“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 638: Gặp lại Điềm nhi 2
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Nhìn nàng ấy một cái, nhịn không được hỏi: "Làm sao vậy? Điềm nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc vui lúc buồn là sao thế, ai chọc giận em không vui rồi? Nói cho tỷ tỷ, tỷ tỷ đi đánh hắn!"Điềm nhi ngẩn ra, cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu: "Cô nương nói đùa, không có người chọc nô tỳ không vui, nô tỳ chỉ là thấy cô nương, đang nhớ lại một vị cố nhân......"Long Phù Nguyệt hơi nhíu mày, nói: "Ta và em vừa gặp đã thân thiết, em cứ gọi ta là tỷ tỷ đi, không cần phải nô tỳ, nô tỳ mãi."Điềm nhi sửng sốt: "Chuyện này làm sao có thể ạ? Cô nương là khách nhân tôn quý của Vương gia, nô tỳ chỉ là một hạ nhân......"Long Phù Nguyệt nhướng mi: "Hạ nhân thì làm sao? Hạ nhân cũng là người mà, cũng là người có cha mẹ sinh ra, ai cũng không thể so ai cao quý bao nhiêu. Điềm nhi, cứ định như vậy. Em cứ là gọi ta là tỷ tỷ đi, bằng không ta sẽ tức giận đó."Điềm nhi kinh ngạc nhìn nàng, vị cô nương này lời nói cùng cử chỉ giống như Phù Nguyệt trước kia!Nhưng, nhưng nàng dù sao cũng không phải Phù Nguyệt......Ánh mắt của nàng không khỏi phủ kín một tầng sương nước mắt.Vị cô nương này rốt cuộc là ai thế?Chẳng lẽ cũng bởi vì tính tình, tính cách của nàng giống như Phù Nguyệt ban đầu, cho nên Vương gia mới để nàng ở lại nơi này, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào trong Hoàn Thúy điện?Hơn hai năm trước kia, Long Phù Nguyệt vì tức giận mà rời đi, Vương gia cũng giống như người mất hồn.Sau lại đánh trận hai năm, thật vất vả thắng lợi trở về, chớp mắt lại mất tích.Mất tích sau một thời gian ngắn, hắn bỗng nhiên mang theo Long Phù Nguyệt có thai trở về.Điềm nhi ngay từ đầu cao hứng khôn xiết, nhưng rất nhanh liền phát hiện không thích hợpLong Phù Nguyệt lần này trở về, quả thực giống như thay đổi thành một người khác,gương mặt mỗi ngày cứng nhắc lạnh lẽo, lời nói ra mang theo băng giá, đẩy người ra xa ngàn dặm.Mà Vương gia cũng lạ, tuy rằng dùng hôn lễ long trọng náo nhiệt nhất cưới nàng, nhưng hoàn toàn không vào Hà Hương điện của nàng, càng đừng nói cùng phòng.Nếu như nói Vương gia đối với nàng lạnh nhạt, thì lại không hẳn như vậy.Phái nhiều đại nha hoàn phụng dưỡng nàng, ăn mặc chi phí cũng là tốt nhất.Hơi có chút không thoải mái liền phái ngự y hội chẩn sờ mạch, khẩn trương vô cùng.Điều này làm cho Điềm nhi có chút không hiểu.
Nhìn nàng ấy một cái, nhịn không được hỏi: "Làm sao vậy? Điềm nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc vui lúc buồn là sao thế, ai chọc giận em không vui rồi? Nói cho tỷ tỷ, tỷ tỷ đi đánh hắn!"
Điềm nhi ngẩn ra, cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu: "Cô nương nói đùa, không có người chọc nô tỳ không vui, nô tỳ chỉ là thấy cô nương, đang nhớ lại một vị cố nhân......"
Long Phù Nguyệt hơi nhíu mày, nói: "Ta và em vừa gặp đã thân thiết, em cứ gọi ta là tỷ tỷ đi, không cần phải nô tỳ, nô tỳ mãi."
Điềm nhi sửng sốt: "Chuyện này làm sao có thể ạ? Cô nương là khách nhân tôn quý của Vương gia, nô tỳ chỉ là một hạ nhân......"
Long Phù Nguyệt nhướng mi: "Hạ nhân thì làm sao? Hạ nhân cũng là người mà, cũng là người có cha mẹ sinh ra, ai cũng không thể so ai cao quý bao nhiêu. Điềm nhi, cứ định như vậy. Em cứ là gọi ta là tỷ tỷ đi, bằng không ta sẽ tức giận đó."
Điềm nhi kinh ngạc nhìn nàng, vị cô nương này lời nói cùng cử chỉ giống như Phù Nguyệt trước kia!
Nhưng, nhưng nàng dù sao cũng không phải Phù Nguyệt......
Ánh mắt của nàng không khỏi phủ kín một tầng sương nước mắt.
