Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 690: Ta Hồ Hán Tam lại đã trở lại

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt hừ một tiếng: "Yên tâm! Căn phòng trọ rách nát này có mời ta đến, ta cũng không thèm đến. Ta ăn no sẽ đi ngay."Lão bản kia nương yên tâm mà đi.Long Phù Nguyệt ăn cơm no, liền đi ra khỏi phòng trọ.Ra đến bên ngoài nàng mới biết được, nơi này hoàn toàn là không phải trong thành, mà là vùng ngoại thành.Hỏi một người đi đường mới biết được, nơi này cách thành ước chừng có hơn mười dặm đường.Long Phù Nguyệt nhất thời đầu đầy hắc tuyến.Nha, đại Vũ Mao dám đem nàng ném ra xa như vậy!Xem ra là thật sự không muốn cho nàng đi trở về.Nếu thân thể của nàng tốt, thì mười dặm đường này không là gì cả,Nhưng hiện tại nàng là sản phụ đẻ non vừa mới một ngày a, thân mình rất suy yếu.Đi hơn mười dặm đường này thật đúng là muốn lấy mạng của nàng mà.Vừa mới đi được ba bốn dặm, nàng liền mệt thở không ra hơi.Chân mềm nhũn giống như bông gòn.Không được, hôm nay cho dù bò ta cũng muốn bò đến Vương Phủ!Không thấy đại Vũ Mao ta thề không bỏ qua!Tín niệm này đã giúp nàng kiên trì nhích từng bước một......Lộ trình vốn dĩ chỉ cần nửa canh giờ liền có thể tới, nàng lê bước đi gần hai canh giờ.Rất xa, thấy bờ tường thành màu xanh cao lớn kia, đầu óc Long Phù Nguyệt lại toát ra một câu như vầy: "Đại Vũ Mao, Hồ Hán Tam ta đã trở lại! Ngươi chờ tiếp chiêu đi!"Lại run lẩy bẩy đi vào thành, cũng may nàng nhớ rất rõ đường đi, không bao lâu đã đến trước cửa vân Vương Phủ.Giờ phút này Vân Vương Phủ đã thay đổi biển hiệu thành ‘ sắc phong phủ thái tử ’, những chữ vàng sáng lấp lánh.Bốn người canh cửa nay đã trở thành sáu người.Mấy người này vẻ mặt tràn đầy vui mừng, đang ở đó cười cười nói nói.Cũng may —— Sáu người này nàng quen hết bốn.Hai năm trước nàng cùng mấy người bọn họ rất thân thiết, nàng không hề làm ra vẻ Vương Phi cao ngạo gì đó, nên mấy người canh cửa này cũng rất thích nàng.Nàng thở ra một hơi, vù! Cuối cùng là đã trở lại. Cảm giác được về nhà thật tốt.Trên mặt nàng lộ ra vẻ tươi cười, cười híp mắt đi đến trước mặt bọn họ, giơ lên một bàn tay chào hỏi: "Hi! Các ngươi khỏe không."Mấy người canh cửa đó sửng sờ một chút, bộ dáng tựa như thấy quỷ.

Long Phù Nguyệt hừ một tiếng: "Yên tâm! Căn phòng trọ rách nát này có mời ta đến, ta cũng không thèm đến. Ta ăn no sẽ đi ngay."

Lão bản kia nương yên tâm mà đi.

Long Phù Nguyệt ăn cơm no, liền đi ra khỏi phòng trọ.

Ra đến bên ngoài nàng mới biết được, nơi này hoàn toàn là không phải trong thành, mà là vùng ngoại thành.

Hỏi một người đi đường mới biết được, nơi này cách thành ước chừng có hơn mười dặm đường.

Long Phù Nguyệt nhất thời đầu đầy hắc tuyến.

Nha, đại Vũ Mao dám đem nàng ném ra xa như vậy!

Xem ra là thật sự không muốn cho nàng đi trở về.

Nếu thân thể của nàng tốt, thì mười dặm đường này không là gì cả,

Nhưng hiện tại nàng là sản phụ đẻ non vừa mới một ngày a, thân mình rất suy yếu.

Đi hơn mười dặm đường này thật đúng là muốn lấy mạng của nàng mà.

Vừa mới đi được ba bốn dặm, nàng liền mệt thở không ra hơi.

Chân mềm nhũn giống như bông gòn.

Không được, hôm nay cho dù bò ta cũng muốn bò đến Vương Phủ!

Không thấy đại Vũ Mao ta thề không bỏ qua!

Tín niệm này đã giúp nàng kiên trì nhích từng bước một......

Lộ trình vốn dĩ chỉ cần nửa canh giờ liền có thể tới, nàng lê bước đi gần hai canh giờ.

