" Không, Rose, tha cho tôi "" Kết quả của việc phản bội, ngươi phải chết " Đoàng oOo Phi tang tất cả chứng cứ, Rose, tên thật là Diễm My đi vào quán bar nổi tiếng nhất thành phố. Chọn cho mình một góc khuất tối, nhâm nhi ly vodka trong tay, chưa hết ly, cánh cửa quán bar đã vỡ. DJ ngừng nhạc, các vũ công trên sàn chữ T cũng dừng lại, tất cả mọi người cũng dừng động tác, kể cả Diễm My. Cảnh sát mặc cảnh phục bắt mắt đi vào.Thần sắc trên mặt cô từ hưởng thụ trở nên sắc lạnh. Mặc dù bước trên đôi giày 15cm, bước chân cô không hề phát ra tiếng động nào cả, cô hướng thẳng tới nhà vệ sinh. Sau 20 phút ẩn nấp, My thoát khỏi quán bar. Cô thản nhiên, ung dung cất bước trên đường. Liếc mắt về bên trái, Diễm My dường như không thể tin nổi. Cô còn chưa kịp định thần, đã cảm thấy thân thể mình đau đớn tột cùng. Cô rốt cuộc cũng nhận thức ra chuyện gì. Khoảnh khắc cô liếc mắt, một chiếc xe tải cỡ lớn cách cô còn chưa đầy 1m, sau đó, liền lập tức đâm vào cô. Trước lúc nhắm mắt xuôi tay, trong đầu…
Chương 66
Đệ Nhất Thiên Hạ Liêm Vương PhiTác giả: Đông Phương Ngọc ĐìnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không" Không, Rose, tha cho tôi "" Kết quả của việc phản bội, ngươi phải chết " Đoàng oOo Phi tang tất cả chứng cứ, Rose, tên thật là Diễm My đi vào quán bar nổi tiếng nhất thành phố. Chọn cho mình một góc khuất tối, nhâm nhi ly vodka trong tay, chưa hết ly, cánh cửa quán bar đã vỡ. DJ ngừng nhạc, các vũ công trên sàn chữ T cũng dừng lại, tất cả mọi người cũng dừng động tác, kể cả Diễm My. Cảnh sát mặc cảnh phục bắt mắt đi vào.Thần sắc trên mặt cô từ hưởng thụ trở nên sắc lạnh. Mặc dù bước trên đôi giày 15cm, bước chân cô không hề phát ra tiếng động nào cả, cô hướng thẳng tới nhà vệ sinh. Sau 20 phút ẩn nấp, My thoát khỏi quán bar. Cô thản nhiên, ung dung cất bước trên đường. Liếc mắt về bên trái, Diễm My dường như không thể tin nổi. Cô còn chưa kịp định thần, đã cảm thấy thân thể mình đau đớn tột cùng. Cô rốt cuộc cũng nhận thức ra chuyện gì. Khoảnh khắc cô liếc mắt, một chiếc xe tải cỡ lớn cách cô còn chưa đầy 1m, sau đó, liền lập tức đâm vào cô. Trước lúc nhắm mắt xuôi tay, trong đầu… Cửa Diệp Diễm điện đóng trọn vẹn ba ngày ba đêm. Sáng tinh mơ ngày thứ tư, cánh cửa màu son bật mở.Nữ nhân xiêm y trắng muốt đã không còn. Bộ bạch y lúc này rách nát tả tơi, nhiễm đủ thứ màu xanh,đỏ,tím, vàng. Gương mặt tiều tụy, mệt mỏi, tuy nhiên đôi mắt thường ngày lãnh đạm lại hiện rõ nét vui mừng không kể xiết. Hạ Tuyết chờ nàng ngoài cửa đã lâu, thấy vậy vội vàng tiến lên: “Tiểu thư”Nàng run run đưa bàn tay lên, mở miệng: “Đưa cái này cho Dương…” Chưa nói hết đã ngất. Diễm My thực sự không chống đỡ nổi nữa.Hạ Tuyết thất kinh: “Mau gọi thái y”rồi định sai người đưa bình thuốc cho Dương Hy công chúa, nhưng cuối cùng lại kêu người khác trông tiểu thư, chính mình mang bình thuốc đi.oOoSau khi uống giải dược, Ôn thái y khám lại, kinh ngạc kêu lên: “Mạch công chúa đang từ từ hồi phục, thuốc này quả nhiên có hiệu quả.”