“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 630: Ta khi nào thì đối Cửu vương gia có cái loại hứng thú này
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Phượng Thiên Vũ lành lạnh liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn vội vàng dùng cây quạt chặn lại khóe môi đã cười không giữ nổi.Hoa Bão Nguyệt cũng đầu đầy hắc tuyến, nha đầu kia có ý định hủy thanh danh trong sạch của hắn có phải không?Hắn trừng mắt nhìn Long Phù Nguyệt. Bỗng nhiên cười quỷ dị, chậm rãi nói: "Phù Nguyệt, khi nào thì ta đối Cửu vương gia có loại hứng thú này?"Một tiếng ‘ Phù Nguyệt ’ này của hắn vừa vặn ra khỏi miệng, chỉ nghe ‘ phanh ’ một tiếng vang lên, ly trà trong tay Phượng Thiên Vũ thất thủ rơi xuống đất!Hắn mạnh mẽ đứng lên, nhìn Hoa Bão Nguyệt, trong đôi mắt sâu như biển rộng hình như có hải triều đang bắt đầu khởi động: "Hoa huynh, ngươi...... Ngươi tên gì? Phương danh của lệnh muội là?"Long Phù Nguyệt lại kinh hoàng, ha ha cười khan một tiếng: "Ta...... Ta gọi là Hoa Phù Nguyệt.""Hoa Phù Nguyệt?" Trong mắt Phượng Thiên Vũ hiện lên một chút thần sắc phức tạp, chậm rãi ngồi vào ghế: "Thì ra là họ Hoa sao?"Trong lòng như bị kim châm thật mạnh, khẽ cười khổ.Phượng Thiên Vũ, ngươi nhớ nàng nhớ đến choáng váng sao? Cô gái trước mắt này cùng nàng tuyệt đối không giống nhau, mặc dù trùng tên trùng họ thì sao chứ? Cô gái này tóm lại không phải là nàng mà......Hoa Bão Nguyệt lại tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt: "Hoa Phù Nguyệt?"Long Phù Nguyệt vội vã chân chó bước đến gần hắn, cười híp mắt nói: "Đại ca, huynh họ Hoa, ta đương nhiên cũng họ Hoa a."Hoa Bão Nguyệt sờ sờ mũi, nhìn nàng một cái: "Muội nói ta đối với Cửu vương gia cảm thấy hứng thú?"Đầu Long Phù Nguyệt lắc lia giống như cái trống bỏi, cái khó ló cái khôn: "Ha ha, ha ha, ta định nói Hoa đại ca đối với trong nhà Cửu vương gia cảm thấy hứng thú chính là—— Con hồ ly kia."Long Phù Nguyệt thập phần bội phục mình, lại có thể đem đề tài dẫn tới trên người hồ ly, nhanh chóng thay đổi chủ đề.Hoa Bão Nguyệt sững sờ một chút, cũng cười, sờ sờ đầu Long Phù Nguyệt: "Đứa nhỏ này nói chuyện không nói rõ rang, muội sớm nói như vậy không phải xong rồi sao? Nhìn đi, muội làm cho Cửu vương gia hiểu lầm rồi? Nga, đúng rồi, Cửu vương gia, nghe nói nhà của ngài nuôi một con chồn bạc, vô cùng thông thái, có thể cho tại hạ biết chút ít về nó hay không?"Hai người này có việc giấu hắn! Đây là phản ứng đầu tiên của Phượng Thiên Vũ.Nhưng là bằng vào trí nhớ tốt của hắn, hắn tin tưởng hắn cùng hai người bọn họ là lần đầu tiên gặp mặt, như vậy bọn họ có thể có chuyện gì giấu hắn chứ?
Phượng Thiên Vũ lành lạnh liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn vội vàng dùng cây quạt chặn lại khóe môi đã cười không giữ nổi.
Hoa Bão Nguyệt cũng đầu đầy hắc tuyến, nha đầu kia có ý định hủy thanh danh trong sạch của hắn có phải không?
Hắn trừng mắt nhìn Long Phù Nguyệt. Bỗng nhiên cười quỷ dị, chậm rãi nói: "Phù Nguyệt, khi nào thì ta đối Cửu vương gia có loại hứng thú này?"
Một tiếng ‘ Phù Nguyệt ’ này của hắn vừa vặn ra khỏi miệng, chỉ nghe ‘ phanh ’ một tiếng vang lên, ly trà trong tay Phượng Thiên Vũ thất thủ rơi xuống đất!
Hắn mạnh mẽ đứng lên, nhìn Hoa Bão Nguyệt, trong đôi mắt sâu như biển rộng hình như có hải triều đang bắt đầu khởi động: "Hoa huynh, ngươi...... Ngươi tên gì? Phương danh của lệnh muội là?"
Long Phù Nguyệt lại kinh hoàng, ha ha cười khan một tiếng: "Ta...... Ta gọi là Hoa Phù Nguyệt."
"Hoa Phù Nguyệt?" Trong mắt Phượng Thiên Vũ hiện lên một chút thần sắc phức tạp, chậm rãi ngồi vào ghế: "Thì ra là họ Hoa sao?"
Trong lòng như bị kim châm thật mạnh, khẽ cười khổ.
Phượng Thiên Vũ, ngươi nhớ nàng nhớ đến choáng váng sao? Cô gái trước mắt này cùng nàng tuyệt đối không giống nhau, mặc dù trùng tên trùng họ thì sao chứ? Cô gái này tóm lại không phải là nàng mà......
