“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 755: Chúng ta sau này sẽ gặp lại
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt trong lòng vừa nhói, thập phần là không đành lòng: "Đại sư huynh, huynh dù sao cũng là chung quanh phiêu bạc, sao không ở lại nước Thiên Tuyền, Vũ Mao sư huynh tuyệt đối sẽ không bạc đãi huynh......"Cổ Nhược khoát tay áo: "Phù Nguyệt, muội nhớ sống cho thật tốt. Chúng ta sau này sẽ gặp lại."Xoay người liền đi.Long Phù Nguyệt quýnh lên, vội vàng kéo ống tay áo của hắn: "Đại sư huynh, độc của huynh vẫn còn chưa cởi bỏ, đợi có tin tức của thận châu nhất định tới tìm chúng ta, việc khác có lẽ ta không thể giúp, nhưng máu Thánh nữ của ta huynh muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."Thân mình Cổ Nhược hơi hơi cứng cứng đờ, thản nhiên gật gật đầu: "Bảo trọng! Thay ta hướng Vũ Mao sư huynh của muội chào từ biệt."Những lời này nói xong, cũng không dừng lại, xoay người mà đi.Long Phù Nguyệt nhìn bóng lưng của hắn, thế nhưng cảm thấy bóng dáng của hắn có một nét tiêu điều buồn bã, trong lòng nhẹ nhói đau, âm thầm niệm một câu: "Đại sư huynh, bảo trọng!"••••••••••••••••••••Hoàn chính văn
Long Phù Nguyệt trong lòng vừa nhói, thập phần là không đành lòng: "Đại sư huynh, huynh dù sao cũng là chung quanh phiêu bạc, sao không ở lại nước Thiên Tuyền, Vũ Mao sư huynh tuyệt đối sẽ không bạc đãi huynh......"
Cổ Nhược khoát tay áo: "Phù Nguyệt, muội nhớ sống cho thật tốt. Chúng ta sau này sẽ gặp lại."
Xoay người liền đi.
Long Phù Nguyệt quýnh lên, vội vàng kéo ống tay áo của hắn: "Đại sư huynh, độc của huynh vẫn còn chưa cởi bỏ, đợi có tin tức của thận châu nhất định tới tìm chúng ta, việc khác có lẽ ta không thể giúp, nhưng máu Thánh nữ của ta huynh muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."
Thân mình Cổ Nhược hơi hơi cứng cứng đờ, thản nhiên gật gật đầu: "Bảo trọng! Thay ta hướng Vũ Mao sư huynh của muội chào từ biệt."
Những lời này nói xong, cũng không dừng lại, xoay người mà đi.
Long Phù Nguyệt nhìn bóng lưng của hắn, thế nhưng cảm thấy bóng dáng của hắn có một nét tiêu điều buồn bã, trong lòng nhẹ nhói đau, âm thầm niệm một câu: "Đại sư huynh, bảo trọng!"
••••••••••••••••••••
Hoàn chính văn
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt trong lòng vừa nhói, thập phần là không đành lòng: "Đại sư huynh, huynh dù sao cũng là chung quanh phiêu bạc, sao không ở lại nước Thiên Tuyền, Vũ Mao sư huynh tuyệt đối sẽ không bạc đãi huynh......"Cổ Nhược khoát tay áo: "Phù Nguyệt, muội nhớ sống cho thật tốt. Chúng ta sau này sẽ gặp lại."Xoay người liền đi.Long Phù Nguyệt quýnh lên, vội vàng kéo ống tay áo của hắn: "Đại sư huynh, độc của huynh vẫn còn chưa cởi bỏ, đợi có tin tức của thận châu nhất định tới tìm chúng ta, việc khác có lẽ ta không thể giúp, nhưng máu Thánh nữ của ta huynh muốn bao nhiêu có bấy nhiêu."Thân mình Cổ Nhược hơi hơi cứng cứng đờ, thản nhiên gật gật đầu: "Bảo trọng! Thay ta hướng Vũ Mao sư huynh của muội chào từ biệt."Những lời này nói xong, cũng không dừng lại, xoay người mà đi.Long Phù Nguyệt nhìn bóng lưng của hắn, thế nhưng cảm thấy bóng dáng của hắn có một nét tiêu điều buồn bã, trong lòng nhẹ nhói đau, âm thầm niệm một câu: "Đại sư huynh, bảo trọng!"••••••••••••••••••••Hoàn chính văn