Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 695: Cơ hội duy nhất

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt có một chút buồn bực, rốt cuộc là ai làm ra trận chiến lớn như vậy?Cũng có chút giống cảnh tượng Trạng Nguyên diễu phố ở tivi diễn.Ai, đáng tiếc thân thể mình quá nhỏ bé vừa rồi không có khí lực, không thể đứng ở phía trước chỉ có thể đứng ở đây nhìn mấy cái ót của người ta.Bỗng nhiên đám người bộc phát ra một trận hoan hô: "Thái tử thiên tuế thiên thiên tuế! Thái tử thiên tuế thiên thiên tuế!"Tiếng hô hào ầm ĩ như biển rộng sóng triều, suýt nữa chấn điếc lỗ tai Long Phù Nguyệt.Nga, thì ra là tên thái tử b**n th** kia, không nghĩ tới hắn lại được hoan nghênh như thế......Di, không đúng! Tên thái tử b**n th** kia không phải đã bị Lục vương gia độc chết rồi sao?!Long Phù Nguyệt đã nhớ lại trận binh biến sáng sớm hôm qua, lão hoàng đế dường như đã phong đại Vũ Mao làm thái tử rồi!Nói như vậy hiện tại người đang rầm rộ ồn ã ở ngã tư đường vô hạn chính là….—— Đại Vũ Mao!Trái tim của Long Phù Nguyệt đập dồn dập gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Bây giờ là cơ hội duy nhất gặp để gặp đại Vũ Mao!Cũng không biết lấy sức lực từ đâu, nàng giống như uống phải thuốc k*ch th*ch, nhảy dựng lên, liều mạng xông thẳng vào đám người dày đặc!Tóc rối bời, quần áo vướng víu rách nát, còn vấp chân rất nhiều lần, nhưng nàng không hề quan tâm, liều mạng chạy vọt về phía trước.Rốt cục —— Rốt cục cũng đã đến được đám nguwoif phía trước thấy được đội ngũ đang đánh trống thổi kèn kia.Đội diễu hành đó có khoảng mấy trăm người, xếp thành hai hang dài, các binh sĩ người người quần áo ngăn nắp, tinh thần no đủ, khoác lụa hồng mang kiếm, rất có tinh thần.Hai bên dân chúng ngươi đẩy, ta chen chúc, kêu, la hét, ai nấy đều hưng phấn, hoan hô không ngừng, tiếng hô rung trời.Lúc này đội danh dự đã đi xa dần, hiện tại vị trí của Long Phù Nguyệt, là cuối cùng của đoàn diễu hành......Long Phù Nguyệt ngơ ngác đứng ở nơi đó, si ngốc nhìn bóng dáng mặc bộ y phục trắng được binh lính bao quanh bảo vệ…..Trái tim co rút lại.Đại Vũ Mao, đại Vũ Mao, là ngươi sao? Là ngươi sao?Cỗ kiệu, đoàn ngựa thồ, đội dụng cụ, dàn nhạc...... Tấp nập hướng thẳng về phía trước.Mắt thấy sẽ nhìn không tới nữa.Long Phù Nguyệt bỗng nhiên hét ra một tiếng: "Đại Vũ Mao! Đại Vũ Mao!"

Long Phù Nguyệt có một chút buồn bực, rốt cuộc là ai làm ra trận chiến lớn như vậy?

Cũng có chút giống cảnh tượng Trạng Nguyên diễu phố ở tivi diễn.

Ai, đáng tiếc thân thể mình quá nhỏ bé vừa rồi không có khí lực, không thể đứng ở phía trước chỉ có thể đứng ở đây nhìn mấy cái ót của người ta.

Bỗng nhiên đám người bộc phát ra một trận hoan hô: "Thái tử thiên tuế thiên thiên tuế! Thái tử thiên tuế thiên thiên tuế!"

Tiếng hô hào ầm ĩ như biển rộng sóng triều, suýt nữa chấn điếc lỗ tai Long Phù Nguyệt.

Nga, thì ra là tên thái tử b**n th** kia, không nghĩ tới hắn lại được hoan nghênh như thế......

Di, không đúng! Tên thái tử b**n th** kia không phải đã bị Lục vương gia độc chết rồi sao?!

Long Phù Nguyệt đã nhớ lại trận binh biến sáng sớm hôm qua, lão hoàng đế dường như đã phong đại Vũ Mao làm thái tử rồi!

Nói như vậy hiện tại người đang rầm rộ ồn ã ở ngã tư đường vô hạn chính là….

—— Đại Vũ Mao!

Trái tim của Long Phù Nguyệt đập dồn dập gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Bây giờ là cơ hội duy nhất gặp để gặp đại Vũ Mao!

Cũng không biết lấy sức lực từ đâu, nàng giống như uống phải thuốc k*ch th*ch, nhảy dựng lên, liều mạng xông thẳng vào đám người dày đặc!