“Tiểu thư nhà ngươi đâu?” Hoàng An Liêm kéo tay Hạ Tuyết ra chỗ khác hỏi. “Tiểu thư vừa nãy bị ngất, đã gọi thái…” Hạ Tuyết chưa nói hết, lại thấy một cơn gió thoảng qua, Hoàng An Liêm đã chạy về phủ.Diễm My đã được thay bộ y phục mới, nằm trong phòng khác, còn cái nơi nàng chế thuốc giải, cung nữ cùng thái giám đang dọn dẹp phòng.Hoàng An Liêm không thể tưởng tượng ra được Diệp Diễm điện mà hắn thường ngày bảo quản nay đổ nát tới như vậy. Vài góc rèm cháy xém, cái bàn nhiễm đầy sắc màu, dưới sàn lung tung lọ thủy tinh, rồi đủ loại thuốc bắc, giấy ghi,…đổ nát, tồi tàn tới không thể tồi tàn hơn, không khí đầy bụi bẩn.Bất quá, dù sao đống này dọn dẹp lại là lại sạch như mới. Quan trọng là bây giờ nàng đang nằm phòng nào.“Vương phi đang ở đâu?”“Bẩm vương gia, do nơi này bẩn, nô tỳ không dám để vương phi nghỉ lại đây nên đưa vương phi tới Tây viện rồi ạ”Hắn không đáp lời nào, xoay người nhanh chóng tới Tây viện.oOo Diễm My đã tỉnh. Nàng theo thói quen chống tay ngồi dậy, thì bị Hoàng An Liêm ngăn cản: “Nàng nằm nghỉ đi.”“Tình hình cô ấy sao rồi?”Cô ấy ở đây tất nhiên là Dương Hy…“Thuốc của nàng có hiệu quả, mạch đã đập bình thường rồi, không lâu là sẽ tỉnh lại.”Diễm My cười nhẹ: “May quá” Dương Hy là người bạn, là tri kỉ, là người tỷ muội nàng coi trọng nhất, nàng nhất định không để cô ấy ra đi như vậy.“Ta muốn đi thăm nàng ấy” “Nàng kiệt sức rồi, còn thăm hỏi được ai? Nghỉ đi, lát ta sẽ kêu người làm cơm” Hoàng An Liêm ôn nhu nói.“Ừm” Nghĩ cũng thấy có lý, dù sao nàng cũng cảm thấy bản thân mệt mỏi, lại nhắm mắt đi ngủ.------------------------------------------“Thánh tử thứ tội”Nam nhân mặc trường bào màu đen, một bàn tay để ra đằng sau lưng, giọng lãnh đạm: “Vậy Thánh nữ đời 100 này là ai?”“Là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ Diệp Dương Diễm My, công chúa Diệp quốc ạ.”“1 canh giờ sau mang tất cả thông tin của nàng đặt trước mặt ta”“Dạ”….Nam nhân đọc xong thông tin về Thánh nữ, môi mỏng khẽ nhếch.“Diệp Dương Diễm My, con gái Hoàng hậu Dương Diễm Tịch, nhị công chúa Diệp quốc, hiệu là Diệp Diễm: Diệp quốc Nhị công chúa Diệp Diễm – Diệp Dương Diễm My.Là con út của Hoàng hậu Dương Diễm Tịch, có hai ca ca, một tỷ tỷ.Tài sắc kinh người, năm 10 tuổi lần đầu trổ tài cầm kỳ thi họa, từ lần đó bắt đầu nổi danh thiên hạ, được người người xưng tụng “Nữ thần”8 năm sau, năm 18 tuổi được gả đi hòa thân cho Hoàng quốc Liêm vương gia Hoàng An Liêm, trở thành Hoàng quốc Liêm vương phi.Gả sang Hoàng quốc, nàng lần nữa thể hiện tài năng thiên bẩm, trong lúc đánh đàn một thân xiêm y trắng muốt, nhan sắc tao nhã, cả người bay lơ lửng trên không trung như thần tiên, tiếng đàn lúc êm đềm, lúc ráo riết, là một bản ca tuyệt mĩ.Lúc nào nàng cũng mặc y phục màu trắng, trong một lần bị phục kích, toàn thân tỏa ra sát khí, tay cầm kiếm mà đánh, bộ y phục trắng cùng tóc đen tung bay, đẹp đến kinh hồn.Cũng trong năm nàng 18 tuổi, Liêm vương gia nạp thiếp, có trưởng tử, không đến một tuần, nàng rời Liêm vương phủ, từ đó bặt vô âm tín. Ba năm sau, nàng gặp lại Hoàng An Liêm. Hai người phi ngựa như bay trở về Hoàng quốc.”
