“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 592: Thời gian ngọt ngào
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Nháy mắt ba ngày đã trôi qua.Trong ba ngày này, Hoa Tích Nguyệt vẫn dùng tuyệt kĩ trị liệu của Hồ tộc để trị thương cho hắn.Bộ thủ pháp trị liệu này tuy hiệu quả không bằng hồi xuân thuật, nhưng được như vậy đã là kinh lắm rồi.Gần ba ngày trị liệu, thương thế của Phuợng Thiên Vũ đã khá hơn một nửa.Trong ba ngày này ‘Long Phù Nguyệt’ đương nhiên cũng đã tỉnh lại, cãi nhau với mọi người.Nàng đòi tìm cái chết, bày đủ loại bộ dạng. Làm cho đám người Hoa Tích Nguyệt đau đầu không thôi.Đến cuối cùng Hoa Tích Nguyệt thật sự chịu không nổi việc nàng cứ tranh cãi ầm ĩ, liền dùng toàn bộ công lực tạo ra một cái ảo ảnh.Ảo ảnh này có một cái tên nghe thật ghê tởm____Thời gian ngọt ngào, người đang ở trong đó sẽ giống như được trở lại thời điểm vui vẻ nhất của cuộc đời, có thể trấn an tinh thần.Đem ‘Long Phù Nguyệt’ cho vào bên trong ảo ảnh, nàng quả nhiên bị ảo ảnh mê hoặc, rất là biết điều.Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn………quả thật là giống như một con heo nhỏ, nhưng làm cho bọn Cổ Nhược bớt lo hơn.Thương thế của Phượng Thiên Vũ cũng đã tốt được bảy tám phần.Nhưng Long Phù Nguyệt không trở lại, hắn cảm thấy đau lòng, thất vọng, bất lực và mệt mỏi.Đôi mắt hắn không chuyển động, cũng không hấp hối. Chẳng có chút tinh thần nào cả.Hoa Tích Nguyệt thấy buồn bực trong lòng, tiếp tục như vậy cũng chẳng được.Nếu tình hình hắn xấu đi, thì Cổ Nhược sẽ không đồng ý đi tìm Thận châu, xem ra chỉ có cách k*ch th*ch Phượng Thiên Vũ một chút, làm cho hắn lên tinh thần mới được.Nàng đã thử dùng một vài biện pháp, nhưng Phượng Thiên Vũ kia giống như chẳng quan tâm, khiến nàng thực bất đắc dĩ, cảm thấy vô lực.Mấy ngày nay, Phượng Thiên Vũ vẫn nằm đơ ở trên giường như trước, Cổ Nhược đang ngồi gần khép hờ ánh mắt, Hoa Tích Nguyệt cùng tiểu hồ ly Hoa Kiều Long rảnh rỗi nên cảm thấy nhàm chán, ngồi một chỗ nói chuyện phiếm.Tiểu hồ ly chăm chú nhìn tỷ tỷ của mình.Hoa Tích Nguyệt mấy ngày nay quá mệt nhọc, cũng đã gầy đi không ít.Tiểu hồ ly vươn móng vuốt, xoa xoa khuôn mặt tỷ tỷ, thật buồn nhìn nàng: “Tỷ tỷ, tỷ gầy đi không ít, nếu để cho cha nhìn thấy, chắc chắn ông sẽ khóc khiến trời long đất lở đó.”Hoa Tích Nguyệt gõ gõ cái đầu của nó, nhắm mắt lại: “May mắn là hiện tại ta không có cách nào xuyên trở về, cha không thể nhìn thấy được. Và ông cũng đỡ phải thương tâm.”
Nháy mắt ba ngày đã trôi qua.
Trong ba ngày này, Hoa Tích Nguyệt vẫn dùng tuyệt kĩ trị liệu của Hồ tộc để trị thương cho hắn.
Bộ thủ pháp trị liệu này tuy hiệu quả không bằng hồi xuân thuật, nhưng được như vậy đã là kinh lắm rồi.
Gần ba ngày trị liệu, thương thế của Phuợng Thiên Vũ đã khá hơn một nửa.
Trong ba ngày này ‘Long Phù Nguyệt’ đương nhiên cũng đã tỉnh lại, cãi nhau với mọi người.
Nàng đòi tìm cái chết, bày đủ loại bộ dạng. Làm cho đám người Hoa Tích Nguyệt đau đầu không thôi.
Đến cuối cùng Hoa Tích Nguyệt thật sự chịu không nổi việc nàng cứ tranh cãi ầm ĩ, liền dùng toàn bộ công lực tạo ra một cái ảo ảnh.
Ảo ảnh này có một cái tên nghe thật ghê tởm____Thời gian ngọt ngào, người đang ở trong đó sẽ giống như được trở lại thời điểm vui vẻ nhất của cuộc đời, có thể trấn an tinh thần.
Đem ‘Long Phù Nguyệt’ cho vào bên trong ảo ảnh, nàng quả nhiên bị ảo ảnh mê hoặc, rất là biết điều.
Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn………quả thật là giống như một con heo nhỏ, nhưng làm cho bọn Cổ Nhược bớt lo hơn.
Thương thế của Phượng Thiên Vũ cũng đã tốt được bảy tám phần.
Nhưng Long Phù Nguyệt không trở lại, hắn cảm thấy đau lòng, thất vọng, bất lực và mệt mỏi.