Rất xa, thấy bờ tường thành màu xanh cao lớn kia, đầu óc Long Phù Nguyệt lại toát ra một câu như vầy: "Đại Vũ Mao, Hồ Hán Tam ta đã trở lại! Ngươi chờ tiếp chiêu đi!"

Lại run lẩy bẩy đi vào thành, cũng may nàng nhớ rất rõ đường đi, không bao lâu đã đến trước cửa vân Vương Phủ.

Giờ phút này Vân Vương Phủ đã thay đổi biển hiệu thành ‘ sắc phong phủ thái tử ’, những chữ vàng sáng lấp lánh.

Bốn người canh cửa nay đã trở thành sáu người.

Mấy người này vẻ mặt tràn đầy vui mừng, đang ở đó cười cười nói nói.

Cũng may —— Sáu người này nàng quen hết bốn.

Hai năm trước nàng cùng mấy người bọn họ rất thân thiết, nàng không hề làm ra vẻ Vương Phi cao ngạo gì đó, nên mấy người canh cửa này cũng rất thích nàng.

Nàng thở ra một hơi, vù! Cuối cùng là đã trở lại. Cảm giác được về nhà thật tốt.

Trên mặt nàng lộ ra vẻ tươi cười, cười híp mắt đi đến trước mặt bọn họ, giơ lên một bàn tay chào hỏi: "Hi! Các ngươi khỏe không."

Mấy người canh cửa đó sửng sờ một chút, bộ dáng tựa như thấy quỷ.

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt hừ một tiếng: "Yên tâm! Căn phòng trọ rách nát này có mời ta đến, ta cũng không thèm đến. Ta ăn no sẽ đi ngay."Lão bản kia nương yên tâm mà đi.Long Phù Nguyệt ăn cơm no, liền đi ra khỏi phòng trọ.Ra đến bên ngoài nàng mới biết được, nơi này hoàn toàn là không phải trong thành, mà là vùng ngoại thành.Hỏi một người đi đường mới biết được, nơi này cách thành ước chừng có hơn mười dặm đường.Long Phù Nguyệt nhất thời đầu đầy hắc tuyến.Nha, đại Vũ Mao dám đem nàng ném ra xa như vậy!Xem ra là thật sự không muốn cho nàng đi trở về.Nếu thân thể của nàng tốt, thì mười dặm đường này không là gì cả,Nhưng hiện tại nàng là sản phụ đẻ non vừa mới một ngày a, thân mình rất suy yếu.Đi hơn mười dặm đường này thật đúng là muốn lấy mạng của nàng mà.Vừa mới đi được ba bốn dặm, nàng liền mệt thở không ra hơi.Chân mềm nhũn giống như bông gòn.Không được, hôm nay cho dù bò ta cũng muốn bò đến Vương Phủ!Không thấy đại Vũ Mao ta thề không bỏ qua!Tín niệm này đã giúp nàng kiên trì nhích từng bước một......Lộ trình vốn dĩ chỉ cần nửa canh giờ liền có thể tới, nàng lê bước đi gần hai canh giờ.Rất xa, thấy bờ tường thành màu xanh cao lớn kia, đầu óc Long Phù Nguyệt lại toát ra một câu như vầy: "Đại Vũ Mao, Hồ Hán Tam ta đã trở lại! Ngươi chờ tiếp chiêu đi!"Lại run lẩy bẩy đi vào thành, cũng may nàng nhớ rất rõ đường đi, không bao lâu đã đến trước cửa vân Vương Phủ.Giờ phút này Vân Vương Phủ đã thay đổi biển hiệu thành ‘ sắc phong phủ thái tử ’, những chữ vàng sáng lấp lánh.Bốn người canh cửa nay đã trở thành sáu người.Mấy người này vẻ mặt tràn đầy vui mừng, đang ở đó cười cười nói nói.Cũng may —— Sáu người này nàng quen hết bốn.Hai năm trước nàng cùng mấy người bọn họ rất thân thiết, nàng không hề làm ra vẻ Vương Phi cao ngạo gì đó, nên mấy người canh cửa này cũng rất thích nàng.Nàng thở ra một hơi, vù! Cuối cùng là đã trở lại. Cảm giác được về nhà thật tốt.Trên mặt nàng lộ ra vẻ tươi cười, cười híp mắt đi đến trước mặt bọn họ, giơ lên một bàn tay chào hỏi: "Hi! Các ngươi khỏe không."Mấy người canh cửa đó sửng sờ một chút, bộ dáng tựa như thấy quỷ.

Chương 690: Ta Hồ Hán Tam lại đã trở lại