Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 618: Chúng ta lại xuyên trở về đi thôi

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Hắn cư nhiên không nhìn ra thân thể kia đã thay đổi thành người khác, đã cùng nàng song túc song phi rồi, còn có đứa nhỏ nữa, vậy nàng nên làm cái gì bây giờ? Buông tay sao?Tâm, giống như bị đông cứng lại, máu tươi đầm đìa, trong dạ dày tràn đầy chua xót, đảo lộng không thôi.Đột nhiên cảm giác được thiên hạ to lớn, lại cũng không có chỗ dung thân cho nàng.Sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, bỗng nhiên nắm chặt ống tay áo của Hoa Bão Nguyệt: "Hoa đại ca, chúng ta lại xuyên trở về đi thôi! Đừng ở chỗ này nữa. Ta muốn trở về, trở về!"Hoa Bão Nguyệt tuy rằng không biết nàng rốt cuộc nhìn thấy gì, nhưng biết nhất định có liên quan đến Phượng Thiên Vũ.Không khỏi thở dài, vỗ vỗ bả vai Long Phù Nguyệt nói: "Tiểu nha đầu, luân hồi bàn này không thể sử dụng liên tục, phải cách thời gian ba ngày, bằng không sẽ hỏng."Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ. Cũng không nghĩ tới luân hồi bàn lại còn có đặc tính này.Nàng ngã ngồi xuống, ôm lấy đầu: "Đối với ta, một ngày cũng đợi không nổi nữa......"Hoa Bão Nguyệt im lặng nhìn nàng, thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn đầy suy sút cùng tuyệt vọng, biết nàng đã chịu đả kích không nhỏ.Thở dài, nói: "Tiểu nha đầu, cho dù tên họ Vũ không cần ngươi, ngươi cũng không hề lo lắng Đại sư huynh của muội sao? Muội không phải nói hắn còn cần Thận châu cùng máu Thánh nữ để cứu mạng sao?"Một câu thành công nhắc nhở Long Phù Nguyệt, nàng vội nhảy dựng lên.Đúng vậy a, nàng làm sao lại đã quên chuyện quan trọng như vậy chứ!Trước khi nàng xuyên qua một lòng chỉ nghĩ đến Phượng Thiên Vũ, mà đặc tính của luân hồi bàn, trong lòng ngươi nghĩ ai, sẽ đem ngươi đưa đến bên người đó.Nay nàng xuyên qua đến nơi đây, như vậy Phượng Thiên Vũ nhất định là ở trong thành này rồi.Mà bụng của vị Long Vương phi đó lại lớn như thế, khẳng định là đã qua rất nhiều tháng khi nàng rời đi rồi.Nàng nhớ rõ khi đó nghe thận quy nói, vài ngày sau có một con Long quy cởi xác hóa rồng.Nay mấy tháng đã trôi qua, không biết bọn họ khi đó có lấy được Thận châu không?Phượng Thiên Vũ về tới nơi này, không biết đại sư huynh bọn họ có cùng về theo hay không?Linh hồn của nàng rời đi, vậy máu thân thể kia có tính như máu Thánh nữ không?Vô số nghi vấn rối rắm ở trong đầu của nàng, những điều này nàng thật nóng lòng muốn biết!

Hắn cư nhiên không nhìn ra thân thể kia đã thay đổi thành người khác, đã cùng nàng song túc song phi rồi, còn có đứa nhỏ nữa, vậy nàng nên làm cái gì bây giờ? Buông tay sao?

Tâm, giống như bị đông cứng lại, máu tươi đầm đìa, trong dạ dày tràn đầy chua xót, đảo lộng không thôi.

Đột nhiên cảm giác được thiên hạ to lớn, lại cũng không có chỗ dung thân cho nàng.

Sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, bỗng nhiên nắm chặt ống tay áo của Hoa Bão Nguyệt: "Hoa đại ca, chúng ta lại xuyên trở về đi thôi! Đừng ở chỗ này nữa. Ta muốn trở về, trở về!"

Hoa Bão Nguyệt tuy rằng không biết nàng rốt cuộc nhìn thấy gì, nhưng biết nhất định có liên quan đến Phượng Thiên Vũ.

Không khỏi thở dài, vỗ vỗ bả vai Long Phù Nguyệt nói: "Tiểu nha đầu, luân hồi bàn này không thể sử dụng liên tục, phải cách thời gian ba ngày, bằng không sẽ hỏng."

Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ. Cũng không nghĩ tới luân hồi bàn lại còn có đặc tính này.

Nàng ngã ngồi xuống, ôm lấy đầu: "Đối với ta, một ngày cũng đợi không nổi nữa......"

Hoa Bão Nguyệt im lặng nhìn nàng, thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn đầy suy sút cùng tuyệt vọng, biết nàng đã chịu đả kích không nhỏ.

