Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 696: Nàng giống như hạt bụi nhỏ

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Nàng thất tha thất thểu chen lấn chạy vọt tới, ở phía sau điên cuồng đuổi theo.Miệng điên cuồng quát to: "Đại Vũ Mao, đại Vũ Mao! Ta muốn gặp ngươi...... Ta muốn gặp ngươi......"Dù sao nàng cũng vừa mới sinh xong thân thể bạc nhược yếu đuối, lại đang bị sốt cao, mặc dù là liều mạng la lên, gần như khàn cả giọng, thanh âm cũng không lớn lắm.Mà tiếng gọi quần chúng chung quanh lại rất ầm ĩ, nhất thời tiếng hét của nàng bị bao phủ ở bên trong.Nhưng việc nàng chạy đuổi theo như thế này đã gây sự chú ý cho đám thị vệ ở phía sau, nhất thời xôn xao.Có mấy người xoay ngựa chạy thẳng đến.Một người trong đó quát: "Bà điên này từ đâu tới, dám quấy rầy thái tử dạo phố! Bắt lại!"Có bốn năm người xống đến, vây quanh Long Phù Nguyệt, vươn tay định bắt lấy nàng.Long Phù Nguyệt muốn cùng bọn họ đánh nhau, nhưng thân mình nàng không có chút sức lực, cả người mềm nhũn không có một tia khí lực, làm sao là đối thủ của đám thị vệ nghiêm chỉnh huấn luyện như lang như hổ chứ?Đảo mắt liền bị đè xuống đất.Mà đi ở phía trước, Phượng Thiên Vũ vốn không hề hay biết đến động tĩnh ở phía sau, đoàn người ngựa vượt qua khúc quanh góc phố, dần dần đi xa.Long Phù Nguyệt quỳ rạp trên đất, nước mắt đổ rào rào rớt xuống.Tại đây, ở bên trong đám đông này, nàng tựa như một hạt bụi nhỏ, không hề thu hút được chút chú ý nào.Tim, đau nhói, đau đến nghiêng trời lệch đất.Nàng liều lĩnh kêu to lên: "Ta là Vương Phi của Phượng Thiên Vũ! Các ngươi buông ra! Buông ra!"Mấy người thị vệ kia sửng sốt, có một người từng gặp qua Long Phù Nguyệt, lúc này cẩn thận đánh giá mặt mũi của nàng một chút. Y cảm thấy dường như có chút quen mắt.Các thị vệ này không biết chuyện xảy ra giữa nàng và Phượng Thiên Vũ, cũng không biết nàng đã bị hắn hưu. Lúc này cũng không dám làm chủ.Một người trong đó gật đầu ra hiệu, những cánh tay bấu chặt cánh tay Long Phú Nguyệt nhất thời buông lỏng, đỡ nàng đứng dậy.Sau đó giục ngựa chạy về phía trước.Long Phù Nguyệt vốn dĩ đã sắp tuyệt vọng, thấy dáng vẻ người kia dường như giống đi báo tin, trong lòng lại dâng lên một tia hi vọng."Đại Vũ Mao, đại Vũ Mao, ngươi phải tới gặp ta, nếu không gặp ta thì ta sẽ chết, ta thật sự sắp chết rồi, ta chết ngươi sẽ phải hối hận, ta chết rồi cũng sẽ không trở lại nữa......

Nàng thất tha thất thểu chen lấn chạy vọt tới, ở phía sau điên cuồng đuổi theo.

Miệng điên cuồng quát to: "Đại Vũ Mao, đại Vũ Mao! Ta muốn gặp ngươi...... Ta muốn gặp ngươi......"

Dù sao nàng cũng vừa mới sinh xong thân thể bạc nhược yếu đuối, lại đang bị sốt cao, mặc dù là liều mạng la lên, gần như khàn cả giọng, thanh âm cũng không lớn lắm.

Mà tiếng gọi quần chúng chung quanh lại rất ầm ĩ, nhất thời tiếng hét của nàng bị bao phủ ở bên trong.

Nhưng việc nàng chạy đuổi theo như thế này đã gây sự chú ý cho đám thị vệ ở phía sau, nhất thời xôn xao.

Có mấy người xoay ngựa chạy thẳng đến.

Một người trong đó quát: "Bà điên này từ đâu tới, dám quấy rầy thái tử dạo phố! Bắt lại!"

Có bốn năm người xống đến, vây quanh Long Phù Nguyệt, vươn tay định bắt lấy nàng.

Long Phù Nguyệt muốn cùng bọn họ đánh nhau, nhưng thân mình nàng không có chút sức lực, cả người mềm nhũn không có một tia khí lực, làm sao là đối thủ của đám thị vệ nghiêm chỉnh huấn luyện như lang như hổ chứ?

Đảo mắt liền bị đè xuống đất.

Mà đi ở phía trước, Phượng Thiên Vũ vốn không hề hay biết đến động tĩnh ở phía sau, đoàn người ngựa vượt qua khúc quanh góc phố, dần dần đi xa.

