“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 680: Phá thai 4
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt tức giận đến mức toàn thân run lên: “Nữ nhân này thật sự là cố ý! Hài tử đáng thương của mình đã bị nàng ta g**t ch*t như vậy ……”Chợt thấy một luồng hồng quang từ trên người Long Vương phi tràn ra, dần dần ngưng tụ thành hình người, vẫn là hình dáng của Long Vương phi, với hận ý điên cuồng trên mặt.Long Phù Nguyệt cho tới bây giờ chưa từng hận quá một người, nếu có sẽ liều mạng qua đánh nhau với nàng.Nữ nhân này quá ghê tởm! Lại có thể dùng phương pháp này trả thù Đại Vũ Mao, chẳng lẽ không biết là đứa nhỏ vô tội sao?!Hoa Bão Nguyệt lại vươn tay bắt được nàng, đem nàng đẩy mạnh vào: “Nha đầu ngốc! Tới phiên ngươi!”A? Cái gì tới phiên ta?Long Phù Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, trước mắt liền trở nên tối sầm.Trời ạ! Nàng đau quá! Toàn thân đều đau! Cảm giác này thật là đau quá, khiến nàng thét chói tai không thôi! Tuy nhiên nó lại không phát ra ââm thanh nào.Trời ơi! Nàng không phải là đầu thai thành hài tử sinh non đấy chứ? Trời ạ! Mới sáu bảy tháng thì sống thế nào? Ô ô ô thối hồ ly kia muốn hại chết nàng!“Không có chết! Vẫn chưa chết! A, Vương phi còn sống, ông trời ơi, Vương phi thật sự còn sống!”Vang bên tai là ââm thanh của bà đỡ kia, vui mừng và không thể tin được.A? Không có chết? Nàng rõ ràng nhìn thấy hồn của Long Vương phi đã đi ra ngoài……….Đầu óc Long Phù Nguyệt nghĩ loạn cả lên, lại một cơn đau nữa tới, lần này đau quả thực vượt quá khả năng chịu đựng của nàng, liền hét ầm lên.Đau chết! Nàng đau muốn chết! Đau quá không chịu được, nàng liền nắm chặt lấy cái chăn………Cái gì? Chăn? Nàng mở choàng mắt. Đập vào mắt là nóc giường, được phủ bằng màn lụa trắng.Bên giường là khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà đỡ, vài nha hoàn bưng chậu ra ra vào vào………..Bà đỡ kia bắt lấy tay nàng: “Vương phi, người hãy dùng sức một chút, sắp ra rồi, sắp ra rồi!”Long Phù Nguyệt mở to hai mắt.Vương phi?Trời ơi! Nàng đã trở lại! Nàng không đầu thai làm tiểu oa nhi, nàng lại trở lại thân thể này rồi!Công chúa Long Phù Nguyệt kia chỉ là một kẻ hèn nhát, không thể trả thù người lớn liền đổ mọi tai hoạ lên đầu đứa nhỏ.
Long Phù Nguyệt tức giận đến mức toàn thân run lên: “Nữ nhân này thật sự là cố ý! Hài tử đáng thương của mình đã bị nàng ta g**t ch*t như vậy ……”
Chợt thấy một luồng hồng quang từ trên người Long Vương phi tràn ra, dần dần ngưng tụ thành hình người, vẫn là hình dáng của Long Vương phi, với hận ý điên cuồng trên mặt.
Long Phù Nguyệt cho tới bây giờ chưa từng hận quá một người, nếu có sẽ liều mạng qua đánh nhau với nàng.
Nữ nhân này quá ghê tởm! Lại có thể dùng phương pháp này trả thù Đại Vũ Mao, chẳng lẽ không biết là đứa nhỏ vô tội sao?!
Hoa Bão Nguyệt lại vươn tay bắt được nàng, đem nàng đẩy mạnh vào: “Nha đầu ngốc! Tới phiên ngươi!”
A? Cái gì tới phiên ta?
Long Phù Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, trước mắt liền trở nên tối sầm.
Trời ạ! Nàng đau quá! Toàn thân đều đau! Cảm giác này thật là đau quá, khiến nàng thét chói tai không thôi! Tuy nhiên nó lại không phát ra ââm thanh nào.
Trời ơi! Nàng không phải là đầu thai thành hài tử sinh non đấy chứ? Trời ạ! Mới sáu bảy tháng thì sống thế nào? Ô ô ô thối hồ ly kia muốn hại chết nàng!
