Tác giả:

Màn hình trước mặt tôi giờ chỉ còn màu đen. Mà không, nói đúng hơn tất cả xung quanh tôi đều là màu đen. Đủ để tôi nhận biết 1 sự kiện vừa xảy ra. Cúp điện. Quái thật!! Tại sao lại cúp điện ngay lúc tôi đang tải xuống bài luận của nhỏ Mai? Mà lẽ ra nó phải gửi cho tôi từ chiều kia!! >< "Út ơi?!" "...." Ko có tiếng trả lời, tôi nghĩ chắc dì Út đã đi ngủ rồi? Tôi quờ quạng trong đêm, chộp lấy cái di động trên bàn... 9:35 PM Với ánh sáng nhỏ xíu của màn hình điện thoại, Tôi dò dẫm từng bước để thắp cây đèn dầu. Cửa phòng dì Út đóng kín mít. Nếu tôi ko có bài luận để đọc tối nay... Thì buổi thuyết trình ngày mai của nhóm, sẽ bị tôi làm cho hỏng bét. Và bọn nó hẳn sẽ giết tôi! TT__TT Tôi choàng cái áo khoác lên người, chỉ cần thế thì tôi có thể mặc nguyên bộ đồ bộ này đi ra Dịch Vụ "Net For You" ở đầu đường. Cách nhà gần 400m Giờ này thì chỗ ấy chắc vẫn còn mở cửa. Tôi đoán như thần! Haha... Trước cửa có đến 6-7 chiếc xe máy dựng.. Bên trong thì vẫn nhộn nhịp người. Tôi nhận ra thằng…

