“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 620: Ở đâu đều là một đạo xinh đẹp phong cảnh tuyến
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Dọc theo con đường này, người ngoái đầu nhìn lại bọn họ gần như muốn gãy cổ.Long Phù Nguyệt lại làm như không thấy gì hết, rõ ràng nàng lại đang như đi vào cõi thần tiên mờ mịt. Mà Hoa Bão Nguyệt sớm thành thói quen với những ánh mắt kinh diễm như thế này, nên vẻ mặt thanh thản, tự đắc vô cùng.Hoa Bão Nguyệt xưa nay quan tâm rất kĩ đến sự hưởng thụ, mà muốn hỏi thăm tin tức đương nhiên phải đi đến tửu lâu thượng hạng nhất nơi này rồi.Cho nên Hoa Bão Nguyệt chọn một quán rượu quy mô lớn nhất, nhìn xa hoa nhất nắm bàn tay nhỏ bé của Long Phù Nguyệt thong thả đi vào.Quần áo hai người ngăn nắp, người lại tuấn mỹ tuyệt luân, ở đâu đều tạo nên một phong cảnh xinh đẹp.Hai người đi vào, lập tức làm choáng váng ánh mắt người đối diện, trong tửu lâu náo nhiệt có sự yên tĩnh lạ thường.Vô số luồng ánh mắt sáng như tuyết mang theo đủ loại màu sắc hình dạng cảm xúc dừng lại ở trên người của hai người.Đương nhiên có một tiểu nhị hấp tấp chạy đến chào đón: "Nhị vị khách quan, là muốn phòng riêng hay ăn tại đại sảnh?"Hoa Bão Nguyệt cười yêu mỵ: "Đại sảnh cũng được. Gia thích náo nhiệt.""Vâng, thưa ngài! Hai vị khách quan trên lầu, xin mời!"đ**m tiểu nhị ân cần đem hai người nghênh đón lên trên lầu. Tìm một cái bàn gần cửa sổ hầu hạ hai người ngồi xuống.Hoa Bão Nguyệt thuận miệng gọi vài món thức ăn, có vẻ cực kỳ trong nghề. Bốn món điểm tâm tinh xảo cùng một bình trà Long Tĩnh, hai người ngồi đối diện, bắt đầu ăn.Gian trên lầu cũng có đại sảnh,, trong đại sảnh chừng hơn mười cái bàn.Giờ phút này đúng là giờ cơm, cho nên người đến dùng cơm thật sự không ít.Hai người Long Phù Nguyệt vừa đi lên lập tức cũng hấp dẫn ánh mắt những người này, trong hành lang thoáng yên lặng, lập tức tiếng ồn ào lại ong ong vang lên.Giờ phút này Long Phù Nguyệt làm gì còn có khẩu vị?Trong đầu đổi tới đổi lui đều là bóng dáng Phượng Thiên Vũ cùng vị Long Vương phi mang thai kia......Nàng không hề chạm chút nào cào mâm thức ăn, ánh mắt mờ mịt, như đang đi vào cõi thần tiên.Hoa Bão Nguyệt bỗng nhiên giật góc áo của nàng xuống.Long Phù Nguyệt sững sốt, đưa mắt liếc nhìn Hoa Bão Nguyệt, Hoa Bão Nguyệt ý bảo nàng nghe đàm luận trong tửu lâu một chút.Long Phù Nguyệt rốt cuộc có chút nội công, lúc này tuy rằng tiếng người ồn ào, nàng vẫn miễn cưỡng có thể nghe rõ những người này đàm luận.Giờ phút này lời của bọn họ đề dĩ nhiên là hai người bọn họ.
Dọc theo con đường này, người ngoái đầu nhìn lại bọn họ gần như muốn gãy cổ.
Long Phù Nguyệt lại làm như không thấy gì hết, rõ ràng nàng lại đang như đi vào cõi thần tiên mờ mịt. Mà Hoa Bão Nguyệt sớm thành thói quen với những ánh mắt kinh diễm như thế này, nên vẻ mặt thanh thản, tự đắc vô cùng.
Hoa Bão Nguyệt xưa nay quan tâm rất kĩ đến sự hưởng thụ, mà muốn hỏi thăm tin tức đương nhiên phải đi đến tửu lâu thượng hạng nhất nơi này rồi.
Cho nên Hoa Bão Nguyệt chọn một quán rượu quy mô lớn nhất, nhìn xa hoa nhất nắm bàn tay nhỏ bé của Long Phù Nguyệt thong thả đi vào.
Quần áo hai người ngăn nắp, người lại tuấn mỹ tuyệt luân, ở đâu đều tạo nên một phong cảnh xinh đẹp.
Hai người đi vào, lập tức làm choáng váng ánh mắt người đối diện, trong tửu lâu náo nhiệt có sự yên tĩnh lạ thường.
Vô số luồng ánh mắt sáng như tuyết mang theo đủ loại màu sắc hình dạng cảm xúc dừng lại ở trên người của hai người.
Đương nhiên có một tiểu nhị hấp tấp chạy đến chào đón: "Nhị vị khách quan, là muốn phòng riêng hay ăn tại đại sảnh?"
Hoa Bão Nguyệt cười yêu mỵ: "Đại sảnh cũng được. Gia thích náo nhiệt."
"Vâng, thưa ngài! Hai vị khách quan trên lầu, xin mời!"