Long Phù Nguyệt quỳ rạp trên đất, nước mắt đổ rào rào rớt xuống.

Tại đây, ở bên trong đám đông này, nàng tựa như một hạt bụi nhỏ, không hề thu hút được chút chú ý nào.

Tim, đau nhói, đau đến nghiêng trời lệch đất.

Nàng liều lĩnh kêu to lên: "Ta là Vương Phi của Phượng Thiên Vũ! Các ngươi buông ra! Buông ra!"

Mấy người thị vệ kia sửng sốt, có một người từng gặp qua Long Phù Nguyệt, lúc này cẩn thận đánh giá mặt mũi của nàng một chút. Y cảm thấy dường như có chút quen mắt.

Các thị vệ này không biết chuyện xảy ra giữa nàng và Phượng Thiên Vũ, cũng không biết nàng đã bị hắn hưu. Lúc này cũng không dám làm chủ.

Một người trong đó gật đầu ra hiệu, những cánh tay bấu chặt cánh tay Long Phú Nguyệt nhất thời buông lỏng, đỡ nàng đứng dậy.

Sau đó giục ngựa chạy về phía trước.

Long Phù Nguyệt vốn dĩ đã sắp tuyệt vọng, thấy dáng vẻ người kia dường như giống đi báo tin, trong lòng lại dâng lên một tia hi vọng.

"Đại Vũ Mao, đại Vũ Mao, ngươi phải tới gặp ta, nếu không gặp ta thì ta sẽ chết, ta thật sự sắp chết rồi, ta chết ngươi sẽ phải hối hận, ta chết rồi cũng sẽ không trở lại nữa......

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Nàng thất tha thất thểu chen lấn chạy vọt tới, ở phía sau điên cuồng đuổi theo.Miệng điên cuồng quát to: "Đại Vũ Mao, đại Vũ Mao! Ta muốn gặp ngươi...... Ta muốn gặp ngươi......"Dù sao nàng cũng vừa mới sinh xong thân thể bạc nhược yếu đuối, lại đang bị sốt cao, mặc dù là liều mạng la lên, gần như khàn cả giọng, thanh âm cũng không lớn lắm.Mà tiếng gọi quần chúng chung quanh lại rất ầm ĩ, nhất thời tiếng hét của nàng bị bao phủ ở bên trong.Nhưng việc nàng chạy đuổi theo như thế này đã gây sự chú ý cho đám thị vệ ở phía sau, nhất thời xôn xao.Có mấy người xoay ngựa chạy thẳng đến.Một người trong đó quát: "Bà điên này từ đâu tới, dám quấy rầy thái tử dạo phố! Bắt lại!"Có bốn năm người xống đến, vây quanh Long Phù Nguyệt, vươn tay định bắt lấy nàng.Long Phù Nguyệt muốn cùng bọn họ đánh nhau, nhưng thân mình nàng không có chút sức lực, cả người mềm nhũn không có một tia khí lực, làm sao là đối thủ của đám thị vệ nghiêm chỉnh huấn luyện như lang như hổ chứ?Đảo mắt liền bị đè xuống đất.Mà đi ở phía trước, Phượng Thiên Vũ vốn không hề hay biết đến động tĩnh ở phía sau, đoàn người ngựa vượt qua khúc quanh góc phố, dần dần đi xa.Long Phù Nguyệt quỳ rạp trên đất, nước mắt đổ rào rào rớt xuống.Tại đây, ở bên trong đám đông này, nàng tựa như một hạt bụi nhỏ, không hề thu hút được chút chú ý nào.Tim, đau nhói, đau đến nghiêng trời lệch đất.Nàng liều lĩnh kêu to lên: "Ta là Vương Phi của Phượng Thiên Vũ! Các ngươi buông ra! Buông ra!"Mấy người thị vệ kia sửng sốt, có một người từng gặp qua Long Phù Nguyệt, lúc này cẩn thận đánh giá mặt mũi của nàng một chút. Y cảm thấy dường như có chút quen mắt.Các thị vệ này không biết chuyện xảy ra giữa nàng và Phượng Thiên Vũ, cũng không biết nàng đã bị hắn hưu. Lúc này cũng không dám làm chủ.Một người trong đó gật đầu ra hiệu, những cánh tay bấu chặt cánh tay Long Phú Nguyệt nhất thời buông lỏng, đỡ nàng đứng dậy.Sau đó giục ngựa chạy về phía trước.Long Phù Nguyệt vốn dĩ đã sắp tuyệt vọng, thấy dáng vẻ người kia dường như giống đi báo tin, trong lòng lại dâng lên một tia hi vọng."Đại Vũ Mao, đại Vũ Mao, ngươi phải tới gặp ta, nếu không gặp ta thì ta sẽ chết, ta thật sự sắp chết rồi, ta chết ngươi sẽ phải hối hận, ta chết rồi cũng sẽ không trở lại nữa......

Chương 696: Nàng giống như hạt bụi nhỏ