Vị cô nương này rốt cuộc là ai thế?
Chẳng lẽ cũng bởi vì tính tình, tính cách của nàng giống như Phù Nguyệt ban đầu, cho nên Vương gia mới để nàng ở lại nơi này, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào trong Hoàn Thúy điện?
Hơn hai năm trước kia, Long Phù Nguyệt vì tức giận mà rời đi, Vương gia cũng giống như người mất hồn.
Sau lại đánh trận hai năm, thật vất vả thắng lợi trở về, chớp mắt lại mất tích.
Mất tích sau một thời gian ngắn, hắn bỗng nhiên mang theo Long Phù Nguyệt có thai trở về.
Điềm nhi ngay từ đầu cao hứng khôn xiết, nhưng rất nhanh liền phát hiện không thích hợp
Long Phù Nguyệt lần này trở về, quả thực giống như thay đổi thành một người khác,gương mặt mỗi ngày cứng nhắc lạnh lẽo, lời nói ra mang theo băng giá, đẩy người ra xa ngàn dặm.
Mà Vương gia cũng lạ, tuy rằng dùng hôn lễ long trọng náo nhiệt nhất cưới nàng, nhưng hoàn toàn không vào Hà Hương điện của nàng, càng đừng nói cùng phòng.
Nếu như nói Vương gia đối với nàng lạnh nhạt, thì lại không hẳn như vậy.
Phái nhiều đại nha hoàn phụng dưỡng nàng, ăn mặc chi phí cũng là tốt nhất.
Hơi có chút không thoải mái liền phái ngự y hội chẩn sờ mạch, khẩn trương vô cùng.
Điều này làm cho Điềm nhi có chút không hiểu.
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Nhìn nàng ấy một cái, nhịn không được hỏi: "Làm sao vậy? Điềm nhi, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc vui lúc buồn là sao thế, ai chọc giận em không vui rồi? Nói cho tỷ tỷ, tỷ tỷ đi đánh hắn!"Điềm nhi ngẩn ra, cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu: "Cô nương nói đùa, không có người chọc nô tỳ không vui, nô tỳ chỉ là thấy cô nương, đang nhớ lại một vị cố nhân......"Long Phù Nguyệt hơi nhíu mày, nói: "Ta và em vừa gặp đã thân thiết, em cứ gọi ta là tỷ tỷ đi, không cần phải nô tỳ, nô tỳ mãi."Điềm nhi sửng sốt: "Chuyện này làm sao có thể ạ? Cô nương là khách nhân tôn quý của Vương gia, nô tỳ chỉ là một hạ nhân......"Long Phù Nguyệt nhướng mi: "Hạ nhân thì làm sao? Hạ nhân cũng là người mà, cũng là người có cha mẹ sinh ra, ai cũng không thể so ai cao quý bao nhiêu. Điềm nhi, cứ định như vậy. Em cứ là gọi ta là tỷ tỷ đi, bằng không ta sẽ tức giận đó."Điềm nhi kinh ngạc nhìn nàng, vị cô nương này lời nói cùng cử chỉ giống như Phù Nguyệt trước kia!Nhưng, nhưng nàng dù sao cũng không phải Phù Nguyệt......Ánh mắt của nàng không khỏi phủ kín một tầng sương nước mắt.Vị cô nương này rốt cuộc là ai thế?Chẳng lẽ cũng bởi vì tính tình, tính cách của nàng giống như Phù Nguyệt ban đầu, cho nên Vương gia mới để nàng ở lại nơi này, không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào trong Hoàn Thúy điện?Hơn hai năm trước kia, Long Phù Nguyệt vì tức giận mà rời đi, Vương gia cũng giống như người mất hồn.Sau lại đánh trận hai năm, thật vất vả thắng lợi trở về, chớp mắt lại mất tích.Mất tích sau một thời gian ngắn, hắn bỗng nhiên mang theo Long Phù Nguyệt có thai trở về.Điềm nhi ngay từ đầu cao hứng khôn xiết, nhưng rất nhanh liền phát hiện không thích hợpLong Phù Nguyệt lần này trở về, quả thực giống như thay đổi thành một người khác,gương mặt mỗi ngày cứng nhắc lạnh lẽo, lời nói ra mang theo băng giá, đẩy người ra xa ngàn dặm.Mà Vương gia cũng lạ, tuy rằng dùng hôn lễ long trọng náo nhiệt nhất cưới nàng, nhưng hoàn toàn không vào Hà Hương điện của nàng, càng đừng nói cùng phòng.Nếu như nói Vương gia đối với nàng lạnh nhạt, thì lại không hẳn như vậy.Phái nhiều đại nha hoàn phụng dưỡng nàng, ăn mặc chi phí cũng là tốt nhất.Hơi có chút không thoải mái liền phái ngự y hội chẩn sờ mạch, khẩn trương vô cùng.Điều này làm cho Điềm nhi có chút không hiểu.