Tác giả:

Mở đầu Đêm khuya không ánh trăng, trước cổng phủ hoàn toàn yên tĩnh, trên tấm bảng đề mấy chữ to “phủ tướng quân”. Chợt một trận gió lạnh thổi qua, cuốn đi những chiếc lá rơi trước cửa, mấy bóng người quỷ mị lướt qua tường cao vào viện, bước chân không tiếng động đi lại ở hành lang yên tĩnh. Trước mắt chợt léo, gia đinh tuần tra ban đêm còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã mất mạng. Mà những ám dạ kia không vì vậy dừng lại, bọn họ tiếp tục đi tới hậu viện, đem lưỡi dao sắc bén trong tay cắt đứt cổ họng những người không một chút phòng bị. Trong hậu viện ngay cả phụ nữ cùng trẻ em đều không bỏ qua một người nào. Đêm, vẫn yên tĩnh như cũ, nhưng trong phủ tướng quân lại tràn ngập máu tanh. Ngày đó sao băng rơi dày đặc, vong hồn vô tội của ai đang khóc? Xác nhận tất cả mọi người đều đã chết những sát thủ kia mới rời khỏi. Nhưng bọn họ không biết rằng sau khi rời đi, một bóng dáng nho nhỏ của một đứa bé bước ra, ánh mắt lạnh lẽo của nàng lạnh lẽo vô hồn, trên cổ của nàng máu vẫn còn đang chảy…