Tóc rối bời, quần áo vướng víu rách nát, còn vấp chân rất nhiều lần, nhưng nàng không hề quan tâm, liều mạng chạy vọt về phía trước.

Rốt cục —— Rốt cục cũng đã đến được đám nguwoif phía trước thấy được đội ngũ đang đánh trống thổi kèn kia.

Đội diễu hành đó có khoảng mấy trăm người, xếp thành hai hang dài, các binh sĩ người người quần áo ngăn nắp, tinh thần no đủ, khoác lụa hồng mang kiếm, rất có tinh thần.

Hai bên dân chúng ngươi đẩy, ta chen chúc, kêu, la hét, ai nấy đều hưng phấn, hoan hô không ngừng, tiếng hô rung trời.

Lúc này đội danh dự đã đi xa dần, hiện tại vị trí của Long Phù Nguyệt, là cuối cùng của đoàn diễu hành......

Long Phù Nguyệt ngơ ngác đứng ở nơi đó, si ngốc nhìn bóng dáng mặc bộ y phục trắng được binh lính bao quanh bảo vệ…..

Trái tim co rút lại.

Đại Vũ Mao, đại Vũ Mao, là ngươi sao? Là ngươi sao?

Cỗ kiệu, đoàn ngựa thồ, đội dụng cụ, dàn nhạc...... Tấp nập hướng thẳng về phía trước.

Mắt thấy sẽ nhìn không tới nữa.

Long Phù Nguyệt bỗng nhiên hét ra một tiếng: "Đại Vũ Mao! Đại Vũ Mao!"

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt có một chút buồn bực, rốt cuộc là ai làm ra trận chiến lớn như vậy?Cũng có chút giống cảnh tượng Trạng Nguyên diễu phố ở tivi diễn.Ai, đáng tiếc thân thể mình quá nhỏ bé vừa rồi không có khí lực, không thể đứng ở phía trước chỉ có thể đứng ở đây nhìn mấy cái ót của người ta.Bỗng nhiên đám người bộc phát ra một trận hoan hô: "Thái tử thiên tuế thiên thiên tuế! Thái tử thiên tuế thiên thiên tuế!"Tiếng hô hào ầm ĩ như biển rộng sóng triều, suýt nữa chấn điếc lỗ tai Long Phù Nguyệt.Nga, thì ra là tên thái tử b**n th** kia, không nghĩ tới hắn lại được hoan nghênh như thế......Di, không đúng! Tên thái tử b**n th** kia không phải đã bị Lục vương gia độc chết rồi sao?!Long Phù Nguyệt đã nhớ lại trận binh biến sáng sớm hôm qua, lão hoàng đế dường như đã phong đại Vũ Mao làm thái tử rồi!Nói như vậy hiện tại người đang rầm rộ ồn ã ở ngã tư đường vô hạn chính là….—— Đại Vũ Mao!Trái tim của Long Phù Nguyệt đập dồn dập gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Bây giờ là cơ hội duy nhất gặp để gặp đại Vũ Mao!Cũng không biết lấy sức lực từ đâu, nàng giống như uống phải thuốc k*ch th*ch, nhảy dựng lên, liều mạng xông thẳng vào đám người dày đặc!Tóc rối bời, quần áo vướng víu rách nát, còn vấp chân rất nhiều lần, nhưng nàng không hề quan tâm, liều mạng chạy vọt về phía trước.Rốt cục —— Rốt cục cũng đã đến được đám nguwoif phía trước thấy được đội ngũ đang đánh trống thổi kèn kia.Đội diễu hành đó có khoảng mấy trăm người, xếp thành hai hang dài, các binh sĩ người người quần áo ngăn nắp, tinh thần no đủ, khoác lụa hồng mang kiếm, rất có tinh thần.Hai bên dân chúng ngươi đẩy, ta chen chúc, kêu, la hét, ai nấy đều hưng phấn, hoan hô không ngừng, tiếng hô rung trời.Lúc này đội danh dự đã đi xa dần, hiện tại vị trí của Long Phù Nguyệt, là cuối cùng của đoàn diễu hành......Long Phù Nguyệt ngơ ngác đứng ở nơi đó, si ngốc nhìn bóng dáng mặc bộ y phục trắng được binh lính bao quanh bảo vệ…..Trái tim co rút lại.Đại Vũ Mao, đại Vũ Mao, là ngươi sao? Là ngươi sao?Cỗ kiệu, đoàn ngựa thồ, đội dụng cụ, dàn nhạc...... Tấp nập hướng thẳng về phía trước.Mắt thấy sẽ nhìn không tới nữa.Long Phù Nguyệt bỗng nhiên hét ra một tiếng: "Đại Vũ Mao! Đại Vũ Mao!"

Chương 695: Cơ hội duy nhất