Ra mắt phim, tuyệt đối là chuyện nhàm chán nhất thế giới. Khi cô ngồi ngay ngắn ở vị trí thượng khách trong rạp chiếu phim, nhìn lên cái màn hình lớn kia, nữ chính biểu tình khô khan, lời thoại gượng gạo, không hề có lấy một kĩ xảo diễn xuất nào đáng để nói mà cứ lúc ẩn lúc hiện, cô thực có cái dũng khí muốn đi lên b*p ch*t cô ta. Thế nhưng cô lại không thể làm thế, bởi vì nữ chính trên màn hình kia, chính là cô! Cô lén đứng lên muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút thì cổ tay lại bị ai đó bắt lấy. “Ngồi xuống!” Thẩm Lâm Kỳ nói mà không mang theo mảy may một chút nào gọi là ra lệnh, lại khiến cái mông cô tựa như nam châm cực mạnh cứ thế mà hút trở về vị trí trên ghế ngồi. ♥.•°*”˜˜”*°•.♥ Sự thật lại hoàn toàn tương phản. Từ lúc 19 tuổi cô xuất đạo, 20 tuổi đảm nhận vai chính đầu tiên trong một phim điện ảnh, đến năm 22 tuổi, cô đã nhận được vô số lời mời đóng phim. Cô từng trên màn ảnh nói qua chuyện yêu đương, cũng đã bị treo lên dây thép; hài kịch đã đóng, bi kịch cũng từng…
Chương 36
Độc Dược Phòng Bán VéTác giả: Ức CẩmTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngRa mắt phim, tuyệt đối là chuyện nhàm chán nhất thế giới. Khi cô ngồi ngay ngắn ở vị trí thượng khách trong rạp chiếu phim, nhìn lên cái màn hình lớn kia, nữ chính biểu tình khô khan, lời thoại gượng gạo, không hề có lấy một kĩ xảo diễn xuất nào đáng để nói mà cứ lúc ẩn lúc hiện, cô thực có cái dũng khí muốn đi lên b*p ch*t cô ta. Thế nhưng cô lại không thể làm thế, bởi vì nữ chính trên màn hình kia, chính là cô! Cô lén đứng lên muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút thì cổ tay lại bị ai đó bắt lấy. “Ngồi xuống!” Thẩm Lâm Kỳ nói mà không mang theo mảy may một chút nào gọi là ra lệnh, lại khiến cái mông cô tựa như nam châm cực mạnh cứ thế mà hút trở về vị trí trên ghế ngồi. ♥.•°*”˜˜”*°•.♥ Sự thật lại hoàn toàn tương phản. Từ lúc 19 tuổi cô xuất đạo, 20 tuổi đảm nhận vai chính đầu tiên trong một phim điện ảnh, đến năm 22 tuổi, cô đã nhận được vô số lời mời đóng phim. Cô từng trên màn ảnh nói qua chuyện yêu đương, cũng đã bị treo lên dây thép; hài kịch đã đóng, bi kịch cũng từng… [Mạch Nhiên căm giận quay đầu lại, muốn xem kẻ mắt trắng nào dám lớn tiếng mà kêu như vậy. Thế nhưng cả cô và kẻ trắng trợn kia đều không ngờ lại thấy người mà đã lâu Mạch Nhiên không gặp – Thẩm Lâm Kỳ đang nhìn cô đắc ý.Giây phút đó, không biết vì sao, cô lại nghĩ tới sáu chữ "Bắt kẻ thông dâm trên giường"]Điều không phải tim Mạch Nhiên bị hỏng, thế nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Lâm Kỳ, chân cô lại mềm nhũn.Cùng lúc đó, cái kẻ trắng trợn khi nãy lớn tiếng hô hào Mạch Nhiên dường như đã ý thức được mình nói sai, như một