Chương 46

Bạch Mã Hoàng TửTác giả: Hồng SakuraTruyện Ngôn TìnhMàn hình trước mặt tôi giờ chỉ còn màu đen. Mà không, nói đúng hơn tất cả xung quanh tôi đều là màu đen. Đủ để tôi nhận biết 1 sự kiện vừa xảy ra. Cúp điện. Quái thật!! Tại sao lại cúp điện ngay lúc tôi đang tải xuống bài luận của nhỏ Mai? Mà lẽ ra nó phải gửi cho tôi từ chiều kia!! &gt;&lt; "Út ơi?!" "...." Ko có tiếng trả lời, tôi nghĩ chắc dì Út đã đi ngủ rồi? Tôi quờ quạng trong đêm, chộp lấy cái di động trên bàn... 9:35 PM Với ánh sáng nhỏ xíu của màn hình điện thoại, Tôi dò dẫm từng bước để thắp cây đèn dầu. Cửa phòng dì Út đóng kín mít. Nếu tôi ko có bài luận để đọc tối nay... Thì buổi thuyết trình ngày mai của nhóm, sẽ bị tôi làm cho hỏng bét. Và bọn nó hẳn sẽ giết tôi! TT__TT Tôi choàng cái áo khoác lên người, chỉ cần thế thì tôi có thể mặc nguyên bộ đồ bộ này đi ra Dịch Vụ "Net For You" ở đầu đường. Cách nhà gần 400m Giờ này thì chỗ ấy chắc vẫn còn mở cửa. Tôi đoán như thần! Haha... Trước cửa có đến 6-7 chiếc xe máy dựng.. Bên trong thì vẫn nhộn nhịp người. Tôi nhận ra thằng… "Anh mày chỉ có điên mới thích cô bé này..."DJ lên tiếng phủ nhận ngay khi vừa bước tới.Tôi đứng dậy quay mặt lại, định gân cổ phản ứng,thì cảm thấy chóng mặt đến ko thể đứng được nữa...nếu DJ ko đỡ tôi bằng 2 cánh tay rắn rỏi của anh ta, tôi hẳn đã nằm dài dưới sàn.Đầu tôi choáng váng................::Ngoài hành lang::Người anh em của DJ đã về sau vài phút, còn tôi thì phải ngồi lại vì ko được khỏe."Em bệnh?"Tôi cầm ly sữa của DJ đưa và gật đầu thay cho câu trả lời.Anh ta ngồi xuống cạnh tôi, trên dãy ghế ở hành lang bệnh viện."Tôi vừa hỏi xin ít thuốc, hãy uống đi""Thuốc à?"Trên bàn tay của Nhị ca DJ có vài viên thuốc..Tôi ngoan ngoãn nhặt lấy và uống từng viên một, trong khi DJ thì hình như đang quan sát tôi?"Em đang làm gì, khi tôi gọi em??""Làm gì ah?? Um.. vừa thi xong..""Thế...đã ăn cơm chưa?""Chưa.""Trời ạh, chưa ăn sao uống thuốc???""Huh?? Anh vừa bảo em uống!" -__-"Chắc tôi điên mất! em...?? Ngốc quá!"Ngốc à?? Anh vừa bảo tôi uống đấy thôi!!!! &gt;__&lt;Gương mặt tôi bắt đầu nổi cáu... trong khi DJ thì đã đứng dậy và đi đâu đó.tôi đã đứng lên vài lần định bỏ về nhưng vẫn ko thể bước đi nổi. hic.."Em ngồi nghỉ đi, đừng đi đâu.""Yeah... nhưng chị..??""Anh ban nãy dặn chị coi chừng em..."Chị hộ lý mỉm cười đáp rồi tiếp tục việc hướng dẫn các bệnh nhân và người nhà..tôi ngồi xuống dựa đầu vào ghế, thiu thiu ngủ............Tôi bị đánh thức bởi DJ và anh đưa cho tôi 1 phần Hamburger nhỏ.Tôi cũng bắt đầu thấy xót ruột..."Gì thế?""Ăn đi. Và hãy ngồi lại đây, tôi ghé sang phòng mổ xem con bé thế nào. sau đó tôi sẽ đưa em về.""Đưa em về??..."Ko đợi tôi nói hết câu, nhị ca DJ lại bỏ đi, còn tôi thì gặm ngay ổ Hamburger..nhưng tôi ko ngồi lại chờ theo lời dặn của gã, mà rời khỏi ghế ra về.Ko có lý do gì để phải ở lại thêm vì tôi đã thấy khá hơn..................."Ủa? thằng Kiệt đâu?""Hắn à? sao dì hỏi con? hắn đâu phải người nhà mình!!""Ờ hén! ^-^ nó về nhà rồi àh?""Con ko biết! -__- chắc vẫn còn đang đi tiệc tùng nhậu nhẹt..."Tôi quẳng ba lô lên giường và rút chiếc cellphone ra xem,ko có tin nào cả. Hẳn là hắn đang ăn chơi vui vẻ...Hừm...mặc kệ hắn!! Sao tôi lại nghĩ ngợi về chuyện đó chứ!!............::Chiều thứ bảy::Tôi đã hoàn thành xong kỳ thi 1 cách tạm chấp nhận, ít ra,thì ko có môn nào cảm thấy cầm chắc suất thi lại..TT__TTHôm nay là ngày hắn lên máy bay,suốt 2 hôm kể từ bữa bạn hắn rủ đi, tôi ko gặp hắn,mà chỉ nhận có 2 tin nhắn với cùng nội dung:"Remember your promise"-__- Tôi nhớ mà.Còn Diệu, nó đã coi như ko có người bạn nào tên là Giang +__+.Nó ko thèm nói chuyện với tôi, hay Mai, dù chúng tôi đã rủ nó đi ăn sau buổi thi cuối..Nó chỉ bảo rằng "Ko thích" rồi cứ thế mà đi về,khiến tôi có cảm giác tôi đã trở thành kẻ thù của Diệu.Thật khó khăn cho tôi..."Con ra ngoài 1 chút.""Đi đâu vậy? Kiệt 4 giờ bay đó.""Con biết rồi, lát dì chờ con về để chở con ra sân bay.""Ừh. Về trước 3 rưỡi, ok?""Ok.."Bây giờ chỉ mới gần 2 giờ.Tôi đạp xe đi vòng vòng chọn cho hắn 1 món quà, xem như là kỷ niệm vậy.Đúng ra, tôi đã định vẽ cho hắn bằng chính tay mình, nhưng nghĩ mãi,chẳng biết vẽ cái gì cả. Ko lẽ, tôi lại vẽ hắn???O___oTôi tắp vào 1 nhà sách trên đường.Chọn lựa đủ thứ từ ví da, dây nịch đến bút viết... nhưng ko có món naò làm tôi vừa ý...rồi tôi thấy Khu vực Tô tượng dành cho trẻ em.Bức tượng thạch cao 1 nhóc chơi patin khá xì po đập vào mắt tôivà ngay lập tức tôi bị thu hút.Yahh.. tôi sẽ tô màu rồi đem tặng hắn. Hihi........Tôi bon chen trong đám con nít, có lẽ là đứa lớn duy nhất ngồi ở đây,cũng pha màu và tô vẽ... và vì tôi là sinh viên Mỹ thuật,tác phẩm của tôi là đẹp nhất -__- (nếu ko muốn nói là so sánh với con nít!^^)Ahhhh...... hắn chắc chắn sẽ cảm động đến phát khóc! ^0^Hey... hơn 3 giờ rồi. Về thôi..........Tôi cẩn thận cho gói quà vào ba lô, đeo lên vai và đạp xe về,vừa chạy, vừa nghĩ ngợi ko biết sẽ nói gì với hắn lúc tiễn đưa...?Sao mà..tôi thấy buồn buồn...Tôi sẽ mặc áo gì để đến sân bay nhỉ, xem nào...Ack, cái cô ngồi xe trước tôi mặc áo gì mà lòe lọet,chói cả mắt, mà lại còn hở hang nữa chứ.Ey... Biển số xe... Quen quen...Hey!! Người chở cô ta, là... ba???BA!?? Ba đang chở ai vậy chứ???