Cửa Diệp Diễm điện đóng trọn vẹn ba ngày ba đêm. Sáng tinh mơ ngày thứ tư, cánh cửa màu son bật mở.
Nữ nhân xiêm y trắng muốt đã không còn. Bộ bạch y lúc này rách nát tả tơi, nhiễm đủ thứ màu xanh,đỏ,tím, vàng. Gương mặt tiều tụy, mệt mỏi, tuy nhiên đôi mắt thường ngày lãnh đạm lại hiện rõ nét vui mừng không kể xiết. Hạ Tuyết chờ nàng ngoài cửa đã lâu, thấy vậy vội vàng tiến lên: “Tiểu thư”
Nàng run run đưa bàn tay lên, mở miệng: “Đưa cái này cho Dương…” Chưa nói hết đã ngất. Diễm My thực sự không chống đỡ nổi nữa.
Hạ Tuyết thất kinh: “Mau gọi thái y”rồi định sai người đưa bình thuốc cho Dương Hy công chúa, nhưng cuối cùng lại kêu người khác trông tiểu thư, chính mình mang bình thuốc đi.
oOo
Sau khi uống giải dược, Ôn thái y khám lại, kinh ngạc kêu lên: “Mạch công chúa đang từ từ hồi phục, thuốc này quả nhiên có hiệu quả.”
“Tiểu thư nhà ngươi đâu?” Hoàng An Liêm kéo tay Hạ Tuyết ra chỗ khác hỏi.
“Tiểu thư vừa nãy bị ngất, đã gọi thái…” Hạ Tuyết chưa nói hết, lại thấy một cơn gió thoảng qua, Hoàng An Liêm đã chạy về phủ.
Diễm My đã được thay bộ y phục mới, nằm trong phòng khác, còn cái nơi nàng chế thuốc giải, cung nữ cùng thái giám đang dọn dẹp phòng.
Hoàng An Liêm không thể tưởng tượng ra được Diệp Diễm điện mà hắn thường ngày bảo quản nay đổ nát tới như vậy. Vài góc rèm cháy xém, cái bàn nhiễm đầy sắc màu, dưới sàn lung tung lọ thủy tinh, rồi đủ loại thuốc bắc, giấy ghi,…đổ nát, tồi tàn tới không thể tồi tàn hơn, không khí đầy bụi bẩn.
Bất quá, dù sao đống này dọn dẹp lại là lại sạch như mới. Quan trọng là bây giờ nàng đang nằm phòng nào.
“Vương phi đang ở đâu?”
“Bẩm vương gia, do nơi này bẩn, nô tỳ không dám để vương phi nghỉ lại đây nên đưa vương phi tới Tây viện rồi ạ”
Hắn không đáp lời nào, xoay người nhanh chóng tới Tây viện.
oOo
Diễm My đã tỉnh. Nàng theo thói quen chống tay ngồi dậy, thì bị Hoàng An Liêm ngăn cản: “Nàng nằm nghỉ đi.”
“Tình hình cô ấy sao rồi?”
Cô ấy ở đây tất nhiên là Dương Hy…
“Thuốc của nàng có hiệu quả, mạch đã đập bình thường rồi, không lâu là sẽ tỉnh lại.”
Diễm My cười nhẹ: “May quá” Dương Hy là người bạn, là tri kỉ, là người tỷ muội nàng coi trọng nhất, nàng nhất định không để cô ấy ra đi như vậy.
“Ta muốn đi thăm nàng ấy”
“Nàng kiệt sức rồi, còn thăm hỏi được ai? Nghỉ đi, lát ta sẽ kêu người làm cơm” Hoàng An Liêm ôn nhu nói.
“Ừm” Nghĩ cũng thấy có lý, dù sao nàng cũng cảm thấy bản thân mệt mỏi, lại nhắm mắt đi ngủ.
------------------------------------------
“Thánh tử thứ tội”
Nam nhân mặc trường bào màu đen, một bàn tay để ra đằng sau lưng, giọng lãnh đạm: “Vậy Thánh nữ đời 100 này là ai?”
“Là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ Diệp Dương Diễm My, công chúa Diệp quốc ạ.”
“1 canh giờ sau mang tất cả thông tin của nàng đặt trước mặt ta”
“Dạ”
….
Nam nhân đọc xong thông tin về Thánh nữ, môi mỏng khẽ nhếch.
“Diệp Dương Diễm My, con gái Hoàng hậu Dương Diễm Tịch, nhị công chúa Diệp quốc, hiệu là Diệp Diễm: Diệp quốc Nhị công chúa Diệp Diễm – Diệp Dương Diễm My.