Hoa Bão Nguyệt lại tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt: "Hoa Phù Nguyệt?"
Long Phù Nguyệt vội vã chân chó bước đến gần hắn, cười híp mắt nói: "Đại ca, huynh họ Hoa, ta đương nhiên cũng họ Hoa a."
Hoa Bão Nguyệt sờ sờ mũi, nhìn nàng một cái: "Muội nói ta đối với Cửu vương gia cảm thấy hứng thú?"
Đầu Long Phù Nguyệt lắc lia giống như cái trống bỏi, cái khó ló cái khôn: "Ha ha, ha ha, ta định nói Hoa đại ca đối với trong nhà Cửu vương gia cảm thấy hứng thú chính là—— Con hồ ly kia."
Long Phù Nguyệt thập phần bội phục mình, lại có thể đem đề tài dẫn tới trên người hồ ly, nhanh chóng thay đổi chủ đề.
Hoa Bão Nguyệt sững sờ một chút, cũng cười, sờ sờ đầu Long Phù Nguyệt: "Đứa nhỏ này nói chuyện không nói rõ rang, muội sớm nói như vậy không phải xong rồi sao? Nhìn đi, muội làm cho Cửu vương gia hiểu lầm rồi? Nga, đúng rồi, Cửu vương gia, nghe nói nhà của ngài nuôi một con chồn bạc, vô cùng thông thái, có thể cho tại hạ biết chút ít về nó hay không?"
Hai người này có việc giấu hắn! Đây là phản ứng đầu tiên của Phượng Thiên Vũ.
Nhưng là bằng vào trí nhớ tốt của hắn, hắn tin tưởng hắn cùng hai người bọn họ là lần đầu tiên gặp mặt, như vậy bọn họ có thể có chuyện gì giấu hắn chứ?
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Phượng Thiên Vũ lành lạnh liếc mắt nhìn hắn một cái, hắn vội vàng dùng cây quạt chặn lại khóe môi đã cười không giữ nổi.Hoa Bão Nguyệt cũng đầu đầy hắc tuyến, nha đầu kia có ý định hủy thanh danh trong sạch của hắn có phải không?Hắn trừng mắt nhìn Long Phù Nguyệt. Bỗng nhiên cười quỷ dị, chậm rãi nói: "Phù Nguyệt, khi nào thì ta đối Cửu vương gia có loại hứng thú này?"Một tiếng ‘ Phù Nguyệt ’ này của hắn vừa vặn ra khỏi miệng, chỉ nghe ‘ phanh ’ một tiếng vang lên, ly trà trong tay Phượng Thiên Vũ thất thủ rơi xuống đất!Hắn mạnh mẽ đứng lên, nhìn Hoa Bão Nguyệt, trong đôi mắt sâu như biển rộng hình như có hải triều đang bắt đầu khởi động: "Hoa huynh, ngươi...... Ngươi tên gì? Phương danh của lệnh muội là?"Long Phù Nguyệt lại kinh hoàng, ha ha cười khan một tiếng: "Ta...... Ta gọi là Hoa Phù Nguyệt.""Hoa Phù Nguyệt?" Trong mắt Phượng Thiên Vũ hiện lên một chút thần sắc phức tạp, chậm rãi ngồi vào ghế: "Thì ra là họ Hoa sao?"Trong lòng như bị kim châm thật mạnh, khẽ cười khổ.Phượng Thiên Vũ, ngươi nhớ nàng nhớ đến choáng váng sao? Cô gái trước mắt này cùng nàng tuyệt đối không giống nhau, mặc dù trùng tên trùng họ thì sao chứ? Cô gái này tóm lại không phải là nàng mà......Hoa Bão Nguyệt lại tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt: "Hoa Phù Nguyệt?"Long Phù Nguyệt vội vã chân chó bước đến gần hắn, cười híp mắt nói: "Đại ca, huynh họ Hoa, ta đương nhiên cũng họ Hoa a."Hoa Bão Nguyệt sờ sờ mũi, nhìn nàng một cái: "Muội nói ta đối với Cửu vương gia cảm thấy hứng thú?"Đầu Long Phù Nguyệt lắc lia giống như cái trống bỏi, cái khó ló cái khôn: "Ha ha, ha ha, ta định nói Hoa đại ca đối với trong nhà Cửu vương gia cảm thấy hứng thú chính là—— Con hồ ly kia."Long Phù Nguyệt thập phần bội phục mình, lại có thể đem đề tài dẫn tới trên người hồ ly, nhanh chóng thay đổi chủ đề.Hoa Bão Nguyệt sững sờ một chút, cũng cười, sờ sờ đầu Long Phù Nguyệt: "Đứa nhỏ này nói chuyện không nói rõ rang, muội sớm nói như vậy không phải xong rồi sao? Nhìn đi, muội làm cho Cửu vương gia hiểu lầm rồi? Nga, đúng rồi, Cửu vương gia, nghe nói nhà của ngài nuôi một con chồn bạc, vô cùng thông thái, có thể cho tại hạ biết chút ít về nó hay không?"Hai người này có việc giấu hắn! Đây là phản ứng đầu tiên của Phượng Thiên Vũ.Nhưng là bằng vào trí nhớ tốt của hắn, hắn tin tưởng hắn cùng hai người bọn họ là lần đầu tiên gặp mặt, như vậy bọn họ có thể có chuyện gì giấu hắn chứ?