Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 609: Muốn ngã thành bánh thịt

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Hoa Bão Nguyệt huýt sáo, cười ha hả: "Được! Quyết tâm khá lớn!"Từ trong lòng lấy ra một cái la bàn hình dáng đen nhánh gì đó: "Nha đầu, trong lòng suy nghĩ đến triều đại mà em muốn xuyên qua, dù sao em cũng đã ở bên kia một thời gian, bên kia còn lưu lại hơi thở của em, có lẽ sẽ không xuyên sai triều đại......"Long Phù Nguyệt tò mò nhìn vật trong tay hắn: "Đây là?"Hoa Bão Nguyệt cười híp mắt nói: "Đây là luân hồi bàn, vật của khu ma Y gia, dùng tốt vô cùng...... Tốt lắm! Em tập trung ý niệm suy nghĩ, chúng ta bắt đầu!"Vừa kéo vòng eo Long Phù Nguyệt, nhún thân liền nhảy xuống!Long Phù Nguyệt không nghĩ tới hắn nói nhảy liền nhảy, kinh hoàng, suýt nữa thét chói tai ra tiếng.Một tiếng này thét chói tai còn chưa ra khỏi miệng, Hoa Bão Nguyệt đem luân hồi bàn kia ném xuống phía dưới. Phía dưới nháy mắt ngay lập tức hiện ra một luồng lốc xoáy màu đen.Thân ảnh hai người ở trong lốc xoáy chợt lóe lên, liền biến mất không thấy.Long Phù Nguyệt ở trung tâm lốc xoáy bị chuyển đầu váng mắt hoa, gần như tìm không thấy phương hướng. Kìm lòng không đậu nắm chặt quần áo Hoa Bão Nguyệt.Hoa Bão Nguyệt cười giống như con hồ ly trộm tinh. Cuối cùng cũng có người nếm đến mùi vị lần đầu xuyên qua. Còn nhớ con nhóc họ Y lần đầu tiên mang theo hắn xuyên qua, hắn cũng gắt gao ôm eo của nàng, thiếu chút nữa đem thắt lưng nàng cắt đứt, kinh hoàng không ít, bị con nhóc kia cười nhạo đến chết khiếp, thật sự đã đánh mất thể diện hồ ly thượng tiên của hắn.Lúc này nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt trắng bệch, bộ dạng sống chết bắt lấy vạt áo hắn không buông, hắn cảm giác tâm lý cân bằng không ít......Phốc một tiếng, hai người cuối cùng chuyển ra khỏi sương mù lốc xoáy, bên ngoài một mảnh trời xanh mây trắng.Mà thân mình Long Phù Nguyệt vẫn quay cuồng hạ lạc như trước.Long Phù Nguyệt hoảng sợ. Cúi đầu xuống phía dưới vừa thấy.Liền nhìn thấy những ngôi nhà nhỏ như những hộp diêm......Trời ạ, từ trên cao như thế này nếu té xuống, không phải là sẽ ngã thành bánh thịt heo sao?Y niệm trong đầu nàng chưa chuyển xong, vòng eo bỗng nhiên căng thẳng, đã rơi bên trong một vòng tay ấm áp. Giảm tốc độ xuống nhất thời chậm lại.Cúi đầu vừa thấy, dưới chân là một đám mây ngưng kết, mà hai người bọn họ đang dẫm lên đóa hoa mây này.Dọa! Nàng cư nhiên đang Đằng Vân!

Hoa Bão Nguyệt huýt sáo, cười ha hả: "Được! Quyết tâm khá lớn!"

Từ trong lòng lấy ra một cái la bàn hình dáng đen nhánh gì đó: "Nha đầu, trong lòng suy nghĩ đến triều đại mà em muốn xuyên qua, dù sao em cũng đã ở bên kia một thời gian, bên kia còn lưu lại hơi thở của em, có lẽ sẽ không xuyên sai triều đại......"

Long Phù Nguyệt tò mò nhìn vật trong tay hắn: "Đây là?"

Hoa Bão Nguyệt cười híp mắt nói: "Đây là luân hồi bàn, vật của khu ma Y gia, dùng tốt vô cùng...... Tốt lắm! Em tập trung ý niệm suy nghĩ, chúng ta bắt đầu!"

Vừa kéo vòng eo Long Phù Nguyệt, nhún thân liền nhảy xuống!

Long Phù Nguyệt không nghĩ tới hắn nói nhảy liền nhảy, kinh hoàng, suýt nữa thét chói tai ra tiếng.

Một tiếng này thét chói tai còn chưa ra khỏi miệng, Hoa Bão Nguyệt đem luân hồi bàn kia ném xuống phía dưới. Phía dưới nháy mắt ngay lập tức hiện ra một luồng lốc xoáy màu đen.

Thân ảnh hai người ở trong lốc xoáy chợt lóe lên, liền biến mất không thấy.

Long Phù Nguyệt ở trung tâm lốc xoáy bị chuyển đầu váng mắt hoa, gần như tìm không thấy phương hướng. Kìm lòng không đậu nắm chặt quần áo Hoa Bão Nguyệt.