Quyển 2 - Chương 47

Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng HậuTác giả: Thiên MaiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngMở đầu Đêm khuya không ánh trăng, trước cổng phủ hoàn toàn yên tĩnh, trên tấm bảng đề mấy chữ to “phủ tướng quân”. Chợt một trận gió lạnh thổi qua, cuốn đi những chiếc lá rơi trước cửa, mấy bóng người quỷ mị lướt qua tường cao vào viện, bước chân không tiếng động đi lại ở hành lang yên tĩnh. Trước mắt chợt léo, gia đinh tuần tra ban đêm còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã mất mạng. Mà những ám dạ kia không vì vậy dừng lại, bọn họ tiếp tục đi tới hậu viện, đem lưỡi dao sắc bén trong tay cắt đứt cổ họng những người không một chút phòng bị. Trong hậu viện ngay cả phụ nữ cùng trẻ em đều không bỏ qua một người nào. Đêm, vẫn yên tĩnh như cũ, nhưng trong phủ tướng quân lại tràn ngập máu tanh. Ngày đó sao băng rơi dày đặc, vong hồn vô tội của ai đang khóc? Xác nhận tất cả mọi người đều đã chết những sát thủ kia mới rời khỏi. Nhưng bọn họ không biết rằng sau khi rời đi, một bóng dáng nho nhỏ của một đứa bé bước ra, ánh mắt lạnh lẽo của nàng lạnh lẽo vô hồn, trên cổ của nàng máu vẫn còn đang chảy… Trong doanh trại quân nước Sở, Sở Dạ cũng không thể ngủ được, hôm nay hắn tận mắt chứng kiến sức ảnh hưởng của nàng, còn có sức lãnh đạo của nàng, trong lòng càng không cách nào bình tĩnh được, mà d*c v*ng muốn cưới nàng về càng thêm mãnh liệt, chỉ là, dường như độ khó rất cao nha? Vừa đến lập tức diệt hai vạn Thiết Kỵ của hắn, điều này không phải người bình thường có thể làm được.Dương Hạo vô cùng tò mò lướt tới bên cạnh Bạch Sơn: “Này! Không phải ngươi rất hiểu biết về trận pháp sao? Hôm nay Mộ Dung tiểu thư dùng trận pháp gì vậy? Lại lợi hại đến thế, chỉ bằng một đám thiếu niên đã diệt luôn Thiết Kỵ của chúng ta?”Lần đầu tiên Bạch Sơn mở miệng: “Đó chẳng qua chỉ là trận hoán đổi đơn giản mà thôi, người ở phía trước đánh yểm trợ, người ở phía sau bày cạm bẫy, sau khi đánh cho trận hình của Thiết Kỵ rối loạn, cung thủ phía sau dùng cung tên yểm trợ, đưa những binh sĩ tay chân nhanh nhẹn lên phía trước công kích cự ly gần, từng bước của Thiết Kỵ bị nhiễu loạn, vừa đúng lúc cho đối phương cơ hội lợi dụng sơ hở, thế nên toàn quân mới bị tiêu diệt!”Dương Hạo kinh ngạc trừng lớn hai mắt, một là vì Thiết Kỵ lại bị diệt như thế, hai là vì lần đầu tiên hắn nghe Bạch Sơn nói nhiều như vậy, lúc trước không phải Bạch Sơn không để ý hắn, cũng chỉ là nói từng chữ từng chữ một thôi, bây giờ lại nói một câu dài như thế, sao có thể không khiến hắn kinh ngạc được chứ!Dương Phong trầm ngâm nói: “Những thiếu niên kia đều có chút võ công cơ bản, nhưng cũng chia ra nhiều loại, ví dụ như những thiếu niên dùng xích sắt và dây thừng thì thân thể khá cường tráng, hơi sức mạnh mẽ; mà những thiếu niên dùng gậy rất rõ ràng là luyện trường thương; mà những thiếu niên dùng móc sắt và đao kiếm khinh công rất tốt, thân hình nhẹ nhàng, thế mới tiện cho bọn họ xuyên vào trong Thiết Kỵ; mà cung thủ phía sau thì gánh trọng trách khá nặng, nếu đoán không lầm, thì hiện tại tay của những cung thủ khẳng định là bị thương rồi!”“Võ công của bọn họ không tính là cao, nhưng bọn họ phối hợp ăn ý, nên năng lực của bọn họ được phát huy gấp mấy lần; ngoài ra bọn họ còn có một ý chí phải tất thắng kia nữa!”Mặc kệ là nguyên nhân gì đi nữa, bọn họ đều biết, trận này Sở quốc thua rồi; rung động như thế, bội phục như thế! Nhớ tới Mộ Dung Cẩm tà áo trắng bay bay, bọn hắn không hẹn mà có cùng cách nghĩ: Trên đời này e rằng chỉ có nữ tử kia mới xứng đôi với chủ tử bọn họ thôi!Mà binh sĩ truyền tin lại càng thêm không ngừng thúc ngựa báo tin về đế đô, có thể tưởng tượng ra lúc những người đó nhận được tin tức này có bao nhiêu rung động! Mà doanh trại thiếu niên của quân Mộ Dung từ hôm nay trở đi, chính là sự tồn tại của một thần thoại khác!

Trong doanh trại quân nước Sở, Sở Dạ cũng không thể ngủ được, hôm nay hắn tận mắt chứng kiến sức ảnh hưởng của nàng, còn có sức lãnh đạo của nàng, trong lòng càng không cách nào bình tĩnh được, mà d*c v*ng muốn cưới nàng về càng thêm mãnh liệt, chỉ là, dường như độ khó rất cao nha? Vừa đến lập tức diệt hai vạn Thiết Kỵ của hắn, điều này không phải người bình thường có thể làm được.

Dương Hạo vô cùng tò mò lướt tới bên cạnh Bạch Sơn: “Này! Không phải ngươi rất hiểu biết về trận pháp sao? Hôm nay Mộ Dung tiểu thư dùng trận pháp gì vậy? Lại lợi hại đến thế, chỉ bằng một đám thiếu niên đã diệt luôn Thiết Kỵ của chúng ta?”