Là con út của Hoàng hậu Dương Diễm Tịch, có hai ca ca, một tỷ tỷ.
Tài sắc kinh người, năm 10 tuổi lần đầu trổ tài cầm kỳ thi họa, từ lần đó bắt đầu nổi danh thiên hạ, được người người xưng tụng “Nữ thần”
8 năm sau, năm 18 tuổi được gả đi hòa thân cho Hoàng quốc Liêm vương gia Hoàng An Liêm, trở thành Hoàng quốc Liêm vương phi.
Gả sang Hoàng quốc, nàng lần nữa thể hiện tài năng thiên bẩm, trong lúc đánh đàn một thân xiêm y trắng muốt, nhan sắc tao nhã, cả người bay lơ lửng trên không trung như thần tiên, tiếng đàn lúc êm đềm, lúc ráo riết, là một bản ca tuyệt mĩ.
Lúc nào nàng cũng mặc y phục màu trắng, trong một lần bị phục kích, toàn thân tỏa ra sát khí, tay cầm kiếm mà đánh, bộ y phục trắng cùng tóc đen tung bay, đẹp đến kinh hồn.
Cũng trong năm nàng 18 tuổi, Liêm vương gia nạp thiếp, có trưởng tử, không đến một tuần, nàng rời Liêm vương phủ, từ đó bặt vô âm tín.
Ba năm sau, nàng gặp lại Hoàng An Liêm. Hai người phi ngựa như bay trở về Hoàng quốc.”
Đệ Nhất Thiên Hạ Liêm Vương PhiTác giả: Đông Phương Ngọc ĐìnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không" Không, Rose, tha cho tôi "" Kết quả của việc phản bội, ngươi phải chết " Đoàng oOo Phi tang tất cả chứng cứ, Rose, tên thật là Diễm My đi vào quán bar nổi tiếng nhất thành phố. Chọn cho mình một góc khuất tối, nhâm nhi ly vodka trong tay, chưa hết ly, cánh cửa quán bar đã vỡ. DJ ngừng nhạc, các vũ công trên sàn chữ T cũng dừng lại, tất cả mọi người cũng dừng động tác, kể cả Diễm My. Cảnh sát mặc cảnh phục bắt mắt đi vào.Thần sắc trên mặt cô từ hưởng thụ trở nên sắc lạnh. Mặc dù bước trên đôi giày 15cm, bước chân cô không hề phát ra tiếng động nào cả, cô hướng thẳng tới nhà vệ sinh. Sau 20 phút ẩn nấp, My thoát khỏi quán bar. Cô thản nhiên, ung dung cất bước trên đường. Liếc mắt về bên trái, Diễm My dường như không thể tin nổi. Cô còn chưa kịp định thần, đã cảm thấy thân thể mình đau đớn tột cùng. Cô rốt cuộc cũng nhận thức ra chuyện gì. Khoảnh khắc cô liếc mắt, một chiếc xe tải cỡ lớn cách cô còn chưa đầy 1m, sau đó, liền lập tức đâm vào cô. Trước lúc nhắm mắt xuôi tay, trong đầu… Cửa Diệp Diễm điện đóng trọn vẹn ba ngày ba đêm. Sáng tinh mơ ngày thứ tư, cánh cửa màu son bật mở.Nữ nhân xiêm y trắng muốt đã không còn. Bộ bạch y lúc này rách nát tả tơi, nhiễm đủ thứ màu xanh,đỏ,tím, vàng. Gương mặt tiều tụy, mệt mỏi, tuy nhiên đôi mắt thường ngày lãnh đạm lại hiện rõ nét vui mừng không kể xiết. Hạ Tuyết chờ nàng ngoài cửa đã lâu, thấy vậy vội vàng tiến lên: “Tiểu thư”Nàng run run đưa bàn tay lên, mở miệng: “Đưa cái này cho Dương…” Chưa nói hết đã ngất. Diễm My thực sự không chống đỡ nổi nữa.Hạ Tuyết thất kinh: “Mau gọi thái y”rồi định sai người đưa bình thuốc cho Dương Hy công chúa, nhưng cuối cùng lại kêu người khác trông tiểu thư, chính mình mang bình thuốc đi.oOoSau khi uống giải dược, Ôn thái y khám lại, kinh ngạc kêu lên: “Mạch công chúa đang từ từ hồi phục, thuốc này quả nhiên có hiệu quả.”