Hoa Bão Nguyệt cười giống như con hồ ly trộm tinh. Cuối cùng cũng có người nếm đến mùi vị lần đầu xuyên qua. Còn nhớ con nhóc họ Y lần đầu tiên mang theo hắn xuyên qua, hắn cũng gắt gao ôm eo của nàng, thiếu chút nữa đem thắt lưng nàng cắt đứt, kinh hoàng không ít, bị con nhóc kia cười nhạo đến chết khiếp, thật sự đã đánh mất thể diện hồ ly thượng tiên của hắn.

Lúc này nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt trắng bệch, bộ dạng sống chết bắt lấy vạt áo hắn không buông, hắn cảm giác tâm lý cân bằng không ít......

Phốc một tiếng, hai người cuối cùng chuyển ra khỏi sương mù lốc xoáy, bên ngoài một mảnh trời xanh mây trắng.

Mà thân mình Long Phù Nguyệt vẫn quay cuồng hạ lạc như trước.

Long Phù Nguyệt hoảng sợ. Cúi đầu xuống phía dưới vừa thấy.

Liền nhìn thấy những ngôi nhà nhỏ như những hộp diêm......

Trời ạ, từ trên cao như thế này nếu té xuống, không phải là sẽ ngã thành bánh thịt heo sao?

Y niệm trong đầu nàng chưa chuyển xong, vòng eo bỗng nhiên căng thẳng, đã rơi bên trong một vòng tay ấm áp. Giảm tốc độ xuống nhất thời chậm lại.

Cúi đầu vừa thấy, dưới chân là một đám mây ngưng kết, mà hai người bọn họ đang dẫm lên đóa hoa mây này.

Dọa! Nàng cư nhiên đang Đằng Vân!

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Hoa Bão Nguyệt huýt sáo, cười ha hả: "Được! Quyết tâm khá lớn!"Từ trong lòng lấy ra một cái la bàn hình dáng đen nhánh gì đó: "Nha đầu, trong lòng suy nghĩ đến triều đại mà em muốn xuyên qua, dù sao em cũng đã ở bên kia một thời gian, bên kia còn lưu lại hơi thở của em, có lẽ sẽ không xuyên sai triều đại......"Long Phù Nguyệt tò mò nhìn vật trong tay hắn: "Đây là?"Hoa Bão Nguyệt cười híp mắt nói: "Đây là luân hồi bàn, vật của khu ma Y gia, dùng tốt vô cùng...... Tốt lắm! Em tập trung ý niệm suy nghĩ, chúng ta bắt đầu!"Vừa kéo vòng eo Long Phù Nguyệt, nhún thân liền nhảy xuống!Long Phù Nguyệt không nghĩ tới hắn nói nhảy liền nhảy, kinh hoàng, suýt nữa thét chói tai ra tiếng.Một tiếng này thét chói tai còn chưa ra khỏi miệng, Hoa Bão Nguyệt đem luân hồi bàn kia ném xuống phía dưới. Phía dưới nháy mắt ngay lập tức hiện ra một luồng lốc xoáy màu đen.Thân ảnh hai người ở trong lốc xoáy chợt lóe lên, liền biến mất không thấy.Long Phù Nguyệt ở trung tâm lốc xoáy bị chuyển đầu váng mắt hoa, gần như tìm không thấy phương hướng. Kìm lòng không đậu nắm chặt quần áo Hoa Bão Nguyệt.Hoa Bão Nguyệt cười giống như con hồ ly trộm tinh. Cuối cùng cũng có người nếm đến mùi vị lần đầu xuyên qua. Còn nhớ con nhóc họ Y lần đầu tiên mang theo hắn xuyên qua, hắn cũng gắt gao ôm eo của nàng, thiếu chút nữa đem thắt lưng nàng cắt đứt, kinh hoàng không ít, bị con nhóc kia cười nhạo đến chết khiếp, thật sự đã đánh mất thể diện hồ ly thượng tiên của hắn.Lúc này nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt trắng bệch, bộ dạng sống chết bắt lấy vạt áo hắn không buông, hắn cảm giác tâm lý cân bằng không ít......Phốc một tiếng, hai người cuối cùng chuyển ra khỏi sương mù lốc xoáy, bên ngoài một mảnh trời xanh mây trắng.Mà thân mình Long Phù Nguyệt vẫn quay cuồng hạ lạc như trước.Long Phù Nguyệt hoảng sợ. Cúi đầu xuống phía dưới vừa thấy.Liền nhìn thấy những ngôi nhà nhỏ như những hộp diêm......Trời ạ, từ trên cao như thế này nếu té xuống, không phải là sẽ ngã thành bánh thịt heo sao?Y niệm trong đầu nàng chưa chuyển xong, vòng eo bỗng nhiên căng thẳng, đã rơi bên trong một vòng tay ấm áp. Giảm tốc độ xuống nhất thời chậm lại.Cúi đầu vừa thấy, dưới chân là một đám mây ngưng kết, mà hai người bọn họ đang dẫm lên đóa hoa mây này.Dọa! Nàng cư nhiên đang Đằng Vân!

Chương 609: Muốn ngã thành bánh thịt