Lần đầu tiên Bạch Sơn mở miệng: “Đó chẳng qua chỉ là trận hoán đổi đơn giản mà thôi, người ở phía trước đánh yểm trợ, người ở phía sau bày cạm bẫy, sau khi đánh cho trận hình của Thiết Kỵ rối loạn, cung thủ phía sau dùng cung tên yểm trợ, đưa những binh sĩ tay chân nhanh nhẹn lên phía trước công kích cự ly gần, từng bước của Thiết Kỵ bị nhiễu loạn, vừa đúng lúc cho đối phương cơ hội lợi dụng sơ hở, thế nên toàn quân mới bị tiêu diệt!”

Dương Hạo kinh ngạc trừng lớn hai mắt, một là vì Thiết Kỵ lại bị diệt như thế, hai là vì lần đầu tiên hắn nghe Bạch Sơn nói nhiều như vậy, lúc trước không phải Bạch Sơn không để ý hắn, cũng chỉ là nói từng chữ từng chữ một thôi, bây giờ lại nói một câu dài như thế, sao có thể không khiến hắn kinh ngạc được chứ!

Dương Phong trầm ngâm nói: “Những thiếu niên kia đều có chút võ công cơ bản, nhưng cũng chia ra nhiều loại, ví dụ như những thiếu niên dùng xích sắt và dây thừng thì thân thể khá cường tráng, hơi sức mạnh mẽ; mà những thiếu niên dùng gậy rất rõ ràng là luyện trường thương; mà những thiếu niên dùng móc sắt và đao kiếm khinh công rất tốt, thân hình nhẹ nhàng, thế mới tiện cho bọn họ xuyên vào trong Thiết Kỵ; mà cung thủ phía sau thì gánh trọng trách khá nặng, nếu đoán không lầm, thì hiện tại tay của những cung thủ khẳng định là bị thương rồi!”

“Võ công của bọn họ không tính là cao, nhưng bọn họ phối hợp ăn ý, nên năng lực của bọn họ được phát huy gấp mấy lần; ngoài ra bọn họ còn có một ý chí phải tất thắng kia nữa!”

Mặc kệ là nguyên nhân gì đi nữa, bọn họ đều biết, trận này Sở quốc thua rồi; rung động như thế, bội phục như thế! Nhớ tới Mộ Dung Cẩm tà áo trắng bay bay, bọn hắn không hẹn mà có cùng cách nghĩ: Trên đời này e rằng chỉ có nữ tử kia mới xứng đôi với chủ tử bọn họ thôi!

Mà binh sĩ truyền tin lại càng thêm không ngừng thúc ngựa báo tin về đế đô, có thể tưởng tượng ra lúc những người đó nhận được tin tức này có bao nhiêu rung động! Mà doanh trại thiếu niên của quân Mộ Dung từ hôm nay trở đi, chính là sự tồn tại của một thần thoại khác!

