“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 733: Thái Tử Phi
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt mở to mắt, đã thấy Phượng Thiên Vũ đứng ở trước giường của nàng tền.Trên khuôn mặt tuấn tú xuất hiện nụ cười tủm tỉm, giống như đại hôi lang đang dụ dỗ tiểu hồng mao: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta dẫn nàng đi xem một thứ nhé."Long Phù Nguyệt vẫn còn mê mẩn ngủ trèo lên trèo lên, khoát tay áo, ngáp một cái: "Đừng làm ồn ta, để cho ta ngủ tiếp một lát."Phượng Thiên Vũ nở nụ cười, tươi cười khuynh quốc khuynh thành: "Còn muốn ngủ? Vậy ta ngủ cùng nàng."Giả vờ như sẽ cởi áo nới dây lưng.Buồn ngủ của Long Phù Nguyệt hoàn toàn biến mất, cuống quít nhảy dựng lên: "Được rồi, được rồi, ta tỉnh ngay. Có cái gì thứ tốt cho ta xem?"Phượng Thiên Vũ điểm điểm cái mũi thon của nàng một cái: "Thế này mới ngoan. Đi, ta dẫn nàng đi. Cho nàng một kinh hỉ."Chờ đến nơi mới biết được, Long Phù Nguyệt hỉ mặc dù không có, nhưng quả thật kinh ngạc có thừa, hơn nữa còn là nhất kinh hãi!Nàng bị mang vào hoàng cung, vào một cung điện gọi là ‘ Thượng Y Phường ’.Trong điện đã có vài oanh oanh yến yến, muôn hồng nghìn tía, nhìn đã thấy quý khí và tao nhã.Người dẫn đầu kia Long Phù Nguyệt nhận thức, là một phi tử có vẻ được lão hoàng đế sủng ái —— Vân phi.Long Phù Nguyệt từng cùng bà gặp mặt qua vài lần mặt, cho nên còn có thể nhận ra.Phía sau bà là vài vị phu nhân, đều là mệnh phụ phu nhân.Bên cạnh các vị mệnh phụ quyền quý này, là một vài cô gái trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, giống như những đóa hoa đang rực rỡ khoe sắc.Nhìn thấy Long Phù Nguyệt cùng Phượng Thiên Vũ tiến vào, trong đôi mắt các cô gái này lập tức nổi lên kinh hỉ.Đôi mắt của Phượng Thiên Vũ đảo qua, các nàng cũng đều thẹn thùng cúi đầu.Đều tiến lên phía trước, nhẹ thi lễ: "Tham kiến thái tử gia, Thái Tử Phi."Phượng Thiên Vũ hơi hơi nhíu nhíu mày.Dường như cũng không dự đoán được nơi này sẽ có nhiều người như vậy,Nhìn thoáng qua Vân phi, trước thi cái lễ: "Nương nương, phượng giá tại sao tới đây? Còn quản sự Thượng Y Phường đâu?"Vân phi thản nhiên cười, liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt một cái, rồi mới hướng Phượng Thiên Vũ cười nói: "Vạn tuế gia cùng Hoàng hậu nương nương biết thái tử gia muốn lập Thái Tử Phi, sợ người của Thượng Y Phường không hiểu quy củ, đặc biệt lệnh cho Ai gia đến xem. Mấy vị này đều là Cáo Mệnh phu nhân cùng thiên kim của các nàng. Vốn đang ở trong cung của ta làm khách, cũng muốn cùng sang đây nhìn thử xem."
Long Phù Nguyệt mở to mắt, đã thấy Phượng Thiên Vũ đứng ở trước giường của nàng tền.
Trên khuôn mặt tuấn tú xuất hiện nụ cười tủm tỉm, giống như đại hôi lang đang dụ dỗ tiểu hồng mao: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta dẫn nàng đi xem một thứ nhé."
Long Phù Nguyệt vẫn còn mê mẩn ngủ trèo lên trèo lên, khoát tay áo, ngáp một cái: "Đừng làm ồn ta, để cho ta ngủ tiếp một lát."
Phượng Thiên Vũ nở nụ cười, tươi cười khuynh quốc khuynh thành: "Còn muốn ngủ? Vậy ta ngủ cùng nàng."
Giả vờ như sẽ cởi áo nới dây lưng.
Buồn ngủ của Long Phù Nguyệt hoàn toàn biến mất, cuống quít nhảy dựng lên: "Được rồi, được rồi, ta tỉnh ngay. Có cái gì thứ tốt cho ta xem?"
Phượng Thiên Vũ điểm điểm cái mũi thon của nàng một cái: "Thế này mới ngoan. Đi, ta dẫn nàng đi. Cho nàng một kinh hỉ."
Chờ đến nơi mới biết được, Long Phù Nguyệt hỉ mặc dù không có, nhưng quả thật kinh ngạc có thừa, hơn nữa còn là nhất kinh hãi!
Nàng bị mang vào hoàng cung, vào một cung điện gọi là ‘ Thượng Y Phường ’.
Trong điện đã có vài oanh oanh yến yến, muôn hồng nghìn tía, nhìn đã thấy quý khí và tao nhã.
Người dẫn đầu kia Long Phù Nguyệt nhận thức, là một phi tử có vẻ được lão hoàng đế sủng ái —— Vân phi.