“Tiểu thư nhà ngươi đâu?” Hoàng An Liêm kéo tay Hạ Tuyết ra chỗ khác hỏi. “Tiểu thư vừa nãy bị ngất, đã gọi thái…” Hạ Tuyết chưa nói hết, lại thấy một cơn gió thoảng qua, Hoàng An Liêm đã chạy về phủ.Diễm My đã được thay bộ y phục mới, nằm trong phòng khác, còn cái nơi nàng chế thuốc giải, cung nữ cùng thái giám đang dọn dẹp phòng.Hoàng An Liêm không thể tưởng tượng ra được Diệp Diễm điện mà hắn thường ngày bảo quản nay đổ nát tới như vậy. Vài góc rèm cháy xém, cái bàn nhiễm đầy sắc màu, dưới sàn lung tung lọ thủy tinh, rồi đủ loại thuốc bắc, giấy ghi,…đổ nát, tồi tàn tới không thể tồi tàn hơn, không khí đầy bụi bẩn.Bất quá, dù sao đống này dọn dẹp lại là lại sạch như mới. Quan trọng là bây giờ nàng đang nằm phòng nào.“Vương phi đang ở đâu?”“Bẩm vương gia, do nơi này bẩn, nô tỳ không dám để vương phi nghỉ lại đây nên đưa vương phi tới Tây viện rồi ạ”Hắn không đáp lời nào, xoay người nhanh chóng tới Tây viện.oOo Diễm My đã tỉnh. Nàng theo thói quen chống tay ngồi dậy, thì bị Hoàng An Liêm ngăn cản: “Nàng nằm nghỉ đi.”“Tình hình cô ấy sao rồi?”Cô ấy ở đây tất nhiên là Dương Hy…“Thuốc của nàng có hiệu quả, mạch đã đập bình thường rồi, không lâu là sẽ tỉnh lại.”Diễm My cười nhẹ: “May quá” Dương Hy là người bạn, là tri kỉ, là người tỷ muội nàng coi trọng nhất, nàng nhất định không để cô ấy ra đi như vậy.“Ta muốn đi thăm nàng ấy” “Nàng kiệt sức rồi, còn thăm hỏi được ai? Nghỉ đi, lát ta sẽ kêu người làm cơm” Hoàng An Liêm ôn nhu nói.“Ừm” Nghĩ cũng thấy có lý, dù sao nàng cũng cảm thấy bản thân mệt mỏi, lại nhắm mắt đi ngủ.------------------------------------------“Thánh tử thứ tội”Nam nhân mặc trường bào màu đen, một bàn tay để ra đằng sau lưng, giọng lãnh đạm: “Vậy Thánh nữ đời 100 này là ai?”“Là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ Diệp Dương Diễm My, công chúa Diệp quốc ạ.”“1 canh giờ sau mang tất cả thông tin của nàng đặt trước mặt ta”“Dạ”….Nam nhân đọc xong thông tin về Thánh nữ, môi mỏng khẽ nhếch.“Diệp Dương Diễm My, con gái Hoàng hậu Dương Diễm Tịch, nhị công chúa Diệp quốc, hiệu là Diệp Diễm: Diệp quốc Nhị công chúa Diệp Diễm – Diệp Dương Diễm My.Là con út của Hoàng hậu Dương Diễm Tịch, có hai ca ca, một tỷ tỷ.Tài sắc kinh người, năm 10 tuổi lần đầu trổ tài cầm kỳ thi họa, từ lần đó bắt đầu nổi danh thiên hạ, được người người xưng tụng “Nữ thần”8 năm sau, năm 18 tuổi được gả đi hòa thân cho Hoàng quốc Liêm vương gia Hoàng An Liêm, trở thành Hoàng quốc Liêm vương phi.Gả sang Hoàng quốc, nàng lần nữa thể hiện tài năng thiên bẩm, trong lúc đánh đàn một thân xiêm y trắng muốt, nhan sắc tao nhã, cả người bay lơ lửng trên không trung như thần tiên, tiếng đàn lúc êm đềm, lúc ráo riết, là một bản ca tuyệt mĩ.Lúc nào nàng cũng mặc y phục màu trắng, trong một lần bị phục kích, toàn thân tỏa ra sát khí, tay cầm kiếm mà đánh, bộ y phục trắng cùng tóc đen tung bay, đẹp đến kinh hồn.Cũng trong năm nàng 18 tuổi, Liêm vương gia nạp thiếp, có trưởng tử, không đến một tuần, nàng rời Liêm vương phủ, từ đó bặt vô âm tín. Ba năm sau, nàng gặp lại Hoàng An Liêm. Hai người phi ngựa như bay trở về Hoàng quốc.”