“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 721: Người ta vợ chồng son thân thiết, ngươi không nên xem náo nhiệt gì
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… "Không tiện đi vào? Có cái gì không tiện chứ? Nếu nàng đã tỉnh, là có thể ăn Phật Đà cánh sen rồi, khôi phục linh lực mới có thể dùng {hồi xuân thuật} cứu trị chính mình, nói sau Phật Đà hoa sen này cũng nên vật quy nguyên chủ."Hoa Tích Nguyệt vỗ vỗ bao bố trong lòng.Trời biết hơn nửa năm này, trong ngực nàng mang theo vật kì trân dị bảo hiếm có này, trong lòng có bao nhiêu lo lắng.Được gần gũi với thứ mà mọi người mơ ước, lại sợ bản thân lại nhịn không được ăn luôn......Nghiêm trọng khảo nghiệm tự chủ của nàng.Hiện tại nếu nguyên chủ đã tỉnh, nàng cuối cùng có thể đem khoai lang nóng phỏng tay này đưa ra ngoài.Nàng xoay người liền đi vào trong.Tiểu móng vuốt của tiểu hồ ly giữ nàng lại: "Lão tỷ, hiện tại đừng đi."Hoa Tích Nguyệt v**t v* móng vuốt nhỏ bé của nó: "Tiểu Long, đệ thần thần bí bí như thế để làm gì? Không để ý tới đệ nữa, đừng trì hoãn chính sự của ta."Tiểu hồ ly cũng nhịn không được nữa: "Người ta vợ chồng son thân thiết, tỷ không nên vào xem náo nhiệt làm gì?!"A? Hoa Tích Nguyệt đỏ mặt, vỗ đầu tiểu hồ ly một cái: "Xú tiểu tử, ai bảo đệ không nói sớm!"Chợt nghe thanh âm của Phượng Thiên Vũ ở trong phòng miễn cưỡng truyền ra: "Hoa Đậu Đậu, ngươi lại bịa đặt chúng ta cái gì đây? Hai tỷ đệ ngươi không cần ở cửa nói nhỏ, tiến vào thôi."Hoa Tích Nguyệt vỗ đầu tiểu hồ ly một cái: "Tiểu Long, thì ra đây hết thảy đều là ngươi bịa đặt, hắc hắc."Thân mình nàng uốn éo, đã vào phòng.Tiểu hồ ly nhất thời muốn rơi nước mắt.Nó tại sao luôn có cảm giác mình làm loại Trư Bát Giới soi gương sống này?Nó cũng khí phách đi vào.Buồn bực thì buồn bực, nhưng nó vẫn thực nhớ thương Long Phù Nguyệt.Long Phù Nguyệt ngồi ở trên giường, khí sắc nhìn qua khá hơn một chút, nhưng vẫn có chút tái nhợt,Phượng Thiên Vũ ngồi ở bên cạnh nàng, nửa ôm nàng.Hai người đều mặc quần áo thật chỉnh tề, không giống như là bộ dạng ‘ chuyện tốt ’ bị cắt đứt.Nhìn thấy tiểu hồ ly tiến vào, trên mặt Long Phù Nguyệt lộ ra tươi cười, vươn hai tay ra: "Tiểu Long, lại đây, ta xem thử ngươi có béo lên không?"Tiểu hồ ly gặp Long Phù Nguyệt đối với mình thân thiết như thế, một ít điểm không vui trong lòng nhất thời ném đến... đảo Java đi, bay mất rồi.
"Không tiện đi vào? Có cái gì không tiện chứ? Nếu nàng đã tỉnh, là có thể ăn Phật Đà cánh sen rồi, khôi phục linh lực mới có thể dùng {hồi xuân thuật} cứu trị chính mình, nói sau Phật Đà hoa sen này cũng nên vật quy nguyên chủ."
Hoa Tích Nguyệt vỗ vỗ bao bố trong lòng.
Trời biết hơn nửa năm này, trong ngực nàng mang theo vật kì trân dị bảo hiếm có này, trong lòng có bao nhiêu lo lắng.
Được gần gũi với thứ mà mọi người mơ ước, lại sợ bản thân lại nhịn không được ăn luôn......
Nghiêm trọng khảo nghiệm tự chủ của nàng.
Hiện tại nếu nguyên chủ đã tỉnh, nàng cuối cùng có thể đem khoai lang nóng phỏng tay này đưa ra ngoài.
Nàng xoay người liền đi vào trong.
Tiểu móng vuốt của tiểu hồ ly giữ nàng lại: "Lão tỷ, hiện tại đừng đi."
Hoa Tích Nguyệt v**t v* móng vuốt nhỏ bé của nó: "Tiểu Long, đệ thần thần bí bí như thế để làm gì? Không để ý tới đệ nữa, đừng trì hoãn chính sự của ta."
Tiểu hồ ly cũng nhịn không được nữa: "Người ta vợ chồng son thân thiết, tỷ không nên vào xem náo nhiệt làm gì?!"
A? Hoa Tích Nguyệt đỏ mặt, vỗ đầu tiểu hồ ly một cái: "Xú tiểu tử, ai bảo đệ không nói sớm!"
