“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 652: Ba ngày cùng một ngày khác nhau
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt không dám nói nữa, vội khoanh chân ngồi im.Lòng bàn tay Hoa Bão Nguyệt phát ra một đạo bạch quang (ánh sáng màu trắng) nhu hòa, bao kín cả người nàng bên trong.Long Phù Nguyệt cảm thấy có một dòng nước ấm từ đỉnh đầu chậm rãi xuyên vào, ở tứ chi hài hòa lưu chuyển, cảm giác lạnh như băng ở bàn tay dần dần biến mất….Ước chừng qua thời gian một ly trà, Hoa Bão Nguyệt rốt cuộc thu tay lại nói: “Tốt lắm, ngươi có thể đứng dậy rồi.”Long Phù Nguyệt nhảy dựng lên, quýnh quáng xem xét tay, vừa mới nhìn thấy, lại ngây ra!Thi ban to như đồng tiền trên tay không hề biến mất, chình là đổi từ màu hồng ban đầu thành màu đỏ nhạt. Hơn nữa còn có xu thể tăng nhiều hơn. Ban đầu chỉ có ba bốn, nhưng bây giờ hiện lên đầy cả mu bàn tay, lan cả vào trong tay áo.Trong long nàng trầm xuống, cắn răng một cái, đem tay áo xắn lên, quả nhiên trên cánh tay đều là cái loại lấm tấm màu hồng này…..Trước mắt nàng tối sầm, trừng mắt nhìn Hoa Bão Nguyệt: “Thối hồ ly, ngươi đùa bỡn ta phải không? Làm sao thứ này không thấy giảm bớt, ngược lại càng tăng nhiều hơn?”Hoa Bão Nguyệt giống như sớm dự liệu được phản ứng của nàng, hừ một tiếng: “Xú nha đầu không biết tốt xấu, Đại gia đã đem thi độc của ngươi tản ra rồi, bằng không thân thể này của ngươi trong vòng một ngày sẽ biến hư thối. Nhưng bây giờ có thể bảo vệ ba ngày không hư.”Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời đen đi: “Ba ngày không hư? Ngươi là nói ta khó thoát khỏi cái chết? Một ngày cùng ba ngày có cái gì khác nhau chớ?”Hoa Bão Nguyệt thản nhiên nói: “Đương nhiên là có khác nhau, thời gian một ngày ta ở đâu tìm ra cho ngươi một thân thể khác chứ? Ba ngày còn có cơ hội cứu vãn.”“Nhưng …Nhưng là bộ dạng của ta bây giờ còn dám nhìn ai chứ? Đúng rồi, trên mặt ta có có hay không?”Hoa Bão Nguyệt yên lặng nhìn nàng, cho nàng một ánh mắt khẳng định, vỗ vỗ đầu nàng: “Nha đầu, hiện tại ngươi tuy rằng có chút khó coi, nhưng cũng may không ô nhiễm ánh mắt của ta, ta cố xem như không thấy là được.”A? Long Phù Nguyệt nước mắt đầy mặt rồi!Thời gian ngắn ngủi như vậy, mình đã biến thành loại quái vật xấu xí nào rồi?Ông trời, người làm sao có thể làm vậy?Chợt nghe “Phanh” một tiếng, cửa phòng bị người mạnh mẽ đẩy ra, Phượng Thiên Vũ như gió lốc xông vào.
Long Phù Nguyệt không dám nói nữa, vội khoanh chân ngồi im.
Lòng bàn tay Hoa Bão Nguyệt phát ra một đạo bạch quang (ánh sáng màu trắng) nhu hòa, bao kín cả người nàng bên trong.
Long Phù Nguyệt cảm thấy có một dòng nước ấm từ đỉnh đầu chậm rãi xuyên vào, ở tứ chi hài hòa lưu chuyển, cảm giác lạnh như băng ở bàn tay dần dần biến mất….
Ước chừng qua thời gian một ly trà, Hoa Bão Nguyệt rốt cuộc thu tay lại nói: “Tốt lắm, ngươi có thể đứng dậy rồi.”
Long Phù Nguyệt nhảy dựng lên, quýnh quáng xem xét tay, vừa mới nhìn thấy, lại ngây ra!
Thi ban to như đồng tiền trên tay không hề biến mất, chình là đổi từ màu hồng ban đầu thành màu đỏ nhạt. Hơn nữa còn có xu thể tăng nhiều hơn. Ban đầu chỉ có ba bốn, nhưng bây giờ hiện lên đầy cả mu bàn tay, lan cả vào trong tay áo.
Trong long nàng trầm xuống, cắn răng một cái, đem tay áo xắn lên, quả nhiên trên cánh tay đều là cái loại lấm tấm màu hồng này…..
Trước mắt nàng tối sầm, trừng mắt nhìn Hoa Bão Nguyệt: “Thối hồ ly, ngươi đùa bỡn ta phải không? Làm sao thứ này không thấy giảm bớt, ngược lại càng tăng nhiều hơn?”