"Anh mày chỉ có điên mới thích cô bé này..."

DJ lên tiếng phủ nhận ngay khi vừa bước tới.

Tôi đứng dậy quay mặt lại, định gân cổ phản ứng,

thì cảm thấy chóng mặt đến ko thể đứng được nữa...

nếu DJ ko đỡ tôi bằng 2 cánh tay rắn rỏi của anh ta, tôi hẳn đã nằm dài dưới sàn.

Đầu tôi choáng váng.

...............

::Ngoài hành lang::

Người anh em của DJ đã về sau vài phút, còn tôi thì phải ngồi lại vì ko được khỏe.

"Em bệnh?"

Tôi cầm ly sữa của DJ đưa và gật đầu thay cho câu trả lời.

Anh ta ngồi xuống cạnh tôi, trên dãy ghế ở hành lang bệnh viện.

"Tôi vừa hỏi xin ít thuốc, hãy uống đi"

"Thuốc à?"

Trên bàn tay của Nhị ca DJ có vài viên thuốc..

Tôi ngoan ngoãn nhặt lấy và uống từng viên một, trong khi DJ thì hình như đang quan sát tôi?

"Em đang làm gì, khi tôi gọi em??"

"Làm gì ah?? Um.. vừa thi xong.."

"Thế...đã ăn cơm chưa?"

"Chưa."

"Trời ạh, chưa ăn sao uống thuốc???"

"Huh?? Anh vừa bảo em uống!" -__-

"Chắc tôi điên mất! em...?? Ngốc quá!"

Ngốc à?? Anh vừa bảo tôi uống đấy thôi!!!! >__<

Gương mặt tôi bắt đầu nổi cáu... trong khi DJ thì đã đứng dậy và đi đâu đó.

tôi đã đứng lên vài lần định bỏ về nhưng vẫn ko thể bước đi nổi. hic..

"Em ngồi nghỉ đi, đừng đi đâu."

"Yeah... nhưng chị..??"

"Anh ban nãy dặn chị coi chừng em..."

Chị hộ lý mỉm cười đáp rồi tiếp tục việc hướng dẫn các bệnh nhân và người nhà..

tôi ngồi xuống dựa đầu vào ghế, thiu thiu ngủ...

.........

Tôi bị đánh thức bởi DJ và anh đưa cho tôi 1 phần Hamburger nhỏ.

Tôi cũng bắt đầu thấy xót ruột...

"Gì thế?"

"Ăn đi. Và hãy ngồi lại đây, tôi ghé sang phòng mổ xem con bé thế nào. sau đó tôi sẽ đưa em về."

"Đưa em về??..."

