Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 597: Cuộc sống là những khoảng trống đáng sợ

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Sau khi nói xong, Phượng Thiên Vũ chẳng buồn để ý tới nàng, từ trước ngực lấy ra con rùa đen kia.Bốn chân con rùa đen cùng cái đầu đều núp ở trong vỏ.Phượng Thiên Vũ dùng ngón tay gõ nhẹ lên cái mai rùa của nó, dùng sức không lớn, vừa đủ lực.Con rùa trong lòng bàn tay hắn cử động, vươn tứ chi cùng cái đầu, ngáp một cái: “Ngô, cảm giác đi ngủ thật là tốt!”Nó di chuyển cái đầu nhìn về phía biển rộng trước mắt: “Di, đã đến biển rồi à.”Thân mình lắn một vòng, lạch cạch rơi xuống đất.Cơ thể nó bỗng to lên, trong nháy mắt đã biến thành căn phòng lớn.Càng kì lạ là, lưng của nó giáp thượng còn biến ra một gian phòng nhỏ.Nó đắc ý quơ quơ đầu: “Thế nào? Phòng ốc như vậy được chứ? So với nhân loại các ngươi thì còn tốt hơn nhiều. Tốt lắm, chúng ta lên đây đi, xuất phát……………..”********************Không có biện pháp! Không có biện pháp!Nửa tháng trôi qua, Long Phù Nguyệt không tìm được biện pháp nào để xuyên trở về.Ngày đó sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên nàng làm là đi gặp tất cả Vu sư, Cổ sư lớn nhỏ trong Miêu trại, ngay cả giới nhân sĩ kì quái trong thành phố nàng cũng đi tìm gặp hết. Nhưng đều chỉ nhận được một đáp án giống nhau_____Không có biện pháp!Long Phù Nguyệt một lần lại một lần thất vọng, càng ngày càng thấy đau khổ.Mẹ nàng thấy bộ dạng nàng hồn phi phách lạc, cũng thấy thập phần hối hận, nhưng việc đã đến nước này, bà một chút biện pháp cũng không có.Chỉ mong thời gian trôi qua, con mình có thể quên đi một ít, đừng tiếp tục chui vào chiếc sừng trâu đó nữa.Ngày từng ngày trôi qua, Long Phù Nguyệt gần như đã cảm thấy tuyệt vọng.Từng thời gian cùng Phượng Thiên Vũ, từng chút từng chút một hiện ra trước mắt nàng.Cũng không biết tại sao lại như thế này, khi nàng mới giải xong Vong tình cổ, nhớ thấy toàn nhưng điều không tốt của hắn. Hận không thể không bao giờ gặp lại hắn nữa. Nay, khi đã chính thức rời khỏi hắn, thì trước mắt toàn là hình ảnh của hắn.Những ngày không có Phượng Thiên Vũ, cuộc sống là những khoảng trống đáng sợ! Nàng thậm chí còn không biết làm sao để tiếp tục sống sót.Thì ra chính mình đã yêu hắn sâu đậm như vậy rồi! Nhưng là, mình phải làm sao để tìm thấy hắn đây?

Sau khi nói xong, Phượng Thiên Vũ chẳng buồn để ý tới nàng, từ trước ngực lấy ra con rùa đen kia.

Bốn chân con rùa đen cùng cái đầu đều núp ở trong vỏ.

Phượng Thiên Vũ dùng ngón tay gõ nhẹ lên cái mai rùa của nó, dùng sức không lớn, vừa đủ lực.

Con rùa trong lòng bàn tay hắn cử động, vươn tứ chi cùng cái đầu, ngáp một cái: “Ngô, cảm giác đi ngủ thật là tốt!”

Nó di chuyển cái đầu nhìn về phía biển rộng trước mắt: “Di, đã đến biển rồi à.”

Thân mình lắn một vòng, lạch cạch rơi xuống đất.

Cơ thể nó bỗng to lên, trong nháy mắt đã biến thành căn phòng lớn.

Càng kì lạ là, lưng của nó giáp thượng còn biến ra một gian phòng nhỏ.

Nó đắc ý quơ quơ đầu: “Thế nào? Phòng ốc như vậy được chứ? So với nhân loại các ngươi thì còn tốt hơn nhiều. Tốt lắm, chúng ta lên đây đi, xuất phát……………..”

********************

Không có biện pháp! Không có biện pháp!

Nửa tháng trôi qua, Long Phù Nguyệt không tìm được biện pháp nào để xuyên trở về.

