Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 583: Đánh giá

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… “Ta……” Long Phù Nguyệt cứng họng, theo bản năng cúi xuống nhìn thân thể của mình.Cái thân thể này quả thật không giống như lúc mười lăm tuổi…Trong đôi mắt của nàng hiện ra một tia mơ hồ, một tia dãy giụa, lại quật cường ngẩng đầu lên: “Ngươi muốn biết ta sống lại như thế nào, ta việc gì phải nói cho ngươi biết?!”Ngón tay Phượng Thiên Vũ nắm chặt lại, thản nhiên nói: “Ta nghĩ hẳn là ngươi đã nghe qua tên của ta rồi. Nếu ta muốn biết một chuyện, ta có biện pháp để ngươi nói ra chân tướng, ngươi có muốn thử một chút hay không?”Ngữ khí của hắn rất nhạt, điệu bộ lại lạnh như băng, tràn đầy lãnh khốc tuyệt tình.Long Phù Nguyệt rụt lại một chút.Lúc này Phượng Thiên Vũ giống như một sát thần, khiến nàng từ trong ra ngoài đều thấy lạnh như băng.Nàng ngoài mạnh trong yếu kêu lên: “Ngươi…….Ngươi muốn thế nào?”Phượng Thiên Vũ lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi tốt nhất nên nói ra chân tướng, bằng không ta sẽ có cách khiến cho ngươi sống không bằng chết……”Long Phù Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, trong mắt bỗng nhiên có ánh sáng chợt loé.Nàng cũng có thể coi như thông mình, chỉ là bởi vì vừa mới sống lại đã gặp nhiều chuyện như vậy, nên nhất thời không kịp phản ứng.Hiện tại vừa mới đem mọi chuyện xảy ra xâu chuỗi lại, bỗng nhiên hiểu được.“Hay là sau khi ta chết, có người mượn thân thể của ta, và đã khiến hắn yêu?!”Nhất định là như vậy? Bằng không sẽ không khiến cho hắn bay hồn lạc phách như vậy?Nghĩ thông điều này, Long Phù Nguyệt coi như cầm được con át chủ bài, bỗng nhiên cười ha hả, tiếng cười tuỳ ý điên cuồng: “Phượng Thiên Vũ, ngươi có giỏi thì cứ giết ta đi! Ngươi đừng có mơ ta sẽ nói cho ngươi biết dù chỉ nửa câu!”Phượng Thiên Vũ chậm rãi nắm chặt ngón tay lại: “Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi sao?!”Ngữ khí bình tĩnh không có sóng, lại tiềm ẩn sự phẫn nộ rất lớn, sát khí tràn ngập, tựa hồ ngay cả nhiệt độ xung quanh cũng giảm còn mười độ.Có lẽ giết nàng, đuổi linh hồn của nàng, Phù Nguyêt của hắn sẽ trở lại.Long Phù Nguyệt hoảng sợ, sắc mặt không khỏi trắng bệch, nàng oán hận nhìn hắn: “Phượng Thiên Vũ, ngươi cứ giết ta đi, ngươi giết ta rồi, nàng sẽ càng không thể trở lại! Ngươi không sợ thì cứ thử xem! Ngươi có thể tra tấn ta, đem mọi khổ hình ra đi, ha ha, cái thân thể này dù sao cũng là ta với nàng xài chung, tra tấn ta cũng chẳng khác nào tra tấn nàng, đến đây, đến đây đi!”

“Ta……” Long Phù Nguyệt cứng họng, theo bản năng cúi xuống nhìn thân thể của mình.

Cái thân thể này quả thật không giống như lúc mười lăm tuổi…

Trong đôi mắt của nàng hiện ra một tia mơ hồ, một tia dãy giụa, lại quật cường ngẩng đầu lên: “Ngươi muốn biết ta sống lại như thế nào, ta việc gì phải nói cho ngươi biết?!”

Ngón tay Phượng Thiên Vũ nắm chặt lại, thản nhiên nói: “Ta nghĩ hẳn là ngươi đã nghe qua tên của ta rồi. Nếu ta muốn biết một chuyện, ta có biện pháp để ngươi nói ra chân tướng, ngươi có muốn thử một chút hay không?”

Ngữ khí của hắn rất nhạt, điệu bộ lại lạnh như băng, tràn đầy lãnh khốc tuyệt tình.

Long Phù Nguyệt rụt lại một chút.

Lúc này Phượng Thiên Vũ giống như một sát thần, khiến nàng từ trong ra ngoài đều thấy lạnh như băng.

Nàng ngoài mạnh trong yếu kêu lên: “Ngươi…….Ngươi muốn thế nào?”

Phượng Thiên Vũ lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi tốt nhất nên nói ra chân tướng, bằng không ta sẽ có cách khiến cho ngươi sống không bằng chết……”

Long Phù Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, trong mắt bỗng nhiên có ánh sáng chợt loé.

Nàng cũng có thể coi như thông mình, chỉ là bởi vì vừa mới sống lại đã gặp nhiều chuyện như vậy, nên nhất thời không kịp phản ứng.

Hiện tại vừa mới đem mọi chuyện xảy ra xâu chuỗi lại, bỗng nhiên hiểu được.