Ko đợi tôi nói hết câu, nhị ca DJ lại bỏ đi, còn tôi thì gặm ngay ổ Hamburger..

nhưng tôi ko ngồi lại chờ theo lời dặn của gã, mà rời khỏi ghế ra về.

Ko có lý do gì để phải ở lại thêm vì tôi đã thấy khá hơn.

..................

"Ủa? thằng Kiệt đâu?"

"Hắn à? sao dì hỏi con? hắn đâu phải người nhà mình!!"

"Ờ hén! ^-^ nó về nhà rồi àh?"

"Con ko biết! -__- chắc vẫn còn đang đi tiệc tùng nhậu nhẹt..."

Tôi quẳng ba lô lên giường và rút chiếc cellphone ra xem,

ko có tin nào cả. Hẳn là hắn đang ăn chơi vui vẻ...

Hừm...mặc kệ hắn!! Sao tôi lại nghĩ ngợi về chuyện đó chứ!!

............

::Chiều thứ bảy::

Tôi đã hoàn thành xong kỳ thi 1 cách tạm chấp nhận, ít ra,

thì ko có môn nào cảm thấy cầm chắc suất thi lại..TT__TT

Hôm nay là ngày hắn lên máy bay,

suốt 2 hôm kể từ bữa bạn hắn rủ đi, tôi ko gặp hắn,

mà chỉ nhận có 2 tin nhắn với cùng nội dung:

"Remember your promise"

-__- Tôi nhớ mà.

Còn Diệu, nó đã coi như ko có người bạn nào tên là Giang +__+.

Nó ko thèm nói chuyện với tôi, hay Mai, dù chúng tôi đã rủ nó đi ăn sau buổi thi cuối..

Nó chỉ bảo rằng "Ko thích" rồi cứ thế mà đi về,

khiến tôi có cảm giác tôi đã trở thành kẻ thù của Diệu.

Thật khó khăn cho tôi...

"Con ra ngoài 1 chút."

"Đi đâu vậy? Kiệt 4 giờ bay đó."

"Con biết rồi, lát dì chờ con về để chở con ra sân bay."

"Ừh. Về trước 3 rưỡi, ok?"

"Ok.."

Bây giờ chỉ mới gần 2 giờ.

Tôi đạp xe đi vòng vòng chọn cho hắn 1 món quà, xem như là kỷ niệm vậy.

Đúng ra, tôi đã định vẽ cho hắn bằng chính tay mình, nhưng nghĩ mãi,

chẳng biết vẽ cái gì cả. Ko lẽ, tôi lại vẽ hắn???

O___o

Tôi tắp vào 1 nhà sách trên đường.

Chọn lựa đủ thứ từ ví da, dây nịch đến bút viết... nhưng ko có món naò làm tôi vừa ý.

..rồi tôi thấy Khu vực Tô tượng dành cho trẻ em.

Bức tượng thạch cao 1 nhóc chơi patin khá xì po đập vào mắt tôi

và ngay lập tức tôi bị thu hút.

Yahh.. tôi sẽ tô màu rồi đem tặng hắn. Hihi..

......

Tôi bon chen trong đám con nít, có lẽ là đứa lớn duy nhất ngồi ở đây,

cũng pha màu và tô vẽ... và vì tôi là sinh viên Mỹ thuật,

tác phẩm của tôi là đẹp nhất -__- (nếu ko muốn nói là so sánh với con nít!^^)

Ahhhh...... hắn chắc chắn sẽ cảm động đến phát khóc! ^0^

Hey... hơn 3 giờ rồi. Về thôi.

.........

Tôi cẩn thận cho gói quà vào ba lô, đeo lên vai và đạp xe về,

vừa chạy, vừa nghĩ ngợi ko biết sẽ nói gì với hắn lúc tiễn đưa...?

Sao mà..tôi thấy buồn buồn...

Tôi sẽ mặc áo gì để đến sân bay nhỉ, xem nào...

Ack, cái cô ngồi xe trước tôi mặc áo gì mà lòe lọet,

chói cả mắt, mà lại còn hở hang nữa chứ.

Ey... Biển số xe... Quen quen...

Hey!! Người chở cô ta, là... ba???

