Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 712: Hảo hé ra khéo nói

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Dạ Ly sắc mặt tái nhợt bổng chốc trở nên đáng sợ, căn bản không để ý tới nàng khiêu khích, phi thân lên, hướng ra phía ngoài phóng đi.Trên người hắn bạch quang lóng lánh, giống như một kết giới, những binh khí của địch nhân chém vào phía trên, căn bản không gây thương tổn được hắn chút nào.Trong nháy mắt liền mất bóng.Bọn họ mới vừa chạy đi, trước mắt Long Phù Nguyệt lại đổi một cảnh tượng khác.Đó là một mảnh rừng hoa đào, chẳng qua là hoa đàođã điêu tàn hơn phân nửa, cành lá xơ xác, ánh trăng mờ càng chiếu rọi nên vẻ thê lương, nhìn thấy đau lòng người.Phong Lạc nhi giận dữ, chỉ vào vị Dạ Ly đại tế sư kia hét to, miệng không ngừng mắng: "Ngươi có một thân bản lãnh như vậy, lại không chịu báo thù, ngươi hoàn toàn cũng không phải là yêu ta, ta sẽ không muốn nhìn thấy ngươi nữa......"Phong Lạc nhi mắng rất nặng nề, từng lời lẽ chua cay không ngừng tuôn ra từ cái miệng nhỏ nhắn của nàng.Quở trách làm gương mặt tuấn tú của Dạ Ly hé ra lúc xanh lúc trắng.Ngay cả Long Phù Nguyệt ở bên cạnh nghe, cũng cảm thấy trên mặt nóng hừng hực.Nha đầu này, quá không biết tự lượng sức mình! Dạ Ly tế sư cũng là vì nàng ta mà?Chỉ làm người đứng xem, Long Phù Nguyệt phân tích đạo lý rõ ràng.Dạ Ly rốt cục không chịu nổi, vung ống tay áo lên, tựa hồ làm phép thuật, rốt cục ngăn lại cái miêng nhỏ mắng không ngừng của Phong Lạc nhi.Sắc mặt hắn trắng bệch, lạnh lùng thốt: "Biết rõ không địch lại, còn muốn liều mạng là ngu ngốc, quân tử báo thù, mười năm không muộn, bây giờ nàng đi không khác gì lấy trứng chọi đá, hiện tại tộc Nuwa chỉ còn lại một mình nàng, cha nàng lại đem nàng giao cho ta, ta không thể trơ mắt nhìn nàng đi chịu chết! Ta nhất định bảo vệ an toàn của nàng."Phong Lạc nhi chớp mắt không ngừng.Nàng mặc dù không thể nói chuyện, nhưng cũng gương mặt không phục."Ba! Ba! Ba! Ba tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, một thanh âm khàn khàn cười nói: "Không nghĩ tới ngươi một nhân loại nho nhỏ cũng có trung thành như vậy, còn thật là phải khó khăn đây."Theo giọng nói, một Hồng Y nữ lang nhè nhẹ bay tới.Cô gái này dung mạo không tính là tuyệt đỉnh xinh đẹp, nhưng giữa mi tâm lại có một loại gì đó làm cho lòng người kinh hoàng.Hai con mắt cũng là màu đỏ như máu, lóe lên những tia sáng diêm dúa lẳng lơ.Trong tay nắm một cây sáo Bạch Cốt. Cả người nhìn qua yêu mị mà vừa thần bí.

Dạ Ly sắc mặt tái nhợt bổng chốc trở nên đáng sợ, căn bản không để ý tới nàng khiêu khích, phi thân lên, hướng ra phía ngoài phóng đi.

Trên người hắn bạch quang lóng lánh, giống như một kết giới, những binh khí của địch nhân chém vào phía trên, căn bản không gây thương tổn được hắn chút nào.

Trong nháy mắt liền mất bóng.

Bọn họ mới vừa chạy đi, trước mắt Long Phù Nguyệt lại đổi một cảnh tượng khác.

Đó là một mảnh rừng hoa đào, chẳng qua là hoa đàođã điêu tàn hơn phân nửa, cành lá xơ xác, ánh trăng mờ càng chiếu rọi nên vẻ thê lương, nhìn thấy đau lòng người.

Phong Lạc nhi giận dữ, chỉ vào vị Dạ Ly đại tế sư kia hét to, miệng không ngừng mắng: "Ngươi có một thân bản lãnh như vậy, lại không chịu báo thù, ngươi hoàn toàn cũng không phải là yêu ta, ta sẽ không muốn nhìn thấy ngươi nữa......"

Phong Lạc nhi mắng rất nặng nề, từng lời lẽ chua cay không ngừng tuôn ra từ cái miệng nhỏ nhắn của nàng.

Quở trách làm gương mặt tuấn tú của Dạ Ly hé ra lúc xanh lúc trắng.

Ngay cả Long Phù Nguyệt ở bên cạnh nghe, cũng cảm thấy trên mặt nóng hừng hực.

Nha đầu này, quá không biết tự lượng sức mình! Dạ Ly tế sư cũng là vì nàng ta mà?