Hoa Bão Nguyệt giống như sớm dự liệu được phản ứng của nàng, hừ một tiếng: “Xú nha đầu không biết tốt xấu, Đại gia đã đem thi độc của ngươi tản ra rồi, bằng không thân thể này của ngươi trong vòng một ngày sẽ biến hư thối. Nhưng bây giờ có thể bảo vệ ba ngày không hư.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời đen đi: “Ba ngày không hư? Ngươi là nói ta khó thoát khỏi cái chết? Một ngày cùng ba ngày có cái gì khác nhau chớ?”
Hoa Bão Nguyệt thản nhiên nói: “Đương nhiên là có khác nhau, thời gian một ngày ta ở đâu tìm ra cho ngươi một thân thể khác chứ? Ba ngày còn có cơ hội cứu vãn.”
“Nhưng …Nhưng là bộ dạng của ta bây giờ còn dám nhìn ai chứ? Đúng rồi, trên mặt ta có có hay không?”
Hoa Bão Nguyệt yên lặng nhìn nàng, cho nàng một ánh mắt khẳng định, vỗ vỗ đầu nàng: “Nha đầu, hiện tại ngươi tuy rằng có chút khó coi, nhưng cũng may không ô nhiễm ánh mắt của ta, ta cố xem như không thấy là được.”
A? Long Phù Nguyệt nước mắt đầy mặt rồi!
Thời gian ngắn ngủi như vậy, mình đã biến thành loại quái vật xấu xí nào rồi?
Ông trời, người làm sao có thể làm vậy?
Chợt nghe “Phanh” một tiếng, cửa phòng bị người mạnh mẽ đẩy ra, Phượng Thiên Vũ như gió lốc xông vào.
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt không dám nói nữa, vội khoanh chân ngồi im.Lòng bàn tay Hoa Bão Nguyệt phát ra một đạo bạch quang (ánh sáng màu trắng) nhu hòa, bao kín cả người nàng bên trong.Long Phù Nguyệt cảm thấy có một dòng nước ấm từ đỉnh đầu chậm rãi xuyên vào, ở tứ chi hài hòa lưu chuyển, cảm giác lạnh như băng ở bàn tay dần dần biến mất….Ước chừng qua thời gian một ly trà, Hoa Bão Nguyệt rốt cuộc thu tay lại nói: “Tốt lắm, ngươi có thể đứng dậy rồi.”Long Phù Nguyệt nhảy dựng lên, quýnh quáng xem xét tay, vừa mới nhìn thấy, lại ngây ra!Thi ban to như đồng tiền trên tay không hề biến mất, chình là đổi từ màu hồng ban đầu thành màu đỏ nhạt. Hơn nữa còn có xu thể tăng nhiều hơn. Ban đầu chỉ có ba bốn, nhưng bây giờ hiện lên đầy cả mu bàn tay, lan cả vào trong tay áo.Trong long nàng trầm xuống, cắn răng một cái, đem tay áo xắn lên, quả nhiên trên cánh tay đều là cái loại lấm tấm màu hồng này…..Trước mắt nàng tối sầm, trừng mắt nhìn Hoa Bão Nguyệt: “Thối hồ ly, ngươi đùa bỡn ta phải không? Làm sao thứ này không thấy giảm bớt, ngược lại càng tăng nhiều hơn?”Hoa Bão Nguyệt giống như sớm dự liệu được phản ứng của nàng, hừ một tiếng: “Xú nha đầu không biết tốt xấu, Đại gia đã đem thi độc của ngươi tản ra rồi, bằng không thân thể này của ngươi trong vòng một ngày sẽ biến hư thối. Nhưng bây giờ có thể bảo vệ ba ngày không hư.”Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt nhất thời đen đi: “Ba ngày không hư? Ngươi là nói ta khó thoát khỏi cái chết? Một ngày cùng ba ngày có cái gì khác nhau chớ?”Hoa Bão Nguyệt thản nhiên nói: “Đương nhiên là có khác nhau, thời gian một ngày ta ở đâu tìm ra cho ngươi một thân thể khác chứ? Ba ngày còn có cơ hội cứu vãn.”“Nhưng …Nhưng là bộ dạng của ta bây giờ còn dám nhìn ai chứ? Đúng rồi, trên mặt ta có có hay không?”Hoa Bão Nguyệt yên lặng nhìn nàng, cho nàng một ánh mắt khẳng định, vỗ vỗ đầu nàng: “Nha đầu, hiện tại ngươi tuy rằng có chút khó coi, nhưng cũng may không ô nhiễm ánh mắt của ta, ta cố xem như không thấy là được.”A? Long Phù Nguyệt nước mắt đầy mặt rồi!Thời gian ngắn ngủi như vậy, mình đã biến thành loại quái vật xấu xí nào rồi?Ông trời, người làm sao có thể làm vậy?Chợt nghe “Phanh” một tiếng, cửa phòng bị người mạnh mẽ đẩy ra, Phượng Thiên Vũ như gió lốc xông vào.