BA!?? Ba đang chở ai vậy chứ???

Bạch Mã Hoàng TửTác giả: Hồng SakuraTruyện Ngôn TìnhMàn hình trước mặt tôi giờ chỉ còn màu đen. Mà không, nói đúng hơn tất cả xung quanh tôi đều là màu đen. Đủ để tôi nhận biết 1 sự kiện vừa xảy ra. Cúp điện. Quái thật!! Tại sao lại cúp điện ngay lúc tôi đang tải xuống bài luận của nhỏ Mai? Mà lẽ ra nó phải gửi cho tôi từ chiều kia!! &gt;&lt; "Út ơi?!" "...." Ko có tiếng trả lời, tôi nghĩ chắc dì Út đã đi ngủ rồi? Tôi quờ quạng trong đêm, chộp lấy cái di động trên bàn... 9:35 PM Với ánh sáng nhỏ xíu của màn hình điện thoại, Tôi dò dẫm từng bước để thắp cây đèn dầu. Cửa phòng dì Út đóng kín mít. Nếu tôi ko có bài luận để đọc tối nay... Thì buổi thuyết trình ngày mai của nhóm, sẽ bị tôi làm cho hỏng bét. Và bọn nó hẳn sẽ giết tôi! TT__TT Tôi choàng cái áo khoác lên người, chỉ cần thế thì tôi có thể mặc nguyên bộ đồ bộ này đi ra Dịch Vụ "Net For You" ở đầu đường. Cách nhà gần 400m Giờ này thì chỗ ấy chắc vẫn còn mở cửa. Tôi đoán như thần! Haha... Trước cửa có đến 6-7 chiếc xe máy dựng.. Bên trong thì vẫn nhộn nhịp người. Tôi nhận ra thằng… "Anh mày chỉ có điên mới thích cô bé này..."DJ lên tiếng phủ nhận ngay khi vừa bước tới.Tôi đứng dậy quay mặt lại, định gân cổ phản ứng,thì cảm thấy chóng mặt đến ko thể đứng được nữa...nếu DJ ko đỡ tôi bằng 2 cánh tay rắn rỏi của anh ta, tôi hẳn đã nằm dài dưới sàn.Đầu tôi choáng váng................::Ngoài hành lang::Người anh em của DJ đã về sau vài phút, còn tôi thì phải ngồi lại vì ko được khỏe."Em bệnh?"Tôi cầm ly sữa của DJ đưa và gật đầu thay cho câu trả lời.Anh ta ngồi xuống cạnh tôi, trên dãy ghế ở hành lang bệnh viện."Tôi vừa hỏi xin ít thuốc, hãy uống đi""Thuốc à?"Trên bàn tay của Nhị ca DJ có vài viên thuốc..Tôi ngoan ngoãn nhặt lấy và uống từng viên một, trong khi DJ thì hình như đang quan sát tôi?"Em đang làm gì, khi tôi gọi em??""Làm gì ah?? Um.. vừa thi xong..""Thế...đã ăn cơm chưa?""Chưa.""Trời ạh, chưa ăn sao uống thuốc???""Huh?? Anh vừa bảo em uống!" -__-"Chắc tôi điên mất! em...?? Ngốc quá!"Ngốc à?? Anh vừa bảo tôi uống đấy thôi!!!! &gt;__&lt;Gương mặt tôi bắt đầu nổi cáu... trong khi DJ thì đã đứng dậy và đi đâu đó.tôi đã đứng lên vài lần định bỏ về nhưng vẫn ko thể bước đi nổi. hic.."Em ngồi nghỉ đi, đừng đi đâu.""Yeah... nhưng chị..??""Anh ban nãy dặn chị coi chừng em..."Chị hộ lý mỉm cười đáp rồi tiếp tục việc hướng dẫn các bệnh nhân và người nhà..tôi ngồi xuống dựa đầu vào ghế, thiu thiu ngủ............Tôi bị đánh thức bởi DJ và anh đưa cho tôi 1 phần Hamburger nhỏ.Tôi cũng bắt đầu thấy xót ruột..."Gì thế?""