Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 600: Trư Bát Giới soi gương

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… "Không đi! Không đi! Không đi!" Long Phù Nguyệt hận không thể lấy kim may miệng của anh trai mình lại.Đôi mắt Long Phù Hiên đảo một vòng, giơ hai tay lên: "Được được, anh không ồn, không ồn nữa. Chỉ cần em có thể đi ra là tốt rồi. Đừng trốn ở trong phòng mãi thế, ngày mai anh sẽ mang em ra ngoài đi dạo, thuận tiện tìm công việc, em đã lớn như thế rồi, cũng không thể để cho mẹ phải nuôi em cả đời chứ?"Mẹ Long vỗ vai con trai: "Đừng nói em gái con như vậy, nó mới trở về còn không kịp thích ứng, dù sau mẹ là nuôi nó cả đời cũng nuôi nổi mà."Long Phù Nguyệt xoa xoa mi tâm. Ai, bây giờ là thế nào đây? Tại sao nàng có cảm giác mình bây giờ là Trư Bát Giới soi gương —— Trong ngoài gì đều không phải là người a?Hắn liếc mắt nhìn em gái một cái: "Em gái, em tính sao?"Trong lòng Long Phù Nguyệt hơi động một chút, thở dài: ""Ngày mai em đến thành Đại Lý xem thử, xem có thể tìm được một công việc thích hợp với em không......"Tình yêu đã không còn, nhưng cơm vẫn phải ăn. Nàng cũng không muốn bám mãi vào gia đình. Có lẽ đi ra ngoài một chút không tồi......, Long Phù Hiên mừng rỡ, vỗ bả vai em gái một chút: "Ngoan! Đây mới là em gái ngoan của anh, ngày mai anh sẽ mang em đến hồ Nhị Hải (Vân Nam- Trung Quốc), mấy năm rồi không đến đó nhỉ? Phong cảnh nơi đó lại đẹp không sao tả xiết không ít......"Long Phù Nguyệt xoa xoa huyệt Thái Dương, hai năm không gặp, thành ngữ anh trai mình càng dùng là càng phát ra kinh người......***********************Hai năm không tới nơi này, cảnh trí Đại Lý đã có không ít biến hóa.Long Phù Nguyệt ngồi ở trong xe của anh trai, đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh, đám đông bắt đầu khởi động, các trang phục dân tộc rót thành một dòng người màu sắc rực rỡ.Đại Lý là một thành thị du lịch, là một thành phố sầm uất náo nhiệt.Long Phù Nguyệt theo dòng người du ngoạn, lại chỉ cảm thấy cô tịch cùng không thể hoà nhập vào thế giới mờ mịt này.Phong cảnh dù đẹp đến mức nào cũng khó bổ sung vào một góc trong nội tâm nàng đang thiếu thốn kia, trong lòng giống như có một đại động, như thế nào cũng không thể lấp đầy......Phong cảnh Đại Lý cùng Khai Dương quốc khá giống nhau, Long Phù Nguyệt đi tới đi tới mà bắt đầu xuất thần.Đại sư huynh thế nào?Thận châu tìm được chưa?Nàng bây giờ trở về đây, không biết máu của thân thể kia có thể xem như máu Thánh nữ không, có thể làm thuốc dẫn hay không......Đại Vũ Mao là cùng công chúa Long Phù Nguyệt thực sự ở cùng một chỗ, hay là......

"Không đi! Không đi! Không đi!" Long Phù Nguyệt hận không thể lấy kim may miệng của anh trai mình lại.

Đôi mắt Long Phù Hiên đảo một vòng, giơ hai tay lên: "Được được, anh không ồn, không ồn nữa. Chỉ cần em có thể đi ra là tốt rồi. Đừng trốn ở trong phòng mãi thế, ngày mai anh sẽ mang em ra ngoài đi dạo, thuận tiện tìm công việc, em đã lớn như thế rồi, cũng không thể để cho mẹ phải nuôi em cả đời chứ?"

Mẹ Long vỗ vai con trai: "Đừng nói em gái con như vậy, nó mới trở về còn không kịp thích ứng, dù sau mẹ là nuôi nó cả đời cũng nuôi nổi mà."

Long Phù Nguyệt xoa xoa mi tâm. Ai, bây giờ là thế nào đây? Tại sao nàng có cảm giác mình bây giờ là Trư Bát Giới soi gương —— Trong ngoài gì đều không phải là người a?

Hắn liếc mắt nhìn em gái một cái: "Em gái, em tính sao?"

Trong lòng Long Phù Nguyệt hơi động một chút, thở dài: ""Ngày mai em đến thành Đại Lý xem thử, xem có thể tìm được một công việc thích hợp với em không......"

Tình yêu đã không còn, nhưng cơm vẫn phải ăn. Nàng cũng không muốn bám mãi vào gia đình. Có lẽ đi ra ngoài một chút không tồi......