đ**m tiểu nhị ân cần đem hai người nghênh đón lên trên lầu. Tìm một cái bàn gần cửa sổ hầu hạ hai người ngồi xuống.
Hoa Bão Nguyệt thuận miệng gọi vài món thức ăn, có vẻ cực kỳ trong nghề. Bốn món điểm tâm tinh xảo cùng một bình trà Long Tĩnh, hai người ngồi đối diện, bắt đầu ăn.
Gian trên lầu cũng có đại sảnh,, trong đại sảnh chừng hơn mười cái bàn.
Giờ phút này đúng là giờ cơm, cho nên người đến dùng cơm thật sự không ít.
Hai người Long Phù Nguyệt vừa đi lên lập tức cũng hấp dẫn ánh mắt những người này, trong hành lang thoáng yên lặng, lập tức tiếng ồn ào lại ong ong vang lên.
Giờ phút này Long Phù Nguyệt làm gì còn có khẩu vị?
Trong đầu đổi tới đổi lui đều là bóng dáng Phượng Thiên Vũ cùng vị Long Vương phi mang thai kia......
Nàng không hề chạm chút nào cào mâm thức ăn, ánh mắt mờ mịt, như đang đi vào cõi thần tiên.
Hoa Bão Nguyệt bỗng nhiên giật góc áo của nàng xuống.
Long Phù Nguyệt sững sốt, đưa mắt liếc nhìn Hoa Bão Nguyệt, Hoa Bão Nguyệt ý bảo nàng nghe đàm luận trong tửu lâu một chút.
Long Phù Nguyệt rốt cuộc có chút nội công, lúc này tuy rằng tiếng người ồn ào, nàng vẫn miễn cưỡng có thể nghe rõ những người này đàm luận.
Giờ phút này lời của bọn họ đề dĩ nhiên là hai người bọn họ.
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Dọc theo con đường này, người ngoái đầu nhìn lại bọn họ gần như muốn gãy cổ.Long Phù Nguyệt lại làm như không thấy gì hết, rõ ràng nàng lại đang như đi vào cõi thần tiên mờ mịt. Mà Hoa Bão Nguyệt sớm thành thói quen với những ánh mắt kinh diễm như thế này, nên vẻ mặt thanh thản, tự đắc vô cùng.Hoa Bão Nguyệt xưa nay quan tâm rất kĩ đến sự hưởng thụ, mà muốn hỏi thăm tin tức đương nhiên phải đi đến tửu lâu thượng hạng nhất nơi này rồi.Cho nên Hoa Bão Nguyệt chọn một quán rượu quy mô lớn nhất, nhìn xa hoa nhất nắm bàn tay nhỏ bé của Long Phù Nguyệt thong thả đi vào.Quần áo hai người ngăn nắp, người lại tuấn mỹ tuyệt luân, ở đâu đều tạo nên một phong cảnh xinh đẹp.Hai người đi vào, lập tức làm choáng váng ánh mắt người đối diện, trong tửu lâu náo nhiệt có sự yên tĩnh lạ thường.Vô số luồng ánh mắt sáng như tuyết mang theo đủ loại màu sắc hình dạng cảm xúc dừng lại ở trên người của hai người.Đương nhiên có một tiểu nhị hấp tấp chạy đến chào đón: "Nhị vị khách quan, là muốn phòng riêng hay ăn tại đại sảnh?"Hoa Bão Nguyệt cười yêu mỵ: "Đại sảnh cũng được. Gia thích náo nhiệt.""Vâng, thưa ngài! Hai vị khách quan trên lầu, xin mời!"đ**m tiểu nhị ân cần đem hai người nghênh đón lên trên lầu. Tìm một cái bàn gần cửa sổ hầu hạ hai người ngồi xuống.Hoa Bão Nguyệt thuận miệng gọi vài món thức ăn, có vẻ cực kỳ trong nghề. Bốn món điểm tâm tinh xảo cùng một bình trà Long Tĩnh, hai người ngồi đối diện, bắt đầu ăn.Gian trên lầu cũng có đại sảnh,, trong đại sảnh chừng hơn mười cái bàn.Giờ phút này đúng là giờ cơm, cho nên người đến dùng cơm thật sự không ít.Hai người Long Phù Nguyệt vừa đi lên lập tức cũng hấp dẫn ánh mắt những người này, trong hành lang thoáng yên lặng, lập tức tiếng ồn ào lại ong ong vang lên.Giờ phút này Long Phù Nguyệt làm gì còn có khẩu vị?Trong đầu đổi tới đổi lui đều là bóng dáng Phượng Thiên Vũ cùng vị Long Vương phi mang thai kia......Nàng không hề chạm chút nào cào mâm thức ăn, ánh mắt mờ mịt, như đang đi vào cõi thần tiên.Hoa Bão Nguyệt bỗng nhiên giật góc áo của nàng xuống.Long Phù Nguyệt sững sốt, đưa mắt liếc nhìn Hoa Bão Nguyệt, Hoa Bão Nguyệt ý bảo nàng nghe đàm luận trong tửu lâu một chút.Long Phù Nguyệt rốt cuộc có chút nội công, lúc này tuy rằng tiếng người ồn ào, nàng vẫn miễn cưỡng có thể nghe rõ những người này đàm luận.Giờ phút này lời của bọn họ đề dĩ nhiên là hai người bọn họ.