Thở dài, nói: "Tiểu nha đầu, cho dù tên họ Vũ không cần ngươi, ngươi cũng không hề lo lắng Đại sư huynh của muội sao? Muội không phải nói hắn còn cần Thận châu cùng máu Thánh nữ để cứu mạng sao?"

Một câu thành công nhắc nhở Long Phù Nguyệt, nàng vội nhảy dựng lên.

Đúng vậy a, nàng làm sao lại đã quên chuyện quan trọng như vậy chứ!

Trước khi nàng xuyên qua một lòng chỉ nghĩ đến Phượng Thiên Vũ, mà đặc tính của luân hồi bàn, trong lòng ngươi nghĩ ai, sẽ đem ngươi đưa đến bên người đó.

Nay nàng xuyên qua đến nơi đây, như vậy Phượng Thiên Vũ nhất định là ở trong thành này rồi.

Mà bụng của vị Long Vương phi đó lại lớn như thế, khẳng định là đã qua rất nhiều tháng khi nàng rời đi rồi.

Nàng nhớ rõ khi đó nghe thận quy nói, vài ngày sau có một con Long quy cởi xác hóa rồng.

Nay mấy tháng đã trôi qua, không biết bọn họ khi đó có lấy được Thận châu không?

Phượng Thiên Vũ về tới nơi này, không biết đại sư huynh bọn họ có cùng về theo hay không?

Linh hồn của nàng rời đi, vậy máu thân thể kia có tính như máu Thánh nữ không?

Vô số nghi vấn rối rắm ở trong đầu của nàng, những điều này nàng thật nóng lòng muốn biết!

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Hắn cư nhiên không nhìn ra thân thể kia đã thay đổi thành người khác, đã cùng nàng song túc song phi rồi, còn có đứa nhỏ nữa, vậy nàng nên làm cái gì bây giờ? Buông tay sao?Tâm, giống như bị đông cứng lại, máu tươi đầm đìa, trong dạ dày tràn đầy chua xót, đảo lộng không thôi.Đột nhiên cảm giác được thiên hạ to lớn, lại cũng không có chỗ dung thân cho nàng.Sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, bỗng nhiên nắm chặt ống tay áo của Hoa Bão Nguyệt: "Hoa đại ca, chúng ta lại xuyên trở về đi thôi! Đừng ở chỗ này nữa. Ta muốn trở về, trở về!"Hoa Bão Nguyệt tuy rằng không biết nàng rốt cuộc nhìn thấy gì, nhưng biết nhất định có liên quan đến Phượng Thiên Vũ.Không khỏi thở dài, vỗ vỗ bả vai Long Phù Nguyệt nói: "Tiểu nha đầu, luân hồi bàn này không thể sử dụng liên tục, phải cách thời gian ba ngày, bằng không sẽ hỏng."Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ. Cũng không nghĩ tới luân hồi bàn lại còn có đặc tính này.Nàng ngã ngồi xuống, ôm lấy đầu: "Đối với ta, một ngày cũng đợi không nổi nữa......"Hoa Bão Nguyệt im lặng nhìn nàng, thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tràn đầy suy sút cùng tuyệt vọng, biết nàng đã chịu đả kích không nhỏ.Thở dài, nói: "Tiểu nha đầu, cho dù tên họ Vũ không cần ngươi, ngươi cũng không hề lo lắng Đại sư huynh của muội sao? Muội không phải nói hắn còn cần Thận châu cùng máu Thánh nữ để cứu mạng sao?"Một câu thành công nhắc nhở Long Phù Nguyệt, nàng vội nhảy dựng lên.Đúng vậy a, nàng làm sao lại đã quên chuyện quan trọng như vậy chứ!Trước khi nàng xuyên qua một lòng chỉ nghĩ đến Phượng Thiên Vũ, mà đặc tính của luân hồi bàn, trong lòng ngươi nghĩ ai, sẽ đem ngươi đưa đến bên người đó.Nay nàng xuyên qua đến nơi đây, như vậy Phượng Thiên Vũ nhất định là ở trong thành này rồi.Mà bụng của vị Long Vương phi đó lại lớn như thế, khẳng định là đã qua rất nhiều tháng khi nàng rời đi rồi.Nàng nhớ rõ khi đó nghe thận quy nói, vài ngày sau có một con Long quy cởi xác hóa rồng.Nay mấy tháng đã trôi qua, không biết bọn họ khi đó có lấy được Thận châu không?Phượng Thiên Vũ về tới nơi này, không biết đại sư huynh bọn họ có cùng về theo hay không?Linh hồn của nàng rời đi, vậy máu thân thể kia có tính như máu Thánh nữ không?Vô số nghi vấn rối rắm ở trong đầu của nàng, những điều này nàng thật nóng lòng muốn biết!

Chương 618: Chúng ta lại xuyên trở về đi thôi