Thiên Kim Sủng: Tà Y Hoàng HậuTác giả: Thiên MaiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ CườngMở đầu Đêm khuya không ánh trăng, trước cổng phủ hoàn toàn yên tĩnh, trên tấm bảng đề mấy chữ to “phủ tướng quân”. Chợt một trận gió lạnh thổi qua, cuốn đi những chiếc lá rơi trước cửa, mấy bóng người quỷ mị lướt qua tường cao vào viện, bước chân không tiếng động đi lại ở hành lang yên tĩnh. Trước mắt chợt léo, gia đinh tuần tra ban đêm còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã mất mạng. Mà những ám dạ kia không vì vậy dừng lại, bọn họ tiếp tục đi tới hậu viện, đem lưỡi dao sắc bén trong tay cắt đứt cổ họng những người không một chút phòng bị. Trong hậu viện ngay cả phụ nữ cùng trẻ em đều không bỏ qua một người nào. Đêm, vẫn yên tĩnh như cũ, nhưng trong phủ tướng quân lại tràn ngập máu tanh. Ngày đó sao băng rơi dày đặc, vong hồn vô tội của ai đang khóc? Xác nhận tất cả mọi người đều đã chết những sát thủ kia mới rời khỏi. Nhưng bọn họ không biết rằng sau khi rời đi, một bóng dáng nho nhỏ của một đứa bé bước ra, ánh mắt lạnh lẽo của nàng lạnh lẽo vô hồn, trên cổ của nàng máu vẫn còn đang chảy… Trong doanh trại quân nước Sở, Sở Dạ cũng không thể ngủ được, hôm nay hắn tận mắt chứng kiến sức ảnh hưởng của nàng, còn có sức lãnh đạo của nàng, trong lòng càng không cách nào bình tĩnh được, mà d*c v*ng muốn cưới nàng về càng thêm mãnh liệt, chỉ là, dường như độ khó rất cao nha? Vừa đến lập tức diệt hai vạn Thiết Kỵ của hắn, điều này không phải người bình thường có thể làm được.Dương Hạo vô cùng tò mò lướt tới bên cạnh Bạch Sơn: “Này! Không phải ngươi rất hiểu biết về trận pháp sao? Hôm nay Mộ Dung tiểu thư dùng trận pháp gì vậy? Lại lợi hại đến thế, chỉ bằng một đám thiếu niên đã diệt luôn Thiết Kỵ của chúng ta?”Lần đầu tiên Bạch Sơn mở miệng: “Đó chẳng qua chỉ là trận hoán đổi đơn giản mà thôi, người ở phía trước đánh yểm trợ, người ở phía sau bày cạm bẫy, sau khi đánh cho trận hình của Thiết Kỵ rối loạn, cung thủ phía sau dùng cung tên yểm trợ, đưa những binh sĩ tay chân nhanh nhẹn lên phía trước công kích cự ly gần, từng bước của Thiết Kỵ bị nhiễu loạn, vừa đúng lúc cho đối phương cơ hội lợi dụng sơ hở, thế nên toàn quân mới bị tiêu diệt!”Dương Hạo kinh ngạc trừng lớn hai mắt, một là vì Thiết Kỵ lại bị diệt như thế, hai là vì lần đầu tiên hắn nghe Bạch Sơn nói nhiều như vậy, lúc trước không phải Bạch Sơn không để ý hắn, cũng chỉ là nói từng chữ từng chữ một thôi, bây giờ lại nói một câu dài như thế, sao có thể không khiến hắn kinh ngạc được chứ!Dương Phong trầm ngâm nói: “Những thiếu niên kia đều có chút võ công cơ bản, nhưng cũng chia ra nhiều loại, ví dụ như những thiếu niên dùng xích sắt và dây thừng thì thân thể khá cường tráng, hơi sức mạnh mẽ; mà những thiếu niên dùng gậy rất rõ ràng là luyện trường thương; mà những thiếu niên dùng móc sắt và đao kiếm khinh công rất tốt, thân hình nhẹ nhàng, thế mới tiện cho bọn họ xuyên vào trong Thiết Kỵ; mà cung thủ phía sau thì gánh trọng trách khá nặng, nếu đoán không lầm, thì hiện tại tay của những cung thủ khẳng định là bị thương rồi!”“Võ công của bọn họ không tính là cao, nhưng bọn họ phối hợp ăn ý, nên năng lực của bọn họ được phát huy gấp mấy lần; ngoài ra bọn họ còn có một ý chí phải tất thắng kia nữa!”Mặc kệ là nguyên nhân gì đi nữa, bọn họ đều biết, trận này Sở quốc thua rồi; rung động như thế, bội phục như thế! Nhớ tới Mộ Dung Cẩm tà áo trắng bay bay, bọn hắn không hẹn mà có cùng cách nghĩ: Trên đời này e rằng chỉ có nữ tử kia mới xứng đôi với chủ tử bọn họ thôi!Mà binh sĩ truyền tin lại càng thêm không ngừng thúc ngựa báo tin về đế đô, có thể tưởng tượng ra lúc những người đó nhận được tin tức này có bao nhiêu rung động! Mà doanh trại thiếu niên của quân Mộ Dung từ hôm nay trở đi, chính là sự tồn tại của một thần thoại khác!

Quyển 2 - Chương 47