Long Phù Nguyệt từng cùng bà gặp mặt qua vài lần mặt, cho nên còn có thể nhận ra.
Phía sau bà là vài vị phu nhân, đều là mệnh phụ phu nhân.
Bên cạnh các vị mệnh phụ quyền quý này, là một vài cô gái trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, giống như những đóa hoa đang rực rỡ khoe sắc.
Nhìn thấy Long Phù Nguyệt cùng Phượng Thiên Vũ tiến vào, trong đôi mắt các cô gái này lập tức nổi lên kinh hỉ.
Đôi mắt của Phượng Thiên Vũ đảo qua, các nàng cũng đều thẹn thùng cúi đầu.
Đều tiến lên phía trước, nhẹ thi lễ: "Tham kiến thái tử gia, Thái Tử Phi."
Phượng Thiên Vũ hơi hơi nhíu nhíu mày.
Dường như cũng không dự đoán được nơi này sẽ có nhiều người như vậy,
Nhìn thoáng qua Vân phi, trước thi cái lễ: "Nương nương, phượng giá tại sao tới đây? Còn quản sự Thượng Y Phường đâu?"
Vân phi thản nhiên cười, liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt một cái, rồi mới hướng Phượng Thiên Vũ cười nói: "Vạn tuế gia cùng Hoàng hậu nương nương biết thái tử gia muốn lập Thái Tử Phi, sợ người của Thượng Y Phường không hiểu quy củ, đặc biệt lệnh cho Ai gia đến xem. Mấy vị này đều là Cáo Mệnh phu nhân cùng thiên kim của các nàng. Vốn đang ở trong cung của ta làm khách, cũng muốn cùng sang đây nhìn thử xem."
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt mở to mắt, đã thấy Phượng Thiên Vũ đứng ở trước giường của nàng tền.Trên khuôn mặt tuấn tú xuất hiện nụ cười tủm tỉm, giống như đại hôi lang đang dụ dỗ tiểu hồng mao: "Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta dẫn nàng đi xem một thứ nhé."Long Phù Nguyệt vẫn còn mê mẩn ngủ trèo lên trèo lên, khoát tay áo, ngáp một cái: "Đừng làm ồn ta, để cho ta ngủ tiếp một lát."Phượng Thiên Vũ nở nụ cười, tươi cười khuynh quốc khuynh thành: "Còn muốn ngủ? Vậy ta ngủ cùng nàng."Giả vờ như sẽ cởi áo nới dây lưng.Buồn ngủ của Long Phù Nguyệt hoàn toàn biến mất, cuống quít nhảy dựng lên: "Được rồi, được rồi, ta tỉnh ngay. Có cái gì thứ tốt cho ta xem?"Phượng Thiên Vũ điểm điểm cái mũi thon của nàng một cái: "Thế này mới ngoan. Đi, ta dẫn nàng đi. Cho nàng một kinh hỉ."Chờ đến nơi mới biết được, Long Phù Nguyệt hỉ mặc dù không có, nhưng quả thật kinh ngạc có thừa, hơn nữa còn là nhất kinh hãi!Nàng bị mang vào hoàng cung, vào một cung điện gọi là ‘ Thượng Y Phường ’.Trong điện đã có vài oanh oanh yến yến, muôn hồng nghìn tía, nhìn đã thấy quý khí và tao nhã.Người dẫn đầu kia Long Phù Nguyệt nhận thức, là một phi tử có vẻ được lão hoàng đế sủng ái —— Vân phi.Long Phù Nguyệt từng cùng bà gặp mặt qua vài lần mặt, cho nên còn có thể nhận ra.Phía sau bà là vài vị phu nhân, đều là mệnh phụ phu nhân.Bên cạnh các vị mệnh phụ quyền quý này, là một vài cô gái trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp, giống như những đóa hoa đang rực rỡ khoe sắc.Nhìn thấy Long Phù Nguyệt cùng Phượng Thiên Vũ tiến vào, trong đôi mắt các cô gái này lập tức nổi lên kinh hỉ.Đôi mắt của Phượng Thiên Vũ đảo qua, các nàng cũng đều thẹn thùng cúi đầu.Đều tiến lên phía trước, nhẹ thi lễ: "Tham kiến thái tử gia, Thái Tử Phi."Phượng Thiên Vũ hơi hơi nhíu nhíu mày.Dường như cũng không dự đoán được nơi này sẽ có nhiều người như vậy,Nhìn thoáng qua Vân phi, trước thi cái lễ: "Nương nương, phượng giá tại sao tới đây? Còn quản sự Thượng Y Phường đâu?"Vân phi thản nhiên cười, liếc mắt nhìn Long Phù Nguyệt một cái, rồi mới hướng Phượng Thiên Vũ cười nói: "Vạn tuế gia cùng Hoàng hậu nương nương biết thái tử gia muốn lập Thái Tử Phi, sợ người của Thượng Y Phường không hiểu quy củ, đặc biệt lệnh cho Ai gia đến xem. Mấy vị này đều là Cáo Mệnh phu nhân cùng thiên kim của các nàng. Vốn đang ở trong cung của ta làm khách, cũng muốn cùng sang đây nhìn thử xem."