“Hay là sau khi ta chết, có người mượn thân thể của ta, và đã khiến hắn yêu?!”

Nhất định là như vậy? Bằng không sẽ không khiến cho hắn bay hồn lạc phách như vậy?

Nghĩ thông điều này, Long Phù Nguyệt coi như cầm được con át chủ bài, bỗng nhiên cười ha hả, tiếng cười tuỳ ý điên cuồng: “Phượng Thiên Vũ, ngươi có giỏi thì cứ giết ta đi! Ngươi đừng có mơ ta sẽ nói cho ngươi biết dù chỉ nửa câu!”

Phượng Thiên Vũ chậm rãi nắm chặt ngón tay lại: “Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi sao?!”

Ngữ khí bình tĩnh không có sóng, lại tiềm ẩn sự phẫn nộ rất lớn, sát khí tràn ngập, tựa hồ ngay cả nhiệt độ xung quanh cũng giảm còn mười độ.

Có lẽ giết nàng, đuổi linh hồn của nàng, Phù Nguyêt của hắn sẽ trở lại.

Long Phù Nguyệt hoảng sợ, sắc mặt không khỏi trắng bệch, nàng oán hận nhìn hắn: “Phượng Thiên Vũ, ngươi cứ giết ta đi, ngươi giết ta rồi, nàng sẽ càng không thể trở lại! Ngươi không sợ thì cứ thử xem! Ngươi có thể tra tấn ta, đem mọi khổ hình ra đi, ha ha, cái thân thể này dù sao cũng là ta với nàng xài chung, tra tấn ta cũng chẳng khác nào tra tấn nàng, đến đây, đến đây đi!”

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… “Ta……” Long Phù Nguyệt cứng họng, theo bản năng cúi xuống nhìn thân thể của mình.Cái thân thể này quả thật không giống như lúc mười lăm tuổi…Trong đôi mắt của nàng hiện ra một tia mơ hồ, một tia dãy giụa, lại quật cường ngẩng đầu lên: “Ngươi muốn biết ta sống lại như thế nào, ta việc gì phải nói cho ngươi biết?!”Ngón tay Phượng Thiên Vũ nắm chặt lại, thản nhiên nói: “Ta nghĩ hẳn là ngươi đã nghe qua tên của ta rồi. Nếu ta muốn biết một chuyện, ta có biện pháp để ngươi nói ra chân tướng, ngươi có muốn thử một chút hay không?”Ngữ khí của hắn rất nhạt, điệu bộ lại lạnh như băng, tràn đầy lãnh khốc tuyệt tình.Long Phù Nguyệt rụt lại một chút.Lúc này Phượng Thiên Vũ giống như một sát thần, khiến nàng từ trong ra ngoài đều thấy lạnh như băng.Nàng ngoài mạnh trong yếu kêu lên: “Ngươi…….Ngươi muốn thế nào?”Phượng Thiên Vũ lạnh lùng nhìn nàng: “Ngươi tốt nhất nên nói ra chân tướng, bằng không ta sẽ có cách khiến cho ngươi sống không bằng chết……”Long Phù Nguyệt trừng mắt nhìn hắn, trong mắt bỗng nhiên có ánh sáng chợt loé.Nàng cũng có thể coi như thông mình, chỉ là bởi vì vừa mới sống lại đã gặp nhiều chuyện như vậy, nên nhất thời không kịp phản ứng.Hiện tại vừa mới đem mọi chuyện xảy ra xâu chuỗi lại, bỗng nhiên hiểu được.“Hay là sau khi ta chết, có người mượn thân thể của ta, và đã khiến hắn yêu?!”Nhất định là như vậy? Bằng không sẽ không khiến cho hắn bay hồn lạc phách như vậy?Nghĩ thông điều này, Long Phù Nguyệt coi như cầm được con át chủ bài, bỗng nhiên cười ha hả, tiếng cười tuỳ ý điên cuồng: “Phượng Thiên Vũ, ngươi có giỏi thì cứ giết ta đi! Ngươi đừng có mơ ta sẽ nói cho ngươi biết dù chỉ nửa câu!”Phượng Thiên Vũ chậm rãi nắm chặt ngón tay lại: “Ngươi nghĩ rằng ta không dám giết ngươi sao?!”Ngữ khí bình tĩnh không có sóng, lại tiềm ẩn sự phẫn nộ rất lớn, sát khí tràn ngập, tựa hồ ngay cả nhiệt độ xung quanh cũng giảm còn mười độ.Có lẽ giết nàng, đuổi linh hồn của nàng, Phù Nguyêt của hắn sẽ trở lại.Long Phù Nguyệt hoảng sợ, sắc mặt không khỏi trắng bệch, nàng oán hận nhìn hắn: “Phượng Thiên Vũ, ngươi cứ giết ta đi, ngươi giết ta rồi, nàng sẽ càng không thể trở lại! Ngươi không sợ thì cứ thử xem! Ngươi có thể tra tấn ta, đem mọi khổ hình ra đi, ha ha, cái thân thể này dù sao cũng là ta với nàng xài chung, tra tấn ta cũng chẳng khác nào tra tấn nàng, đến đây, đến đây đi!”

Chương 583: Đánh giá