“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 575: Đây không phải là nàng! Đây không phải là nàng!
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… “Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, con tỉnh rồi, con ngoan, con đã tỉnh……….”Trong tiếng ồn ào hỗn loạn, bên tai Long Phù Nguyệt truyền đến từng tiếng gọi.Thanh âm kia êm ái lại ôn nhu, nàng hốt hoảng khi nhớ lại lúc đến trường, mỗi khi nhàn hạ, mẹ cũng sẽ ở bên giường gọi nàng như vậy…………..Đợi chút! Mẹ?!Long Phù Nguyệt chợt chấn động, mở mắt.Đập vào mắt đều là đồ vật ở hiện tại.Ti vi, computer, sô pha, giường gỗ, trên giường có mấy búp bê, gấu bông. Trên tường đối diện còn có tấm áp phích của bộ phim đã được công chiếu…..Đây là gian phòng của nàng!Phòng ngủ của nàng ở hiện đại!Mẹ của nàng đang ngồi cạnh nàng.Mà ba, anh trai, còn có ông nội, bà nội đều ngồi ở trên sô pha cách đó không xa.Thấy nàng mở to mắt, đều chạy lại.“Phù Nguyệt, con đã trở lại.”“Bảo bối, làm bà nội sợ muốn chết.”“Cháu gái ngoan, con cảm thấy sao rồi?”Mọi người đều thực kích động, tất cả nếp nhăn trên mặt của ông bà đều giãn ra. Hiển nhiên là rất vui mừng.Long Phù Nguyệt hoàn toàn ngây dại!Làm sao có thể? Nàng làm sao có thể trở về? Diêm Vương lão nhân không phải đã nói thi thể của nàng đã bị hoả táng rồi sao? Sao nàng có thể sống lại?Suy nghĩ trong đầu nàng cứ loạn cả lên, không thể tin được liền đưa tay ra: “Mẹ, ba, anh trai, ông nội, bà nội…….Chuyện gì đang xảy ra? Con, con không phải là nằm mơ chứ?”Nước mắt mẹ trào ra.“Phù Nguyệt, con ngoan à, đây không phải là nằm mơ, con của mẹ, cuối cùng con cũng đã trở về, trở về là tốt rồi…….”Trong lòng Long Phù Nguyệt hỗn loạn: “Không, không phải con đã chết sao? Tại sao………Tại sao lại sống lại? Gương đâu? Mau lấy gương.”Anh trai của nàng Long Phù Hiên đưa cho nàng một cái gương: “Phù Nguyệt, thân thể mới này của em chưa thể dùng được, đây là hai năm qua chúng ta thực vất vả mới có thể tìm được, cùng từ trường với em…….”Long Phù Nguyệt nghẹn họng trân trối nhìn người trong gương.Trong gương cũng có một đại mỹ nữ xinh đẹp đang nghẹn họng trân trối nhìn nàng.Trời! Long Phù Nguyệt đặt tay lên trán! Đây không phải là nàng! Đây không phải là nàng!
“Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, con tỉnh rồi, con ngoan, con đã tỉnh……….”
Trong tiếng ồn ào hỗn loạn, bên tai Long Phù Nguyệt truyền đến từng tiếng gọi.
Thanh âm kia êm ái lại ôn nhu, nàng hốt hoảng khi nhớ lại lúc đến trường, mỗi khi nhàn hạ, mẹ cũng sẽ ở bên giường gọi nàng như vậy…………..
Đợi chút! Mẹ?!
Long Phù Nguyệt chợt chấn động, mở mắt.
Đập vào mắt đều là đồ vật ở hiện tại.
Ti vi, computer, sô pha, giường gỗ, trên giường có mấy búp bê, gấu bông. Trên tường đối diện còn có tấm áp phích của bộ phim đã được công chiếu…..
Đây là gian phòng của nàng!
Phòng ngủ của nàng ở hiện đại!
Mẹ của nàng đang ngồi cạnh nàng.
Mà ba, anh trai, còn có ông nội, bà nội đều ngồi ở trên sô pha cách đó không xa.
Thấy nàng mở to mắt, đều chạy lại.
“Phù Nguyệt, con đã trở lại.”
“Bảo bối, làm bà nội sợ muốn chết.”
“Cháu gái ngoan, con cảm thấy sao rồi?”
Mọi người đều thực kích động, tất cả nếp nhăn trên mặt của ông bà đều giãn ra. Hiển nhiên là rất vui mừng.