Ăn đi. Và hãy ngồi lại đây, tôi ghé sang phòng mổ xem con bé thế nào. sau đó tôi sẽ đưa em về.""Đưa em về??..."Ko đợi tôi nói hết câu, nhị ca DJ lại bỏ đi, còn tôi thì gặm ngay ổ Hamburger..nhưng tôi ko ngồi lại chờ theo lời dặn của gã, mà rời khỏi ghế ra về.Ko có lý do gì để phải ở lại thêm vì tôi đã thấy khá hơn..................."Ủa? thằng Kiệt đâu?""Hắn à? sao dì hỏi con? hắn đâu phải người nhà mình!!""Ờ hén! ^-^ nó về nhà rồi àh?""Con ko biết! -__- chắc vẫn còn đang đi tiệc tùng nhậu nhẹt..."Tôi quẳng ba lô lên giường và rút chiếc cellphone ra xem,ko có tin nào cả. Hẳn là hắn đang ăn chơi vui vẻ...Hừm...mặc kệ hắn!! Sao tôi lại nghĩ ngợi về chuyện đó chứ!!............::Chiều thứ bảy::Tôi đã hoàn thành xong kỳ thi 1 cách tạm chấp nhận, ít ra,thì ko có môn nào cảm thấy cầm chắc suất thi lại..TT__TTHôm nay là ngày hắn lên máy bay,suốt 2 hôm kể từ bữa bạn hắn rủ đi, tôi ko gặp hắn,mà chỉ nhận có 2 tin nhắn với cùng nội dung:"Remember your promise"-__- Tôi nhớ mà.Còn Diệu, nó đã coi như ko có người bạn nào tên là Giang +__+.Nó ko thèm nói chuyện với tôi, hay Mai, dù chúng tôi đã rủ nó đi ăn sau buổi thi cuối..Nó chỉ bảo rằng "Ko thích" rồi cứ thế mà đi về,khiến tôi có cảm giác tôi đã trở thành kẻ thù của Diệu.Thật khó khăn cho tôi..."Con ra ngoài 1 chút.""Đi đâu vậy? Kiệt 4 giờ bay đó.""Con biết rồi, lát dì chờ con về để chở con ra sân bay.""Ừh. Về trước 3 rưỡi, ok?""Ok.."Bây giờ chỉ mới gần 2 giờ.Tôi đạp xe đi vòng vòng chọn cho hắn 1 món quà, xem như là kỷ niệm vậy.Đúng ra, tôi đã định vẽ cho hắn bằng chính tay mình, nhưng nghĩ mãi,chẳng biết vẽ cái gì cả. Ko lẽ, tôi lại vẽ hắn???O___oTôi tắp vào 1 nhà sách trên đường.Chọn lựa đủ thứ từ ví da, dây nịch đến bút viết... nhưng ko có món naò làm tôi vừa ý...rồi tôi thấy Khu vực Tô tượng dành cho trẻ em.Bức tượng thạch cao 1 nhóc chơi patin khá xì po đập vào mắt tôivà ngay lập tức tôi bị thu hút.Yahh.. tôi sẽ tô màu rồi đem tặng hắn. Hihi........Tôi bon chen trong đám con nít, có lẽ là đứa lớn duy nhất ngồi ở đây,cũng pha màu và tô vẽ... và vì tôi là sinh viên Mỹ thuật,tác phẩm của tôi là đẹp nhất -__- (nếu ko muốn nói là so sánh với con nít!^^)Ahhhh...... hắn chắc chắn sẽ cảm động đến phát khóc! ^0^Hey... hơn 3 giờ rồi. Về thôi..........Tôi cẩn thận cho gói quà vào ba lô, đeo lên vai và đạp xe về,vừa chạy, vừa nghĩ ngợi ko biết sẽ nói gì với hắn lúc tiễn đưa...?Sao mà..tôi thấy buồn buồn...Tôi sẽ mặc áo gì để đến sân bay nhỉ, xem nào...Ack, cái cô ngồi xe trước tôi mặc áo gì mà lòe lọet,chói cả mắt, mà lại còn hở hang nữa chứ.Ey... Biển số xe... Quen quen...Hey!! Người chở cô ta, là... ba???BA!?? Ba đang chở ai vậy chứ???

Chương 46