Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 708: Mộng cảnh 2

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Tựa như một con rắn khổng lồ, quấn quanh hòn đảo, không biết bao nhiêu vòng.Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy nơi đây mơ hồ có chút quen thuộc.Giống như là quê quán đã rời đi rất nhiều năm mới được trở lại, trái tim một trận một trận hoảng hốt.Ở nơi đó, bên ngoài trúc lâu ở trên đảo, còn có số người đang tụm năm tụm ba làm đủ loại việc.Những người này ăn mặc rất khác thường, giống như là người Miêu, rồi lại không hẳn vậy, phục sức trên người còn cổ xưa hơn một chút.Quan trọng hơn là, những người này tự eo ếch trở xuống đều có một cái đuôi rắn thật dài!Long Phù Nguyệt trợn to hai mắt: "Di, đây không phải là hậu nhân của Nuwa chứ?!"Nàng đang hoảng hốt, chợt nghe có người hô nhỏ: "Công chúa, người cẩn thận chút, chạy chậm một chút."Lại nghe thanh ââm thanh thúy của một cô gái khanh khách cười duyên: "Các ngươi tới đuổi theo ta a."Một cô gái thân thể nhỏ xinh đang từ trúc lâu vừa chạy ra ngoài.Long Phù Nguyệt vừa nhìn thấy cô gái kia, trái tim chấn động mạnh một cái, cô bé này tướng mạo cực kỳ xinh đẹp —— Lại giống mình như đúc ra từ một khuôn.Bất đồng là, h* th*n nàng cũng là một đuôi rắn màu xanh,Cô bé này vừa chạy vừa quay đầu lại, không đề phòng đụng phải một người, nàng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống.Người bị đụng phải kia đưa tay liền ôm lấy nàng, tựa như thở dài nói một câu: "Phong Lạc nhi à, cũng sắp lập gia đình rồi, còn chạy lung tung như vậy, ta nên làm gì với nàng mới tốt đây?"Mặt Phong Lạc nhi hơi đỏ lên, quy củ đứng ngay ngắn, le lưỡi một cái: "Hiên Viên đại tế sư, sao ngài lại rãnh rỗi đến đây?"Long Phù Nguyệt cũng thấy rõ tướng mạo của vị đại tế sư kia, không khỏi ngây ngẩn cả người.Người nọ mặc một bộ áo choàng rộng, môi đỏ như son, mái tóc dài đen nhánh tựa như sa tanh buông xõa xuống.Sắc mặt như ngọc, nhìn qua phong thần tuấn lãng, rồi lại có một loại khí độ trầm tĩnh, áp đảo hết thảy.Một đôi mắt với ánh nhìn lạnh như băng giá, đen sâu như đáy hồ, nhìn không thấy đáy......Cổ Nhược! Người này chính là đại sư huynh Cổ Nhược của nàng!Bất đồng là sắc mặt người này vô cùng khỏe mạnh, không tái nhợt giống như Cổ Nhược vậy. Trên người mặc áo choàng màu đen, nên có một loại khí chất khác.

Tựa như một con rắn khổng lồ, quấn quanh hòn đảo, không biết bao nhiêu vòng.

Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy nơi đây mơ hồ có chút quen thuộc.

Giống như là quê quán đã rời đi rất nhiều năm mới được trở lại, trái tim một trận một trận hoảng hốt.

Ở nơi đó, bên ngoài trúc lâu ở trên đảo, còn có số người đang tụm năm tụm ba làm đủ loại việc.

Những người này ăn mặc rất khác thường, giống như là người Miêu, rồi lại không hẳn vậy, phục sức trên người còn cổ xưa hơn một chút.

Quan trọng hơn là, những người này tự eo ếch trở xuống đều có một cái đuôi rắn thật dài!

Long Phù Nguyệt trợn to hai mắt: "Di, đây không phải là hậu nhân của Nuwa chứ?!"

Nàng đang hoảng hốt, chợt nghe có người hô nhỏ: "Công chúa, người cẩn thận chút, chạy chậm một chút."

Lại nghe thanh ââm thanh thúy của một cô gái khanh khách cười duyên: "Các ngươi tới đuổi theo ta a."

Một cô gái thân thể nhỏ xinh đang từ trúc lâu vừa chạy ra ngoài.

Long Phù Nguyệt vừa nhìn thấy cô gái kia, trái tim chấn động mạnh một cái, cô bé này tướng mạo cực kỳ xinh đẹp —— Lại giống mình như đúc ra từ một khuôn.

