nổi đau hai năm trước cũng giống như mới ngày hôm qua
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Lúc tỉnh lại, nàng có một chút hoảng hốt, thân thể đau nhức muốn chết, mỗi cử động đều khiến thân mình ê ẩm.Mở to hai mắt nàng mới phát hiện, trên người mình nhẹ nhàng mà sung sướng, trên đỉnh đầu là màn lụa màu xanh nhạt, dưới thân là cái đệm mềm. Thoải mái nói không lên lời.Bên ngoài ánh nắng chiếu vào rực rỡ. Xa xa có tiếng ồn ào trên đường truyền đến.“Di, tại sao ta lại ở nơí này?” Nàng cố gắng chống người dậy, nhìn khắp chung quanh.Đây là một gian phòng khách có vẻ lịch sự, tao nhã, ánh mặt trời xuyên qua màn lụa mỏng ở cửa sổ chiếu vào, đang đung đưa theo ngọn gió nhẹ.Nàng ôm đầu, chỉ cảm thấy trong đầu là một mảnh hỗn độn, có rất nhiều hình ảnh kéo đến di chuyển không ngừng, hàng ngàn vạn kí ức, như muốn chen chúc nhau để thoát ra.Đầu đau như muốn nổ tung ra.Nàng ôm chặt lấy đầu, ngực tựa hồ có cái gì đó ở sâu bên trong, vô cùng đau đớn. Rồi cả sau lưng, tự dưng cũng cảm thấy đau.Nàng cắn răng một cái, c** q**n áo, nhìn xuống ngực thì thấy, có một đám điểm đỏ, như là lỗ nhỏ nhợt nhạt thật sâu ….Đây là cái gì? Nàng nhớ rõ ban đ** ng*c không có thứ này a?Có chút giống…….Giống như dùng Vong tình cổ mà lưu lại vết thương……Vong tình cổ?! Cái từ này vừa mới xuất hiện trong đầu.Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy đầu vang lên ầm ầm, tất cả chuyện cũ trước kia ùn ùn kéo đến. Một màn một màn ở trước mắt nàng trình diễn, trí nhớ như miệng cống bị mở ra, xui xẻo rầm nghiêng đổ ra tất cả, lập tức bao phủ lấy nàng!Sắc mặt nàng thoáng chốc đã tái nhợt, tay chân đều run cả lên.Thì ra nàng không phải là đụng đầu mất trí nhớ, mà là tự mình dùng Vong tình cổ nên mất trí nhớ!Nàng cuối cùng hiều được hắn vì sao luôn không chịu nói ra chân tướng, lại làm cho nàng luôn suy nghĩ. Hắn chính là đang trốn tránh!Hắn không có can đảm này!Cuối cùng nàng hiểu được vì sao hắn luôn muốn nói ra lại thôi, muốn cho nàng nhớ lại, nhưng lại sợ nàng nhớ lại. Cuối cùng nàng đã thông suốt, vì sao tối qua hắn nói, nói cái gì ‘Nếu hắn đánh nàng một trận roi thì như thế nào………..’Cái kia hoàn toàn không phải là so sánh, mà nó đã thực sự xảy ra!Chuyện xưa khó nói, hai năm trước đau như ngày hôm qua.
Lúc tỉnh lại, nàng có một chút hoảng hốt, thân thể đau nhức muốn chết, mỗi cử động đều khiến thân mình ê ẩm.
Mở to hai mắt nàng mới phát hiện, trên người mình nhẹ nhàng mà sung sướng, trên đỉnh đầu là màn lụa màu xanh nhạt, dưới thân là cái đệm mềm. Thoải mái nói không lên lời.
Bên ngoài ánh nắng chiếu vào rực rỡ. Xa xa có tiếng ồn ào trên đường truyền đến.
“Di, tại sao ta lại ở nơí này?” Nàng cố gắng chống người dậy, nhìn khắp chung quanh.
Đây là một gian phòng khách có vẻ lịch sự, tao nhã, ánh mặt trời xuyên qua màn lụa mỏng ở cửa sổ chiếu vào, đang đung đưa theo ngọn gió nhẹ.
Nàng ôm đầu, chỉ cảm thấy trong đầu là một mảnh hỗn độn, có rất nhiều hình ảnh kéo đến di chuyển không ngừng, hàng ngàn vạn kí ức, như muốn chen chúc nhau để thoát ra.
Đầu đau như muốn nổ tung ra.
Nàng ôm chặt lấy đầu, ngực tựa hồ có cái gì đó ở sâu bên trong, vô cùng đau đớn. Rồi cả sau lưng, tự dưng cũng cảm thấy đau.
Nàng cắn răng một cái, c** q**n áo, nhìn xuống ngực thì thấy, có một đám điểm đỏ, như là lỗ nhỏ nhợt nhạt thật sâu ….