Ngày đó sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên nàng làm là đi gặp tất cả Vu sư, Cổ sư lớn nhỏ trong Miêu trại, ngay cả giới nhân sĩ kì quái trong thành phố nàng cũng đi tìm gặp hết. Nhưng đều chỉ nhận được một đáp án giống nhau_____Không có biện pháp!

Long Phù Nguyệt một lần lại một lần thất vọng, càng ngày càng thấy đau khổ.

Mẹ nàng thấy bộ dạng nàng hồn phi phách lạc, cũng thấy thập phần hối hận, nhưng việc đã đến nước này, bà một chút biện pháp cũng không có.

Chỉ mong thời gian trôi qua, con mình có thể quên đi một ít, đừng tiếp tục chui vào chiếc sừng trâu đó nữa.

Ngày từng ngày trôi qua, Long Phù Nguyệt gần như đã cảm thấy tuyệt vọng.

Từng thời gian cùng Phượng Thiên Vũ, từng chút từng chút một hiện ra trước mắt nàng.

Cũng không biết tại sao lại như thế này, khi nàng mới giải xong Vong tình cổ, nhớ thấy toàn nhưng điều không tốt của hắn. Hận không thể không bao giờ gặp lại hắn nữa. Nay, khi đã chính thức rời khỏi hắn, thì trước mắt toàn là hình ảnh của hắn.

Những ngày không có Phượng Thiên Vũ, cuộc sống là những khoảng trống đáng sợ! Nàng thậm chí còn không biết làm sao để tiếp tục sống sót.

Thì ra chính mình đã yêu hắn sâu đậm như vậy rồi! Nhưng là, mình phải làm sao để tìm thấy hắn đây?

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Sau khi nói xong, Phượng Thiên Vũ chẳng buồn để ý tới nàng, từ trước ngực lấy ra con rùa đen kia.Bốn chân con rùa đen cùng cái đầu đều núp ở trong vỏ.Phượng Thiên Vũ dùng ngón tay gõ nhẹ lên cái mai rùa của nó, dùng sức không lớn, vừa đủ lực.Con rùa trong lòng bàn tay hắn cử động, vươn tứ chi cùng cái đầu, ngáp một cái: “Ngô, cảm giác đi ngủ thật là tốt!”Nó di chuyển cái đầu nhìn về phía biển rộng trước mắt: “Di, đã đến biển rồi à.”Thân mình lắn một vòng, lạch cạch rơi xuống đất.Cơ thể nó bỗng to lên, trong nháy mắt đã biến thành căn phòng lớn.Càng kì lạ là, lưng của nó giáp thượng còn biến ra một gian phòng nhỏ.Nó đắc ý quơ quơ đầu: “Thế nào? Phòng ốc như vậy được chứ? So với nhân loại các ngươi thì còn tốt hơn nhiều. Tốt lắm, chúng ta lên đây đi, xuất phát……………..”********************Không có biện pháp! Không có biện pháp!Nửa tháng trôi qua, Long Phù Nguyệt không tìm được biện pháp nào để xuyên trở về.Ngày đó sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên nàng làm là đi gặp tất cả Vu sư, Cổ sư lớn nhỏ trong Miêu trại, ngay cả giới nhân sĩ kì quái trong thành phố nàng cũng đi tìm gặp hết. Nhưng đều chỉ nhận được một đáp án giống nhau_____Không có biện pháp!Long Phù Nguyệt một lần lại một lần thất vọng, càng ngày càng thấy đau khổ.Mẹ nàng thấy bộ dạng nàng hồn phi phách lạc, cũng thấy thập phần hối hận, nhưng việc đã đến nước này, bà một chút biện pháp cũng không có.Chỉ mong thời gian trôi qua, con mình có thể quên đi một ít, đừng tiếp tục chui vào chiếc sừng trâu đó nữa.Ngày từng ngày trôi qua, Long Phù Nguyệt gần như đã cảm thấy tuyệt vọng.Từng thời gian cùng Phượng Thiên Vũ, từng chút từng chút một hiện ra trước mắt nàng.Cũng không biết tại sao lại như thế này, khi nàng mới giải xong Vong tình cổ, nhớ thấy toàn nhưng điều không tốt của hắn. Hận không thể không bao giờ gặp lại hắn nữa. Nay, khi đã chính thức rời khỏi hắn, thì trước mắt toàn là hình ảnh của hắn.Những ngày không có Phượng Thiên Vũ, cuộc sống là những khoảng trống đáng sợ! Nàng thậm chí còn không biết làm sao để tiếp tục sống sót.Thì ra chính mình đã yêu hắn sâu đậm như vậy rồi! Nhưng là, mình phải làm sao để tìm thấy hắn đây?

Chương 597: Cuộc sống là những khoảng trống đáng sợ