“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 705: Chữa thương 3
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Hoa Tích Nguyệt vỗ tay một cái: "Cũng đúng, nha đầu kia lúc thanh tỉnh tại sao lại không sử dụng {hồi xuân thuật}? Bằng không quyết sẽ không biến thành cái dạng này, chẳng lẽ là......"Cười híp mắt liếc nhìn Phượng Thiên Vũ: "Chẳng lẽ nàng vì muốn cho ngươi đau lòng mới tự mình hại mình......"Phượng Thiên Vũ đưa mắt liếc xéo nàng, thở dài: "Nàng sẽ không nhàm chán giống ngươi, aiiii, là lỗi của ta......"Trong đôi mắt sâu như biển hiện lên một chút áy náy.Cổ Nhược thản nhiên quét mắt liếc nhìn hắn: " Tại sao muội ấy lại trở thành chật vật như vậy? Toàn thân linh lực không còn lại bao nhiêu. Phượng Thiên Vũ, ngươi còn nợ ta một lời giải thích!"Thanh âm của hắn rất lạnh cũng rất đạm, nhưng lại có một tia tức giận.Phượng Thiên Vũ khẽ cười khổ, đem chân tướng mấy ngày nay nói một lần.Hoa Tích Nguyệt nhảy dựng lên, khuôn mặt kinh hỉ: "Ngươi nói là ngươi gặp được Hoa Bão Nguyệt?! Wow, hắn chính là bà con xa của ta a. Không nghĩ tới Phù Nguyệt có thể tìm tới hắn, có lẽ là nàng nhờ hắn nên mới xuyên qua khoảng không gian này. Nay hắn ở đâu thế? Tại sao không thấy hắn?"Phượng Thiên Vũ lắc lắc đầu: "Từ đêm đó sau khi hắn giống như gặp quỷ lôi kéo Phù Nguyệt mất tích, ta đã không nhìn thấy hắn, ta làm sao cũng không nghĩ đến Phù Nguyệt lại sẽ trở lại thân thể này, mới có thể phạm vào sai lầm lớn như thế."Hoa Tích Nguyệt thở dài: "Bản thân ta là biết hắn tại sao bỗng nhiên phải lôi kéo Phù Nguyệt trốn chạy, bởi vì thân thể kia của Long Phù Nguyệt chính là mượn tạm, thân thể mượn không thể cùng tứ chi của bản tôn có tiếp xúc, bằng không thân thể của nàng sẽ hư thối......"Phượng Thiên Vũ ngẩn ngơ, rốt cục hiểu được nguyên nhân Long Phù Nguyệt lại đột nhiên mất tích, không khỏi thở dài một hơi.Ai, thì ra chính mình lại hiểu lầm nàng một lần nữa.Nha đầu này, nhất định đã chịu không ít khổ sở rồi? Phù Nguyệt, nàng nhất định phải tỉnh lại, ta sẽ hảo hảo bồi thường cho nàng......Trong nháy mắt lại trôi qua một ngày.Long Phù Nguyệt sốt cao đã thối lui, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không còn tái nhợt đáng sợ như trước, nhưng vẫn bất tỉnh.Phượng Thiên Vũ khẩn trương, Cổ Nhược cũng có chút buồn bực, nhưng không có biện pháp.Hoa Tích Nguyệt chuyển động nhãn châu nói: "Ta nhớ được bằng hữu của ta nói qua cái gì đó về người sống đời sống thực vật. Phải dùng tình yêu kêu gọi mới có thể tỉnh lại, ngươi không ngại hãy thử xem."Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ tối sầm: "Cái gì là tình yêu kêu gọi?"
Hoa Tích Nguyệt vỗ tay một cái: "Cũng đúng, nha đầu kia lúc thanh tỉnh tại sao lại không sử dụng {hồi xuân thuật}? Bằng không quyết sẽ không biến thành cái dạng này, chẳng lẽ là......"
Cười híp mắt liếc nhìn Phượng Thiên Vũ: "Chẳng lẽ nàng vì muốn cho ngươi đau lòng mới tự mình hại mình......"
Phượng Thiên Vũ đưa mắt liếc xéo nàng, thở dài: "Nàng sẽ không nhàm chán giống ngươi, aiiii, là lỗi của ta......"
Trong đôi mắt sâu như biển hiện lên một chút áy náy.
Cổ Nhược thản nhiên quét mắt liếc nhìn hắn: " Tại sao muội ấy lại trở thành chật vật như vậy? Toàn thân linh lực không còn lại bao nhiêu. Phượng Thiên Vũ, ngươi còn nợ ta một lời giải thích!"
Thanh âm của hắn rất lạnh cũng rất đạm, nhưng lại có một tia tức giận.
Phượng Thiên Vũ khẽ cười khổ, đem chân tướng mấy ngày nay nói một lần.
Hoa Tích Nguyệt nhảy dựng lên, khuôn mặt kinh hỉ: "Ngươi nói là ngươi gặp được Hoa Bão Nguyệt?! Wow, hắn chính là bà con xa của ta a. Không nghĩ tới Phù Nguyệt có thể tìm tới hắn, có lẽ là nàng nhờ hắn nên mới xuyên qua khoảng không gian này. Nay hắn ở đâu thế? Tại sao không thấy hắn?"