Chỉ làm người đứng xem, Long Phù Nguyệt phân tích đạo lý rõ ràng.

Dạ Ly rốt cục không chịu nổi, vung ống tay áo lên, tựa hồ làm phép thuật, rốt cục ngăn lại cái miêng nhỏ mắng không ngừng của Phong Lạc nhi.

Sắc mặt hắn trắng bệch, lạnh lùng thốt: "Biết rõ không địch lại, còn muốn liều mạng là ngu ngốc, quân tử báo thù, mười năm không muộn, bây giờ nàng đi không khác gì lấy trứng chọi đá, hiện tại tộc Nuwa chỉ còn lại một mình nàng, cha nàng lại đem nàng giao cho ta, ta không thể trơ mắt nhìn nàng đi chịu chết! Ta nhất định bảo vệ an toàn của nàng."

Phong Lạc nhi chớp mắt không ngừng.

Nàng mặc dù không thể nói chuyện, nhưng cũng gương mặt không phục.

"Ba! Ba! Ba! Ba tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, một thanh âm khàn khàn cười nói: "Không nghĩ tới ngươi một nhân loại nho nhỏ cũng có trung thành như vậy, còn thật là phải khó khăn đây."

Theo giọng nói, một Hồng Y nữ lang nhè nhẹ bay tới.

Cô gái này dung mạo không tính là tuyệt đỉnh xinh đẹp, nhưng giữa mi tâm lại có một loại gì đó làm cho lòng người kinh hoàng.

Hai con mắt cũng là màu đỏ như máu, lóe lên những tia sáng diêm dúa lẳng lơ.

Trong tay nắm một cây sáo Bạch Cốt. Cả người nhìn qua yêu mị mà vừa thần bí.

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Dạ Ly sắc mặt tái nhợt bổng chốc trở nên đáng sợ, căn bản không để ý tới nàng khiêu khích, phi thân lên, hướng ra phía ngoài phóng đi.Trên người hắn bạch quang lóng lánh, giống như một kết giới, những binh khí của địch nhân chém vào phía trên, căn bản không gây thương tổn được hắn chút nào.Trong nháy mắt liền mất bóng.Bọn họ mới vừa chạy đi, trước mắt Long Phù Nguyệt lại đổi một cảnh tượng khác.Đó là một mảnh rừng hoa đào, chẳng qua là hoa đàođã điêu tàn hơn phân nửa, cành lá xơ xác, ánh trăng mờ càng chiếu rọi nên vẻ thê lương, nhìn thấy đau lòng người.Phong Lạc nhi giận dữ, chỉ vào vị Dạ Ly đại tế sư kia hét to, miệng không ngừng mắng: "Ngươi có một thân bản lãnh như vậy, lại không chịu báo thù, ngươi hoàn toàn cũng không phải là yêu ta, ta sẽ không muốn nhìn thấy ngươi nữa......"Phong Lạc nhi mắng rất nặng nề, từng lời lẽ chua cay không ngừng tuôn ra từ cái miệng nhỏ nhắn của nàng.Quở trách làm gương mặt tuấn tú của Dạ Ly hé ra lúc xanh lúc trắng.Ngay cả Long Phù Nguyệt ở bên cạnh nghe, cũng cảm thấy trên mặt nóng hừng hực.Nha đầu này, quá không biết tự lượng sức mình! Dạ Ly tế sư cũng là vì nàng ta mà?Chỉ làm người đứng xem, Long Phù Nguyệt phân tích đạo lý rõ ràng.Dạ Ly rốt cục không chịu nổi, vung ống tay áo lên, tựa hồ làm phép thuật, rốt cục ngăn lại cái miêng nhỏ mắng không ngừng của Phong Lạc nhi.Sắc mặt hắn trắng bệch, lạnh lùng thốt: "Biết rõ không địch lại, còn muốn liều mạng là ngu ngốc, quân tử báo thù, mười năm không muộn, bây giờ nàng đi không khác gì lấy trứng chọi đá, hiện tại tộc Nuwa chỉ còn lại một mình nàng, cha nàng lại đem nàng giao cho ta, ta không thể trơ mắt nhìn nàng đi chịu chết! Ta nhất định bảo vệ an toàn của nàng."Phong Lạc nhi chớp mắt không ngừng.Nàng mặc dù không thể nói chuyện, nhưng cũng gương mặt không phục."Ba! Ba! Ba! Ba tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên, một thanh âm khàn khàn cười nói: "Không nghĩ tới ngươi một nhân loại nho nhỏ cũng có trung thành như vậy, còn thật là phải khó khăn đây."Theo giọng nói, một Hồng Y nữ lang nhè nhẹ bay tới.Cô gái này dung mạo không tính là tuyệt đỉnh xinh đẹp, nhưng giữa mi tâm lại có một loại gì đó làm cho lòng người kinh hoàng.Hai con mắt cũng là màu đỏ như máu, lóe lên những tia sáng diêm dúa lẳng lơ.Trong tay nắm một cây sáo Bạch Cốt. Cả người nhìn qua yêu mị mà vừa thần bí.

Chương 712: Hảo hé ra khéo nói