Long Phù Nguyệt hoàn toàn ngây dại!
Làm sao có thể? Nàng làm sao có thể trở về? Diêm Vương lão nhân không phải đã nói thi thể của nàng đã bị hoả táng rồi sao? Sao nàng có thể sống lại?
Suy nghĩ trong đầu nàng cứ loạn cả lên, không thể tin được liền đưa tay ra: “Mẹ, ba, anh trai, ông nội, bà nội…….Chuyện gì đang xảy ra? Con, con không phải là nằm mơ chứ?”
Nước mắt mẹ trào ra.
“Phù Nguyệt, con ngoan à, đây không phải là nằm mơ, con của mẹ, cuối cùng con cũng đã trở về, trở về là tốt rồi…….”
Trong lòng Long Phù Nguyệt hỗn loạn: “Không, không phải con đã chết sao? Tại sao………Tại sao lại sống lại? Gương đâu? Mau lấy gương.”
Anh trai của nàng Long Phù Hiên đưa cho nàng một cái gương: “Phù Nguyệt, thân thể mới này của em chưa thể dùng được, đây là hai năm qua chúng ta thực vất vả mới có thể tìm được, cùng từ trường với em…….”
Long Phù Nguyệt nghẹn họng trân trối nhìn người trong gương.
Trong gương cũng có một đại mỹ nữ xinh đẹp đang nghẹn họng trân trối nhìn nàng.
Trời! Long Phù Nguyệt đặt tay lên trán! Đây không phải là nàng! Đây không phải là nàng!
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… “Phù Nguyệt, Phù Nguyệt, con tỉnh rồi, con ngoan, con đã tỉnh……….”Trong tiếng ồn ào hỗn loạn, bên tai Long Phù Nguyệt truyền đến từng tiếng gọi.Thanh âm kia êm ái lại ôn nhu, nàng hốt hoảng khi nhớ lại lúc đến trường, mỗi khi nhàn hạ, mẹ cũng sẽ ở bên giường gọi nàng như vậy…………..Đợi chút! Mẹ?!Long Phù Nguyệt chợt chấn động, mở mắt.Đập vào mắt đều là đồ vật ở hiện tại.Ti vi, computer, sô pha, giường gỗ, trên giường có mấy búp bê, gấu bông. Trên tường đối diện còn có tấm áp phích của bộ phim đã được công chiếu…..Đây là gian phòng của nàng!Phòng ngủ của nàng ở hiện đại!Mẹ của nàng đang ngồi cạnh nàng.Mà ba, anh trai, còn có ông nội, bà nội đều ngồi ở trên sô pha cách đó không xa.Thấy nàng mở to mắt, đều chạy lại.“Phù Nguyệt, con đã trở lại.”“Bảo bối, làm bà nội sợ muốn chết.”“Cháu gái ngoan, con cảm thấy sao rồi?”Mọi người đều thực kích động, tất cả nếp nhăn trên mặt của ông bà đều giãn ra. Hiển nhiên là rất vui mừng.Long Phù Nguyệt hoàn toàn ngây dại!Làm sao có thể? Nàng làm sao có thể trở về? Diêm Vương lão nhân không phải đã nói thi thể của nàng đã bị hoả táng rồi sao? Sao nàng có thể sống lại?Suy nghĩ trong đầu nàng cứ loạn cả lên, không thể tin được liền đưa tay ra: “Mẹ, ba, anh trai, ông nội, bà nội…….Chuyện gì đang xảy ra? Con, con không phải là nằm mơ chứ?”Nước mắt mẹ trào ra.“Phù Nguyệt, con ngoan à, đây không phải là nằm mơ, con của mẹ, cuối cùng con cũng đã trở về, trở về là tốt rồi…….”Trong lòng Long Phù Nguyệt hỗn loạn: “Không, không phải con đã chết sao? Tại sao………Tại sao lại sống lại? Gương đâu? Mau lấy gương.”Anh trai của nàng Long Phù Hiên đưa cho nàng một cái gương: “Phù Nguyệt, thân thể mới này của em chưa thể dùng được, đây là hai năm qua chúng ta thực vất vả mới có thể tìm được, cùng từ trường với em…….”Long Phù Nguyệt nghẹn họng trân trối nhìn người trong gương.Trong gương cũng có một đại mỹ nữ xinh đẹp đang nghẹn họng trân trối nhìn nàng.Trời! Long Phù Nguyệt đặt tay lên trán! Đây không phải là nàng! Đây không phải là nàng!