Phượng Thiên Vũ lắc lắc đầu: "Từ đêm đó sau khi hắn giống như gặp quỷ lôi kéo Phù Nguyệt mất tích, ta đã không nhìn thấy hắn, ta làm sao cũng không nghĩ đến Phù Nguyệt lại sẽ trở lại thân thể này, mới có thể phạm vào sai lầm lớn như thế."
Hoa Tích Nguyệt thở dài: "Bản thân ta là biết hắn tại sao bỗng nhiên phải lôi kéo Phù Nguyệt trốn chạy, bởi vì thân thể kia của Long Phù Nguyệt chính là mượn tạm, thân thể mượn không thể cùng tứ chi của bản tôn có tiếp xúc, bằng không thân thể của nàng sẽ hư thối......"
Phượng Thiên Vũ ngẩn ngơ, rốt cục hiểu được nguyên nhân Long Phù Nguyệt lại đột nhiên mất tích, không khỏi thở dài một hơi.
Ai, thì ra chính mình lại hiểu lầm nàng một lần nữa.
Nha đầu này, nhất định đã chịu không ít khổ sở rồi? Phù Nguyệt, nàng nhất định phải tỉnh lại, ta sẽ hảo hảo bồi thường cho nàng......
Trong nháy mắt lại trôi qua một ngày.
Long Phù Nguyệt sốt cao đã thối lui, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không còn tái nhợt đáng sợ như trước, nhưng vẫn bất tỉnh.
Phượng Thiên Vũ khẩn trương, Cổ Nhược cũng có chút buồn bực, nhưng không có biện pháp.
Hoa Tích Nguyệt chuyển động nhãn châu nói: "Ta nhớ được bằng hữu của ta nói qua cái gì đó về người sống đời sống thực vật. Phải dùng tình yêu kêu gọi mới có thể tỉnh lại, ngươi không ngại hãy thử xem."
Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ tối sầm: "Cái gì là tình yêu kêu gọi?"
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Hoa Tích Nguyệt vỗ tay một cái: "Cũng đúng, nha đầu kia lúc thanh tỉnh tại sao lại không sử dụng {hồi xuân thuật}? Bằng không quyết sẽ không biến thành cái dạng này, chẳng lẽ là......"Cười híp mắt liếc nhìn Phượng Thiên Vũ: "Chẳng lẽ nàng vì muốn cho ngươi đau lòng mới tự mình hại mình......"Phượng Thiên Vũ đưa mắt liếc xéo nàng, thở dài: "Nàng sẽ không nhàm chán giống ngươi, aiiii, là lỗi của ta......"Trong đôi mắt sâu như biển hiện lên một chút áy náy.Cổ Nhược thản nhiên quét mắt liếc nhìn hắn: " Tại sao muội ấy lại trở thành chật vật như vậy? Toàn thân linh lực không còn lại bao nhiêu. Phượng Thiên Vũ, ngươi còn nợ ta một lời giải thích!"Thanh âm của hắn rất lạnh cũng rất đạm, nhưng lại có một tia tức giận.Phượng Thiên Vũ khẽ cười khổ, đem chân tướng mấy ngày nay nói một lần.Hoa Tích Nguyệt nhảy dựng lên, khuôn mặt kinh hỉ: "Ngươi nói là ngươi gặp được Hoa Bão Nguyệt?! Wow, hắn chính là bà con xa của ta a. Không nghĩ tới Phù Nguyệt có thể tìm tới hắn, có lẽ là nàng nhờ hắn nên mới xuyên qua khoảng không gian này. Nay hắn ở đâu thế? Tại sao không thấy hắn?"Phượng Thiên Vũ lắc lắc đầu: "Từ đêm đó sau khi hắn giống như gặp quỷ lôi kéo Phù Nguyệt mất tích, ta đã không nhìn thấy hắn, ta làm sao cũng không nghĩ đến Phù Nguyệt lại sẽ trở lại thân thể này, mới có thể phạm vào sai lầm lớn như thế."Hoa Tích Nguyệt thở dài: "Bản thân ta là biết hắn tại sao bỗng nhiên phải lôi kéo Phù Nguyệt trốn chạy, bởi vì thân thể kia của Long Phù Nguyệt chính là mượn tạm, thân thể mượn không thể cùng tứ chi của bản tôn có tiếp xúc, bằng không thân thể của nàng sẽ hư thối......"Phượng Thiên Vũ ngẩn ngơ, rốt cục hiểu được nguyên nhân Long Phù Nguyệt lại đột nhiên mất tích, không khỏi thở dài một hơi.Ai, thì ra chính mình lại hiểu lầm nàng một lần nữa.Nha đầu này, nhất định đã chịu không ít khổ sở rồi? Phù Nguyệt, nàng nhất định phải tỉnh lại, ta sẽ hảo hảo bồi thường cho nàng......Trong nháy mắt lại trôi qua một ngày.Long Phù Nguyệt sốt cao đã thối lui, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không còn tái nhợt đáng sợ như trước, nhưng vẫn bất tỉnh.Phượng Thiên Vũ khẩn trương, Cổ Nhược cũng có chút buồn bực, nhưng không có biện pháp.Hoa Tích Nguyệt chuyển động nhãn châu nói: "Ta nhớ được bằng hữu của ta nói qua cái gì đó về người sống đời sống thực vật. Phải dùng tình yêu kêu gọi mới có thể tỉnh lại, ngươi không ngại hãy thử xem."Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ tối sầm: "Cái gì là tình yêu kêu gọi?"