Bất đồng là, h* th*n nàng cũng là một đuôi rắn màu xanh,

Cô bé này vừa chạy vừa quay đầu lại, không đề phòng đụng phải một người, nàng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống.

Người bị đụng phải kia đưa tay liền ôm lấy nàng, tựa như thở dài nói một câu: "Phong Lạc nhi à, cũng sắp lập gia đình rồi, còn chạy lung tung như vậy, ta nên làm gì với nàng mới tốt đây?"

Mặt Phong Lạc nhi hơi đỏ lên, quy củ đứng ngay ngắn, le lưỡi một cái: "Hiên Viên đại tế sư, sao ngài lại rãnh rỗi đến đây?"

Long Phù Nguyệt cũng thấy rõ tướng mạo của vị đại tế sư kia, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Người nọ mặc một bộ áo choàng rộng, môi đỏ như son, mái tóc dài đen nhánh tựa như sa tanh buông xõa xuống.

Sắc mặt như ngọc, nhìn qua phong thần tuấn lãng, rồi lại có một loại khí độ trầm tĩnh, áp đảo hết thảy.

Một đôi mắt với ánh nhìn lạnh như băng giá, đen sâu như đáy hồ, nhìn không thấy đáy......

Cổ Nhược! Người này chính là đại sư huynh Cổ Nhược của nàng!

Bất đồng là sắc mặt người này vô cùng khỏe mạnh, không tái nhợt giống như Cổ Nhược vậy. Trên người mặc áo choàng màu đen, nên có một loại khí chất khác.

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Tựa như một con rắn khổng lồ, quấn quanh hòn đảo, không biết bao nhiêu vòng.Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy nơi đây mơ hồ có chút quen thuộc.Giống như là quê quán đã rời đi rất nhiều năm mới được trở lại, trái tim một trận một trận hoảng hốt.Ở nơi đó, bên ngoài trúc lâu ở trên đảo, còn có số người đang tụm năm tụm ba làm đủ loại việc.Những người này ăn mặc rất khác thường, giống như là người Miêu, rồi lại không hẳn vậy, phục sức trên người còn cổ xưa hơn một chút.Quan trọng hơn là, những người này tự eo ếch trở xuống đều có một cái đuôi rắn thật dài!Long Phù Nguyệt trợn to hai mắt: "Di, đây không phải là hậu nhân của Nuwa chứ?!"Nàng đang hoảng hốt, chợt nghe có người hô nhỏ: "Công chúa, người cẩn thận chút, chạy chậm một chút."Lại nghe thanh ââm thanh thúy của một cô gái khanh khách cười duyên: "Các ngươi tới đuổi theo ta a."Một cô gái thân thể nhỏ xinh đang từ trúc lâu vừa chạy ra ngoài.Long Phù Nguyệt vừa nhìn thấy cô gái kia, trái tim chấn động mạnh một cái, cô bé này tướng mạo cực kỳ xinh đẹp —— Lại giống mình như đúc ra từ một khuôn.Bất đồng là, h* th*n nàng cũng là một đuôi rắn màu xanh,Cô bé này vừa chạy vừa quay đầu lại, không đề phòng đụng phải một người, nàng lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã xuống.Người bị đụng phải kia đưa tay liền ôm lấy nàng, tựa như thở dài nói một câu: "Phong Lạc nhi à, cũng sắp lập gia đình rồi, còn chạy lung tung như vậy, ta nên làm gì với nàng mới tốt đây?"Mặt Phong Lạc nhi hơi đỏ lên, quy củ đứng ngay ngắn, le lưỡi một cái: "Hiên Viên đại tế sư, sao ngài lại rãnh rỗi đến đây?"Long Phù Nguyệt cũng thấy rõ tướng mạo của vị đại tế sư kia, không khỏi ngây ngẩn cả người.Người nọ mặc một bộ áo choàng rộng, môi đỏ như son, mái tóc dài đen nhánh tựa như sa tanh buông xõa xuống.Sắc mặt như ngọc, nhìn qua phong thần tuấn lãng, rồi lại có một loại khí độ trầm tĩnh, áp đảo hết thảy.Một đôi mắt với ánh nhìn lạnh như băng giá, đen sâu như đáy hồ, nhìn không thấy đáy......Cổ Nhược! Người này chính là đại sư huynh Cổ Nhược của nàng!Bất đồng là sắc mặt người này vô cùng khỏe mạnh, không tái nhợt giống như Cổ Nhược vậy. Trên người mặc áo choàng màu đen, nên có một loại khí chất khác.

Chương 708: Mộng cảnh 2