con gà bị thương mà nhanh chóng đào tẩu, để lại mình Mạch Nhiên đứng lại đối mặt với Thẩm công tử biểu tình bình thản. Mạch Nhiên xấu hổ vạn phần, tiến thoái lưỡng nan.Từ phía sau, Thẩm Lâm Kỳ chạy đi hướng về phía Mạch Nhiên đi tới, chớp mắt đã gần cô trong gang tấc.Mạch Nhiên nhất thời có chút luống cuống. Mặc dù Thẩm Lâm Kỳ đã từng xuất ngoại công tác mấy tháng liền rất nhiều lần, nhưng Mạch Nhiên chưa bao giờ thấy sợ gặp lại anh như lúc này. Bởi vì trong lòng cô vẫn còn nhớ như in chuyện trước khi anh rời đi, chính cô đã gọi một cuộc điện thoại rồi nói lung tung, không biết rốt cuộc anh còn nhớ không?Giờ này khắc này, Mạch Nhiên chỉ có một mong muốn duy nhất, chính là mong Thẩm công tử quý nhân hãy quên đi, đừng có nhớ tới cuộc điện thoại cẩu huyết kia nữa.Mạch Nhiên nghiêm mặt cười gượng một chút: "Ha hả, đã trở về sao?" (tưởng tượng cái mặt chị Nhiên lúc này mà mình cười phụt cả nước vào màn hình J)"Ừ." Thẩm Lâm Kỳ gật đầu, nhìn thẳng cô, không nói một từ thừa nào.Điều này lại càng khiến cho Mạch Nhiên khẩn trương hơn, cô nói: "Đã trở về, sao anh không gọi điện thoại thông báo một tiếng a." (sặc tập 2 >"
[Mạch Nhiên căm giận quay đầu lại, muốn xem kẻ mắt trắng nào dám lớn tiếng mà kêu như vậy. Thế nhưng cả cô và kẻ trắng trợn kia đều không ngờ lại thấy người mà đã lâu Mạch Nhiên không gặp – Thẩm Lâm Kỳ đang nhìn cô đắc ý.Giây phút đó, không biết vì sao, cô lại nghĩ tới sáu chữ "Bắt kẻ thông dâm trên giường"]
Điều không phải tim Mạch Nhiên bị hỏng, thế nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Lâm Kỳ, chân cô lại mềm nhũn.
Cùng lúc đó, cái kẻ trắng trợn khi nãy lớn tiếng hô hào Mạch Nhiên dường như đã ý thức được mình nói sai, như một con gà bị thương mà nhanh chóng đào tẩu, để lại mình Mạch Nhiên đứng lại đối mặt với Thẩm công tử biểu tình bình thản. Mạch Nhiên xấu hổ vạn phần, tiến thoái lưỡng nan.
Từ phía sau, Thẩm Lâm Kỳ chạy đi hướng về phía Mạch Nhiên đi tới, chớp mắt đã gần cô trong gang tấc.
Mạch Nhiên nhất thời có chút luống cuống. Mặc dù Thẩm Lâm Kỳ đã từng xuất ngoại công tác mấy tháng liền rất nhiều lần, nhưng Mạch Nhiên chưa bao giờ thấy sợ gặp lại anh như lúc này. Bởi vì trong lòng cô vẫn còn nhớ như in chuyện trước khi anh rời đi, chính cô đã gọi một cuộc điện thoại rồi nói lung tung, không biết rốt cuộc anh còn nhớ không?
Giờ này khắc này, Mạch Nhiên chỉ có một mong muốn duy nhất, chính là mong Thẩm công tử quý nhân hãy quên đi, đừng có nhớ tới cuộc điện thoại cẩu huyết kia nữa.
Mạch Nhiên nghiêm mặt cười gượng một chút: "Ha hả, đã trở về sao?" (tưởng tượng cái mặt chị Nhiên lúc này mà mình cười phụt cả nước vào màn hình J)
"Ừ." Thẩm Lâm Kỳ gật đầu, nhìn thẳng cô, không nói một từ thừa nào.
