Thành phố N, cảng thành phố Lâm Hải, một quận sầm uất, dân số ước chừng một ngàn hai trăm vạn. Ngày và đêm, người đi lại trên phố chỉ hơn kém khoảng hai trăm vạn. Đây là một thành phố không ngủ. Chạng vạng một ngày tháng tư, mưa lắc rắc bay giữa không trung. Trên một con đường nhỏ yên tĩnh ngoại ô thành phố N, có một ngôi nhà hai tầng, tường trắng ngói đỏ có chút bắt mắt. Đó là một bệnh viện sủng vật. Cách không xa cổng bệnh viện, có một cây hạnh, tuổi của nó đã không thể đếm được nữa. Dáng cây cao lớn, cành lá sum suê, lúc này, đang lúc hoa hạnh đang nở rộ, những đoá hoa hồng nhạt bị mưa rơi ướt nhẹp, lớp đất dưới gốc cây rải đầy những cánh hoa. Một tiểu tùng thử lông màu tro, không biết từ đâu chạy đến. Nó hai ba bước nhảy lên cây, chuyền sang cành, đến gần bên cửa sổ trên tầng hai, sau đó thả người rớt xuống, nhảy đến trên cửa sổ, đứng yên, nhìn vào trong. Giữa cơn mưa bụi, bộ lông của tiểu tùng thử đã ướt đẫm, những giọt nước theo chiếc đuôi chảy xuống. Bên trong cửa, là phòng…
Quyển 3 - Chương 1-1: Văn án - Đặc biệt đích nhĩ
Linh Huyễn Quốc Độ Hệ LiệtTác giả: Lâm Tử TựTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnThành phố N, cảng thành phố Lâm Hải, một quận sầm uất, dân số ước chừng một ngàn hai trăm vạn. Ngày và đêm, người đi lại trên phố chỉ hơn kém khoảng hai trăm vạn. Đây là một thành phố không ngủ. Chạng vạng một ngày tháng tư, mưa lắc rắc bay giữa không trung. Trên một con đường nhỏ yên tĩnh ngoại ô thành phố N, có một ngôi nhà hai tầng, tường trắng ngói đỏ có chút bắt mắt. Đó là một bệnh viện sủng vật. Cách không xa cổng bệnh viện, có một cây hạnh, tuổi của nó đã không thể đếm được nữa. Dáng cây cao lớn, cành lá sum suê, lúc này, đang lúc hoa hạnh đang nở rộ, những đoá hoa hồng nhạt bị mưa rơi ướt nhẹp, lớp đất dưới gốc cây rải đầy những cánh hoa. Một tiểu tùng thử lông màu tro, không biết từ đâu chạy đến. Nó hai ba bước nhảy lên cây, chuyền sang cành, đến gần bên cửa sổ trên tầng hai, sau đó thả người rớt xuống, nhảy đến trên cửa sổ, đứng yên, nhìn vào trong. Giữa cơn mưa bụi, bộ lông của tiểu tùng thử đã ướt đẫm, những giọt nước theo chiếc đuôi chảy xuống. Bên trong cửa, là phòng… Trầm Sở Thiên còn tưởng rằng hồ ly lăn lộn trong con hẻm đầy rác rưởi kia, là một tên tiểu thâu yêu thú.Lại không nghĩ rằng đó chính là thiếu niên mình luôn tâm tâm niệm niệm – Mạc Ngữ Luân.Thiên a! Trầm Sở Thiên không dám tưởng tượng quá khứ của Mạc Ngữ Luân đến tột cùng là một cuộc sống như thế nào.Nhưng anh thề, từ nay về sau, anh sẽ càng yêu thương cậu, bảo vệ cậu…Mạc Ngữ Luân bối rối cúi đầu, không thể tin được mình lại lần nữa gặp mặt Trầm Sở Thiên.Nhưng vì mình đói đến đầu óc mê muội, phải hóa thành nguyên hình – thành hồ ly đi bới rác.Nguyên bản tưởng rằng bọn họ không có khả năng gặp lại, nhưng sự an bài của vận mệnh lại trùng hợp như thế.Vì vậy, hai người không thể xa rời nhau…
Trầm Sở Thiên còn tưởng rằng hồ ly lăn lộn trong con hẻm đầy rác rưởi kia, là một tên tiểu thâu yêu thú.