“Không có chết! Vẫn chưa chết! A, Vương phi còn sống, ông trời ơi, Vương phi thật sự còn sống!”
Vang bên tai là ââm thanh của bà đỡ kia, vui mừng và không thể tin được.
A? Không có chết? Nàng rõ ràng nhìn thấy hồn của Long Vương phi đã đi ra ngoài……….
Đầu óc Long Phù Nguyệt nghĩ loạn cả lên, lại một cơn đau nữa tới, lần này đau quả thực vượt quá khả năng chịu đựng của nàng, liền hét ầm lên.
Đau chết! Nàng đau muốn chết! Đau quá không chịu được, nàng liền nắm chặt lấy cái chăn………
Cái gì? Chăn? Nàng mở choàng mắt. Đập vào mắt là nóc giường, được phủ bằng màn lụa trắng.
Bên giường là khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà đỡ, vài nha hoàn bưng chậu ra ra vào vào………..
Bà đỡ kia bắt lấy tay nàng: “Vương phi, người hãy dùng sức một chút, sắp ra rồi, sắp ra rồi!”
Long Phù Nguyệt mở to hai mắt.
Vương phi?
Trời ơi! Nàng đã trở lại! Nàng không đầu thai làm tiểu oa nhi, nàng lại trở lại thân thể này rồi!
Công chúa Long Phù Nguyệt kia chỉ là một kẻ hèn nhát, không thể trả thù người lớn liền đổ mọi tai hoạ lên đầu đứa nhỏ.
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt tức giận đến mức toàn thân run lên: “Nữ nhân này thật sự là cố ý! Hài tử đáng thương của mình đã bị nàng ta g**t ch*t như vậy ……”Chợt thấy một luồng hồng quang từ trên người Long Vương phi tràn ra, dần dần ngưng tụ thành hình người, vẫn là hình dáng của Long Vương phi, với hận ý điên cuồng trên mặt.Long Phù Nguyệt cho tới bây giờ chưa từng hận quá một người, nếu có sẽ liều mạng qua đánh nhau với nàng.Nữ nhân này quá ghê tởm! Lại có thể dùng phương pháp này trả thù Đại Vũ Mao, chẳng lẽ không biết là đứa nhỏ vô tội sao?!Hoa Bão Nguyệt lại vươn tay bắt được nàng, đem nàng đẩy mạnh vào: “Nha đầu ngốc! Tới phiên ngươi!”A? Cái gì tới phiên ta?Long Phù Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, trước mắt liền trở nên tối sầm.Trời ạ! Nàng đau quá! Toàn thân đều đau! Cảm giác này thật là đau quá, khiến nàng thét chói tai không thôi! Tuy nhiên nó lại không phát ra ââm thanh nào.Trời ơi! Nàng không phải là đầu thai thành hài tử sinh non đấy chứ? Trời ạ! Mới sáu bảy tháng thì sống thế nào? Ô ô ô thối hồ ly kia muốn hại chết nàng!“Không có chết! Vẫn chưa chết! A, Vương phi còn sống, ông trời ơi, Vương phi thật sự còn sống!”Vang bên tai là ââm thanh của bà đỡ kia, vui mừng và không thể tin được.A? Không có chết? Nàng rõ ràng nhìn thấy hồn của Long Vương phi đã đi ra ngoài……….Đầu óc Long Phù Nguyệt nghĩ loạn cả lên, lại một cơn đau nữa tới, lần này đau quả thực vượt quá khả năng chịu đựng của nàng, liền hét ầm lên.Đau chết! Nàng đau muốn chết! Đau quá không chịu được, nàng liền nắm chặt lấy cái chăn………Cái gì? Chăn? Nàng mở choàng mắt. Đập vào mắt là nóc giường, được phủ bằng màn lụa trắng.Bên giường là khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà đỡ, vài nha hoàn bưng chậu ra ra vào vào………..Bà đỡ kia bắt lấy tay nàng: “Vương phi, người hãy dùng sức một chút, sắp ra rồi, sắp ra rồi!”Long Phù Nguyệt mở to hai mắt.Vương phi?Trời ơi! Nàng đã trở lại! Nàng không đầu thai làm tiểu oa nhi, nàng lại trở lại thân thể này rồi!Công chúa Long Phù Nguyệt kia chỉ là một kẻ hèn nhát, không thể trả thù người lớn liền đổ mọi tai hoạ lên đầu đứa nhỏ.