Chợt nghe thanh âm của Phượng Thiên Vũ ở trong phòng miễn cưỡng truyền ra: "Hoa Đậu Đậu, ngươi lại bịa đặt chúng ta cái gì đây? Hai tỷ đệ ngươi không cần ở cửa nói nhỏ, tiến vào thôi."
Hoa Tích Nguyệt vỗ đầu tiểu hồ ly một cái: "Tiểu Long, thì ra đây hết thảy đều là ngươi bịa đặt, hắc hắc."
Thân mình nàng uốn éo, đã vào phòng.
Tiểu hồ ly nhất thời muốn rơi nước mắt.
Nó tại sao luôn có cảm giác mình làm loại Trư Bát Giới soi gương sống này?
Nó cũng khí phách đi vào.
Buồn bực thì buồn bực, nhưng nó vẫn thực nhớ thương Long Phù Nguyệt.
Long Phù Nguyệt ngồi ở trên giường, khí sắc nhìn qua khá hơn một chút, nhưng vẫn có chút tái nhợt,
Phượng Thiên Vũ ngồi ở bên cạnh nàng, nửa ôm nàng.
Hai người đều mặc quần áo thật chỉnh tề, không giống như là bộ dạng ‘ chuyện tốt ’ bị cắt đứt.
Nhìn thấy tiểu hồ ly tiến vào, trên mặt Long Phù Nguyệt lộ ra tươi cười, vươn hai tay ra: "Tiểu Long, lại đây, ta xem thử ngươi có béo lên không?"
Tiểu hồ ly gặp Long Phù Nguyệt đối với mình thân thiết như thế, một ít điểm không vui trong lòng nhất thời ném đến... đảo Java đi, bay mất rồi.
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… "Không tiện đi vào? Có cái gì không tiện chứ? Nếu nàng đã tỉnh, là có thể ăn Phật Đà cánh sen rồi, khôi phục linh lực mới có thể dùng {hồi xuân thuật} cứu trị chính mình, nói sau Phật Đà hoa sen này cũng nên vật quy nguyên chủ."Hoa Tích Nguyệt vỗ vỗ bao bố trong lòng.Trời biết hơn nửa năm này, trong ngực nàng mang theo vật kì trân dị bảo hiếm có này, trong lòng có bao nhiêu lo lắng.Được gần gũi với thứ mà mọi người mơ ước, lại sợ bản thân lại nhịn không được ăn luôn......Nghiêm trọng khảo nghiệm tự chủ của nàng.Hiện tại nếu nguyên chủ đã tỉnh, nàng cuối cùng có thể đem khoai lang nóng phỏng tay này đưa ra ngoài.Nàng xoay người liền đi vào trong.Tiểu móng vuốt của tiểu hồ ly giữ nàng lại: "Lão tỷ, hiện tại đừng đi."Hoa Tích Nguyệt v**t v* móng vuốt nhỏ bé của nó: "Tiểu Long, đệ thần thần bí bí như thế để làm gì? Không để ý tới đệ nữa, đừng trì hoãn chính sự của ta."Tiểu hồ ly cũng nhịn không được nữa: "Người ta vợ chồng son thân thiết, tỷ không nên vào xem náo nhiệt làm gì?!"A? Hoa Tích Nguyệt đỏ mặt, vỗ đầu tiểu hồ ly một cái: "Xú tiểu tử, ai bảo đệ không nói sớm!"Chợt nghe thanh âm của Phượng Thiên Vũ ở trong phòng miễn cưỡng truyền ra: "Hoa Đậu Đậu, ngươi lại bịa đặt chúng ta cái gì đây? Hai tỷ đệ ngươi không cần ở cửa nói nhỏ, tiến vào thôi."Hoa Tích Nguyệt vỗ đầu tiểu hồ ly một cái: "Tiểu Long, thì ra đây hết thảy đều là ngươi bịa đặt, hắc hắc."Thân mình nàng uốn éo, đã vào phòng.Tiểu hồ ly nhất thời muốn rơi nước mắt.Nó tại sao luôn có cảm giác mình làm loại Trư Bát Giới soi gương sống này?Nó cũng khí phách đi vào.Buồn bực thì buồn bực, nhưng nó vẫn thực nhớ thương Long Phù Nguyệt.Long Phù Nguyệt ngồi ở trên giường, khí sắc nhìn qua khá hơn một chút, nhưng vẫn có chút tái nhợt,Phượng Thiên Vũ ngồi ở bên cạnh nàng, nửa ôm nàng.Hai người đều mặc quần áo thật chỉnh tề, không giống như là bộ dạng ‘ chuyện tốt ’ bị cắt đứt.Nhìn thấy tiểu hồ ly tiến vào, trên mặt Long Phù Nguyệt lộ ra tươi cười, vươn hai tay ra: "Tiểu Long, lại đây, ta xem thử ngươi có béo lên không?"Tiểu hồ ly gặp Long Phù Nguyệt đối với mình thân thiết như thế, một ít điểm không vui trong lòng nhất thời ném đến... đảo Java đi, bay mất rồi.