Điều này lại càng khiến cho Mạch Nhiên khẩn trương hơn, cô nói: "Đã trở về, sao anh không gọi điện thoại thông báo một tiếng a." (sặc tập 2 >"
Độc Dược Phòng Bán VéTác giả: Ức CẩmTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngRa mắt phim, tuyệt đối là chuyện nhàm chán nhất thế giới. Khi cô ngồi ngay ngắn ở vị trí thượng khách trong rạp chiếu phim, nhìn lên cái màn hình lớn kia, nữ chính biểu tình khô khan, lời thoại gượng gạo, không hề có lấy một kĩ xảo diễn xuất nào đáng để nói mà cứ lúc ẩn lúc hiện, cô thực có cái dũng khí muốn đi lên b*p ch*t cô ta. Thế nhưng cô lại không thể làm thế, bởi vì nữ chính trên màn hình kia, chính là cô! Cô lén đứng lên muốn đi ra ngoài hít thở không khí một chút thì cổ tay lại bị ai đó bắt lấy. “Ngồi xuống!” Thẩm Lâm Kỳ nói mà không mang theo mảy may một chút nào gọi là ra lệnh, lại khiến cái mông cô tựa như nam châm cực mạnh cứ thế mà hút trở về vị trí trên ghế ngồi. ♥.•°*”˜˜”*°•.♥ Sự thật lại hoàn toàn tương phản. Từ lúc 19 tuổi cô xuất đạo, 20 tuổi đảm nhận vai chính đầu tiên trong một phim điện ảnh, đến năm 22 tuổi, cô đã nhận được vô số lời mời đóng phim. Cô từng trên màn ảnh nói qua chuyện yêu đương, cũng đã bị treo lên dây thép; hài kịch đã đóng, bi kịch cũng từng… [Mạch Nhiên căm giận quay đầu lại, muốn xem kẻ mắt trắng nào dám lớn tiếng mà kêu như vậy. Thế nhưng cả cô và kẻ trắng trợn kia đều không ngờ lại thấy người mà đã lâu Mạch Nhiên không gặp – Thẩm Lâm Kỳ đang nhìn cô đắc ý.Giây phút đó, không biết vì sao, cô lại nghĩ tới sáu chữ "Bắt kẻ thông dâm trên giường"]Điều không phải tim Mạch Nhiên bị hỏng, thế nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Lâm Kỳ, chân cô lại mềm nhũn.Cùng lúc đó, cái kẻ trắng trợn khi nãy lớn tiếng hô hào Mạch Nhiên dường như đã ý thức được mình nói sai, như một con gà bị thương mà nhanh chóng đào tẩu, để lại mình Mạch Nhiên đứng lại đối mặt với Thẩm công tử biểu tình bình thản. Mạch Nhiên xấu hổ vạn phần, tiến thoái lưỡng nan.Từ phía sau, Thẩm Lâm Kỳ chạy đi hướng về phía Mạch Nhiên đi tới, chớp mắt đã gần cô trong gang tấc.Mạch Nhiên nhất thời có chút luống cuống. Mặc dù Thẩm Lâm Kỳ đã từng xuất ngoại công tác mấy tháng liền rất nhiều lần, nhưng Mạch Nhiên chưa bao giờ thấy sợ gặp lại anh như lúc này. Bởi vì trong lòng cô vẫn còn nhớ như in chuyện trước khi anh rời đi, chính cô đã gọi một cuộc điện thoại rồi nói lung tung, không biết rốt cuộc anh còn nhớ không?Giờ này khắc này, Mạch Nhiên chỉ có một mong muốn duy nhất, chính là mong Thẩm công tử quý nhân hãy quên đi, đừng có nhớ tới cuộc điện thoại cẩu huyết kia nữa.Mạch Nhiên nghiêm mặt cười gượng một chút: "Ha hả, đã trở về sao?" (tưởng tượng cái mặt chị Nhiên lúc này mà mình cười phụt cả nước vào màn hình J)"Ừ." Thẩm Lâm Kỳ gật đầu, nhìn thẳng cô, không nói một từ thừa nào.Điều này lại càng khiến cho Mạch Nhiên khẩn trương hơn, cô nói: "Đã trở về, sao anh không gọi điện thoại thông báo một tiếng a." (sặc tập 2 >"