Lại không nghĩ rằng đó chính là thiếu niên mình luôn tâm tâm niệm niệm – Mạc Ngữ Luân.
Thiên a! Trầm Sở Thiên không dám tưởng tượng quá khứ của Mạc Ngữ Luân đến tột cùng là một cuộc sống như thế nào.
Nhưng anh thề, từ nay về sau, anh sẽ càng yêu thương cậu, bảo vệ cậu…
Mạc Ngữ Luân bối rối cúi đầu, không thể tin được mình lại lần nữa gặp mặt Trầm Sở Thiên.
Nhưng vì mình đói đến đầu óc mê muội, phải hóa thành nguyên hình – thành hồ ly đi bới rác.
Nguyên bản tưởng rằng bọn họ không có khả năng gặp lại, nhưng sự an bài của vận mệnh lại trùng hợp như thế.
Vì vậy, hai người không thể xa rời nhau…
Linh Huyễn Quốc Độ Hệ LiệtTác giả: Lâm Tử TựTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnThành phố N, cảng thành phố Lâm Hải, một quận sầm uất, dân số ước chừng một ngàn hai trăm vạn. Ngày và đêm, người đi lại trên phố chỉ hơn kém khoảng hai trăm vạn. Đây là một thành phố không ngủ. Chạng vạng một ngày tháng tư, mưa lắc rắc bay giữa không trung. Trên một con đường nhỏ yên tĩnh ngoại ô thành phố N, có một ngôi nhà hai tầng, tường trắng ngói đỏ có chút bắt mắt. Đó là một bệnh viện sủng vật. Cách không xa cổng bệnh viện, có một cây hạnh, tuổi của nó đã không thể đếm được nữa. Dáng cây cao lớn, cành lá sum suê, lúc này, đang lúc hoa hạnh đang nở rộ, những đoá hoa hồng nhạt bị mưa rơi ướt nhẹp, lớp đất dưới gốc cây rải đầy những cánh hoa. Một tiểu tùng thử lông màu tro, không biết từ đâu chạy đến. Nó hai ba bước nhảy lên cây, chuyền sang cành, đến gần bên cửa sổ trên tầng hai, sau đó thả người rớt xuống, nhảy đến trên cửa sổ, đứng yên, nhìn vào trong. Giữa cơn mưa bụi, bộ lông của tiểu tùng thử đã ướt đẫm, những giọt nước theo chiếc đuôi chảy xuống. Bên trong cửa, là phòng… Trầm Sở Thiên còn tưởng rằng hồ ly lăn lộn trong con hẻm đầy rác rưởi kia, là một tên tiểu thâu yêu thú.Lại không nghĩ rằng đó chính là thiếu niên mình luôn tâm tâm niệm niệm – Mạc Ngữ Luân.Thiên a! Trầm Sở Thiên không dám tưởng tượng quá khứ của Mạc Ngữ Luân đến tột cùng là một cuộc sống như thế nào.Nhưng anh thề, từ nay về sau, anh sẽ càng yêu thương cậu, bảo vệ cậu…Mạc Ngữ Luân bối rối cúi đầu, không thể tin được mình lại lần nữa gặp mặt Trầm Sở Thiên.Nhưng vì mình đói đến đầu óc mê muội, phải hóa thành nguyên hình – thành hồ ly đi bới rác.Nguyên bản tưởng rằng bọn họ không có khả năng gặp lại, nhưng sự an bài của vận mệnh lại trùng hợp như thế.Vì vậy, hai người không thể xa rời nhau…