Đây là cái gì? Nàng nhớ rõ ban đ** ng*c không có thứ này a?
Có chút giống…….Giống như dùng Vong tình cổ mà lưu lại vết thương……
Vong tình cổ?! Cái từ này vừa mới xuất hiện trong đầu.
Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy đầu vang lên ầm ầm, tất cả chuyện cũ trước kia ùn ùn kéo đến. Một màn một màn ở trước mắt nàng trình diễn, trí nhớ như miệng cống bị mở ra, xui xẻo rầm nghiêng đổ ra tất cả, lập tức bao phủ lấy nàng!
Sắc mặt nàng thoáng chốc đã tái nhợt, tay chân đều run cả lên.
Thì ra nàng không phải là đụng đầu mất trí nhớ, mà là tự mình dùng Vong tình cổ nên mất trí nhớ!
Nàng cuối cùng hiều được hắn vì sao luôn không chịu nói ra chân tướng, lại làm cho nàng luôn suy nghĩ. Hắn chính là đang trốn tránh!
Hắn không có can đảm này!
Cuối cùng nàng hiểu được vì sao hắn luôn muốn nói ra lại thôi, muốn cho nàng nhớ lại, nhưng lại sợ nàng nhớ lại. Cuối cùng nàng đã thông suốt, vì sao tối qua hắn nói, nói cái gì ‘Nếu hắn đánh nàng một trận roi thì như thế nào………..’
Cái kia hoàn toàn không phải là so sánh, mà nó đã thực sự xảy ra!
Chuyện xưa khó nói, hai năm trước đau như ngày hôm qua.
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Lúc tỉnh lại, nàng có một chút hoảng hốt, thân thể đau nhức muốn chết, mỗi cử động đều khiến thân mình ê ẩm.Mở to hai mắt nàng mới phát hiện, trên người mình nhẹ nhàng mà sung sướng, trên đỉnh đầu là màn lụa màu xanh nhạt, dưới thân là cái đệm mềm. Thoải mái nói không lên lời.Bên ngoài ánh nắng chiếu vào rực rỡ. Xa xa có tiếng ồn ào trên đường truyền đến.“Di, tại sao ta lại ở nơí này?” Nàng cố gắng chống người dậy, nhìn khắp chung quanh.Đây là một gian phòng khách có vẻ lịch sự, tao nhã, ánh mặt trời xuyên qua màn lụa mỏng ở cửa sổ chiếu vào, đang đung đưa theo ngọn gió nhẹ.Nàng ôm đầu, chỉ cảm thấy trong đầu là một mảnh hỗn độn, có rất nhiều hình ảnh kéo đến di chuyển không ngừng, hàng ngàn vạn kí ức, như muốn chen chúc nhau để thoát ra.Đầu đau như muốn nổ tung ra.Nàng ôm chặt lấy đầu, ngực tựa hồ có cái gì đó ở sâu bên trong, vô cùng đau đớn. Rồi cả sau lưng, tự dưng cũng cảm thấy đau.Nàng cắn răng một cái, c** q**n áo, nhìn xuống ngực thì thấy, có một đám điểm đỏ, như là lỗ nhỏ nhợt nhạt thật sâu ….Đây là cái gì? Nàng nhớ rõ ban đ** ng*c không có thứ này a?Có chút giống…….Giống như dùng Vong tình cổ mà lưu lại vết thương……Vong tình cổ?! Cái từ này vừa mới xuất hiện trong đầu.Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy đầu vang lên ầm ầm, tất cả chuyện cũ trước kia ùn ùn kéo đến. Một màn một màn ở trước mắt nàng trình diễn, trí nhớ như miệng cống bị mở ra, xui xẻo rầm nghiêng đổ ra tất cả, lập tức bao phủ lấy nàng!Sắc mặt nàng thoáng chốc đã tái nhợt, tay chân đều run cả lên.Thì ra nàng không phải là đụng đầu mất trí nhớ, mà là tự mình dùng Vong tình cổ nên mất trí nhớ!Nàng cuối cùng hiều được hắn vì sao luôn không chịu nói ra chân tướng, lại làm cho nàng luôn suy nghĩ. Hắn chính là đang trốn tránh!Hắn không có can đảm này!Cuối cùng nàng hiểu được vì sao hắn luôn muốn nói ra lại thôi, muốn cho nàng nhớ lại, nhưng lại sợ nàng nhớ lại. Cuối cùng nàng đã thông suốt, vì sao tối qua hắn nói, nói cái gì ‘Nếu hắn đánh nàng một trận roi thì như thế nào………..’Cái kia hoàn toàn không phải là so sánh, mà nó đã thực sự xảy ra!Chuyện xưa khó nói, hai năm trước đau như ngày hôm qua.