Đôi mắt hắn không chuyển động, cũng không hấp hối. Chẳng có chút tinh thần nào cả.
Hoa Tích Nguyệt thấy buồn bực trong lòng, tiếp tục như vậy cũng chẳng được.
Nếu tình hình hắn xấu đi, thì Cổ Nhược sẽ không đồng ý đi tìm Thận châu, xem ra chỉ có cách k*ch th*ch Phượng Thiên Vũ một chút, làm cho hắn lên tinh thần mới được.
Nàng đã thử dùng một vài biện pháp, nhưng Phượng Thiên Vũ kia giống như chẳng quan tâm, khiến nàng thực bất đắc dĩ, cảm thấy vô lực.
Mấy ngày nay, Phượng Thiên Vũ vẫn nằm đơ ở trên giường như trước, Cổ Nhược đang ngồi gần khép hờ ánh mắt, Hoa Tích Nguyệt cùng tiểu hồ ly Hoa Kiều Long rảnh rỗi nên cảm thấy nhàm chán, ngồi một chỗ nói chuyện phiếm.
Tiểu hồ ly chăm chú nhìn tỷ tỷ của mình.
Hoa Tích Nguyệt mấy ngày nay quá mệt nhọc, cũng đã gầy đi không ít.
Tiểu hồ ly vươn móng vuốt, xoa xoa khuôn mặt tỷ tỷ, thật buồn nhìn nàng: “Tỷ tỷ, tỷ gầy đi không ít, nếu để cho cha nhìn thấy, chắc chắn ông sẽ khóc khiến trời long đất lở đó.”
Hoa Tích Nguyệt gõ gõ cái đầu của nó, nhắm mắt lại: “May mắn là hiện tại ta không có cách nào xuyên trở về, cha không thể nhìn thấy được. Và ông cũng đỡ phải thương tâm.”
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Nháy mắt ba ngày đã trôi qua.Trong ba ngày này, Hoa Tích Nguyệt vẫn dùng tuyệt kĩ trị liệu của Hồ tộc để trị thương cho hắn.Bộ thủ pháp trị liệu này tuy hiệu quả không bằng hồi xuân thuật, nhưng được như vậy đã là kinh lắm rồi.Gần ba ngày trị liệu, thương thế của Phuợng Thiên Vũ đã khá hơn một nửa.Trong ba ngày này ‘Long Phù Nguyệt’ đương nhiên cũng đã tỉnh lại, cãi nhau với mọi người.Nàng đòi tìm cái chết, bày đủ loại bộ dạng. Làm cho đám người Hoa Tích Nguyệt đau đầu không thôi.Đến cuối cùng Hoa Tích Nguyệt thật sự chịu không nổi việc nàng cứ tranh cãi ầm ĩ, liền dùng toàn bộ công lực tạo ra một cái ảo ảnh.Ảo ảnh này có một cái tên nghe thật ghê tởm____Thời gian ngọt ngào, người đang ở trong đó sẽ giống như được trở lại thời điểm vui vẻ nhất của cuộc đời, có thể trấn an tinh thần.Đem ‘Long Phù Nguyệt’ cho vào bên trong ảo ảnh, nàng quả nhiên bị ảo ảnh mê hoặc, rất là biết điều.Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn………quả thật là giống như một con heo nhỏ, nhưng làm cho bọn Cổ Nhược bớt lo hơn.Thương thế của Phượng Thiên Vũ cũng đã tốt được bảy tám phần.Nhưng Long Phù Nguyệt không trở lại, hắn cảm thấy đau lòng, thất vọng, bất lực và mệt mỏi.Đôi mắt hắn không chuyển động, cũng không hấp hối. Chẳng có chút tinh thần nào cả.Hoa Tích Nguyệt thấy buồn bực trong lòng, tiếp tục như vậy cũng chẳng được.Nếu tình hình hắn xấu đi, thì Cổ Nhược sẽ không đồng ý đi tìm Thận châu, xem ra chỉ có cách k*ch th*ch Phượng Thiên Vũ một chút, làm cho hắn lên tinh thần mới được.Nàng đã thử dùng một vài biện pháp, nhưng Phượng Thiên Vũ kia giống như chẳng quan tâm, khiến nàng thực bất đắc dĩ, cảm thấy vô lực.Mấy ngày nay, Phượng Thiên Vũ vẫn nằm đơ ở trên giường như trước, Cổ Nhược đang ngồi gần khép hờ ánh mắt, Hoa Tích Nguyệt cùng tiểu hồ ly Hoa Kiều Long rảnh rỗi nên cảm thấy nhàm chán, ngồi một chỗ nói chuyện phiếm.Tiểu hồ ly chăm chú nhìn tỷ tỷ của mình.Hoa Tích Nguyệt mấy ngày nay quá mệt nhọc, cũng đã gầy đi không ít.Tiểu hồ ly vươn móng vuốt, xoa xoa khuôn mặt tỷ tỷ, thật buồn nhìn nàng: “Tỷ tỷ, tỷ gầy đi không ít, nếu để cho cha nhìn thấy, chắc chắn ông sẽ khóc khiến trời long đất lở đó.”Hoa Tích Nguyệt gõ gõ cái đầu của nó, nhắm mắt lại: “May mắn là hiện tại ta không có cách nào xuyên trở về, cha không thể nhìn thấy được. Và ông cũng đỡ phải thương tâm.”