, Long Phù Hiên mừng rỡ, vỗ bả vai em gái một chút: "Ngoan! Đây mới là em gái ngoan của anh, ngày mai anh sẽ mang em đến hồ Nhị Hải (Vân Nam- Trung Quốc), mấy năm rồi không đến đó nhỉ? Phong cảnh nơi đó lại đẹp không sao tả xiết không ít......"

Long Phù Nguyệt xoa xoa huyệt Thái Dương, hai năm không gặp, thành ngữ anh trai mình càng dùng là càng phát ra kinh người......

***********************

Hai năm không tới nơi này, cảnh trí Đại Lý đã có không ít biến hóa.

Long Phù Nguyệt ngồi ở trong xe của anh trai, đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh, đám đông bắt đầu khởi động, các trang phục dân tộc rót thành một dòng người màu sắc rực rỡ.

Đại Lý là một thành thị du lịch, là một thành phố sầm uất náo nhiệt.

Long Phù Nguyệt theo dòng người du ngoạn, lại chỉ cảm thấy cô tịch cùng không thể hoà nhập vào thế giới mờ mịt này.

Phong cảnh dù đẹp đến mức nào cũng khó bổ sung vào một góc trong nội tâm nàng đang thiếu thốn kia, trong lòng giống như có một đại động, như thế nào cũng không thể lấp đầy......

Phong cảnh Đại Lý cùng Khai Dương quốc khá giống nhau, Long Phù Nguyệt đi tới đi tới mà bắt đầu xuất thần.

Đại sư huynh thế nào?

Thận châu tìm được chưa?

Nàng bây giờ trở về đây, không biết máu của thân thể kia có thể xem như máu Thánh nữ không, có thể làm thuốc dẫn hay không......

Đại Vũ Mao là cùng công chúa Long Phù Nguyệt thực sự ở cùng một chỗ, hay là......

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… "Không đi! Không đi! Không đi!" Long Phù Nguyệt hận không thể lấy kim may miệng của anh trai mình lại.Đôi mắt Long Phù Hiên đảo một vòng, giơ hai tay lên: "Được được, anh không ồn, không ồn nữa. Chỉ cần em có thể đi ra là tốt rồi. Đừng trốn ở trong phòng mãi thế, ngày mai anh sẽ mang em ra ngoài đi dạo, thuận tiện tìm công việc, em đã lớn như thế rồi, cũng không thể để cho mẹ phải nuôi em cả đời chứ?"Mẹ Long vỗ vai con trai: "Đừng nói em gái con như vậy, nó mới trở về còn không kịp thích ứng, dù sau mẹ là nuôi nó cả đời cũng nuôi nổi mà."Long Phù Nguyệt xoa xoa mi tâm. Ai, bây giờ là thế nào đây? Tại sao nàng có cảm giác mình bây giờ là Trư Bát Giới soi gương —— Trong ngoài gì đều không phải là người a?Hắn liếc mắt nhìn em gái một cái: "Em gái, em tính sao?"Trong lòng Long Phù Nguyệt hơi động một chút, thở dài: ""Ngày mai em đến thành Đại Lý xem thử, xem có thể tìm được một công việc thích hợp với em không......"Tình yêu đã không còn, nhưng cơm vẫn phải ăn. Nàng cũng không muốn bám mãi vào gia đình. Có lẽ đi ra ngoài một chút không tồi......, Long Phù Hiên mừng rỡ, vỗ bả vai em gái một chút: "Ngoan! Đây mới là em gái ngoan của anh, ngày mai anh sẽ mang em đến hồ Nhị Hải (Vân Nam- Trung Quốc), mấy năm rồi không đến đó nhỉ? Phong cảnh nơi đó lại đẹp không sao tả xiết không ít......"Long Phù Nguyệt xoa xoa huyệt Thái Dương, hai năm không gặp, thành ngữ anh trai mình càng dùng là càng phát ra kinh người......***********************Hai năm không tới nơi này, cảnh trí Đại Lý đã có không ít biến hóa.Long Phù Nguyệt ngồi ở trong xe của anh trai, đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh, đám đông bắt đầu khởi động, các trang phục dân tộc rót thành một dòng người màu sắc rực rỡ.Đại Lý là một thành thị du lịch, là một thành phố sầm uất náo nhiệt.Long Phù Nguyệt theo dòng người du ngoạn, lại chỉ cảm thấy cô tịch cùng không thể hoà nhập vào thế giới mờ mịt này.Phong cảnh dù đẹp đến mức nào cũng khó bổ sung vào một góc trong nội tâm nàng đang thiếu thốn kia, trong lòng giống như có một đại động, như thế nào cũng không thể lấp đầy......Phong cảnh Đại Lý cùng Khai Dương quốc khá giống nhau, Long Phù Nguyệt đi tới đi tới mà bắt đầu xuất thần.Đại sư huynh thế nào?Thận châu tìm được chưa?Nàng bây giờ trở về đây, không biết máu của thân thể kia có thể xem như máu Thánh nữ không, có thể làm thuốc dẫn hay không......Đại Vũ Mao là cùng công chúa Long Phù Nguyệt thực sự ở cùng một chỗ, hay là......

Chương 600: Trư Bát Giới soi gương