Thành phố N, cảng thành phố Lâm Hải, một quận sầm uất, dân số ước chừng một ngàn hai trăm vạn. Ngày và đêm, người đi lại trên phố chỉ hơn kém khoảng hai trăm vạn. Đây là một thành phố không ngủ. Chạng vạng một ngày tháng tư, mưa lắc rắc bay giữa không trung. Trên một con đường nhỏ yên tĩnh ngoại ô thành phố N, có một ngôi nhà hai tầng, tường trắng ngói đỏ có chút bắt mắt. Đó là một bệnh viện sủng vật. Cách không xa cổng bệnh viện, có một cây hạnh, tuổi của nó đã không thể đếm được nữa. Dáng cây cao lớn, cành lá sum suê, lúc này, đang lúc hoa hạnh đang nở rộ, những đoá hoa hồng nhạt bị mưa rơi ướt nhẹp, lớp đất dưới gốc cây rải đầy những cánh hoa. Một tiểu tùng thử lông màu tro, không biết từ đâu chạy đến. Nó hai ba bước nhảy lên cây, chuyền sang cành, đến gần bên cửa sổ trên tầng hai, sau đó thả người rớt xuống, nhảy đến trên cửa sổ, đứng yên, nhìn vào trong. Giữa cơn mưa bụi, bộ lông của tiểu tùng thử đã ướt đẫm, những giọt nước theo chiếc đuôi chảy xuống. Bên trong cửa, là phòng…
Quyển 6 - Chương 1-1: Sủng vật luyến nhân - Khúc dạo đầu — A Lâm kể chuyện xưa
Linh Huyễn Quốc Độ Hệ LiệtTác giả: Lâm Tử TựTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnThành phố N, cảng thành phố Lâm Hải, một quận sầm uất, dân số ước chừng một ngàn hai trăm vạn. Ngày và đêm, người đi lại trên phố chỉ hơn kém khoảng hai trăm vạn. Đây là một thành phố không ngủ. Chạng vạng một ngày tháng tư, mưa lắc rắc bay giữa không trung. Trên một con đường nhỏ yên tĩnh ngoại ô thành phố N, có một ngôi nhà hai tầng, tường trắng ngói đỏ có chút bắt mắt. Đó là một bệnh viện sủng vật. Cách không xa cổng bệnh viện, có một cây hạnh, tuổi của nó đã không thể đếm được nữa. Dáng cây cao lớn, cành lá sum suê, lúc này, đang lúc hoa hạnh đang nở rộ, những đoá hoa hồng nhạt bị mưa rơi ướt nhẹp, lớp đất dưới gốc cây rải đầy những cánh hoa. Một tiểu tùng thử lông màu tro, không biết từ đâu chạy đến. Nó hai ba bước nhảy lên cây, chuyền sang cành, đến gần bên cửa sổ trên tầng hai, sau đó thả người rớt xuống, nhảy đến trên cửa sổ, đứng yên, nhìn vào trong. Giữa cơn mưa bụi, bộ lông của tiểu tùng thử đã ướt đẫm, những giọt nước theo chiếc đuôi chảy xuống. Bên trong cửa, là phòng… Chồn – loài động vật có bộ lông quý giá, hình thể giống một con mèo nhỏ, tứ chi ngắn ngủn. Thích hợp với cuộc sống nơi có khí hậu lạnh giá, thích yên tĩnh, sống đơn độc, một năm thay lông hai lần, thức ăn đa dạng, chủ yếu thích ăn cá. Chồn thông minh lanh lợi, trời sinh tính tình khoan dung. Những thợ săn chồn ở cực Bác, thường giả vờ sắp bị đông chết, nằm ở chỗ chồn thường lui tới. Chồn nhìn thấy liền chạy ra, dùng thân thể của chính mình làm ấm người. Thợ săn cứ như thế thập phần dễ dàng bắt được chồn.Rốt cuộc chồn thật sự có thể cứu người như vậy được hay không, hiện tại tôi không đưa ra bằng chứng. Tôi chỉ kể chuyện – chính là một câu chuyện xưa.Những người thích tiểu động vật bộ lông mềm mại, có muốn nuôi một con chồn không?
Chồn – loài động vật có bộ lông quý giá, hình thể giống một con mèo nhỏ, tứ chi ngắn ngủn. Thích hợp với cuộc sống nơi có khí hậu lạnh giá, thích yên tĩnh, sống đơn độc, một năm thay lông hai lần, thức ăn đa dạng, chủ yếu thích ăn cá. Chồn thông minh lanh lợi, trời sinh tính tình khoan dung. Những thợ săn chồn ở cực Bác, thường giả vờ sắp bị đông chết, nằm ở chỗ chồn thường lui tới. Chồn nhìn thấy liền chạy ra, dùng thân thể của chính mình làm ấm người. Thợ săn cứ như thế thập phần dễ dàng bắt được chồn.
Rốt cuộc chồn thật sự có thể cứu người như vậy được hay không, hiện tại tôi không đưa ra bằng chứng. Tôi chỉ kể chuyện – chính là một câu chuyện xưa.
Những người thích tiểu động vật bộ lông mềm mại, có muốn nuôi một con chồn không?
Linh Huyễn Quốc Độ Hệ LiệtTác giả: Lâm Tử TựTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền HuyễnThành phố N, cảng thành phố Lâm Hải, một quận sầm uất, dân số ước chừng một ngàn hai trăm vạn. Ngày và đêm, người đi lại trên phố chỉ hơn kém khoảng hai trăm vạn. Đây là một thành phố không ngủ. Chạng vạng một ngày tháng tư, mưa lắc rắc bay giữa không trung. Trên một con đường nhỏ yên tĩnh ngoại ô thành phố N, có một ngôi nhà hai tầng, tường trắng ngói đỏ có chút bắt mắt. Đó là một bệnh viện sủng vật. Cách không xa cổng bệnh viện, có một cây hạnh, tuổi của nó đã không thể đếm được nữa. Dáng cây cao lớn, cành lá sum suê, lúc này, đang lúc hoa hạnh đang nở rộ, những đoá hoa hồng nhạt bị mưa rơi ướt nhẹp, lớp đất dưới gốc cây rải đầy những cánh hoa. Một tiểu tùng thử lông màu tro, không biết từ đâu chạy đến. Nó hai ba bước nhảy lên cây, chuyền sang cành, đến gần bên cửa sổ trên tầng hai, sau đó thả người rớt xuống, nhảy đến trên cửa sổ, đứng yên, nhìn vào trong. Giữa cơn mưa bụi, bộ lông của tiểu tùng thử đã ướt đẫm, những giọt nước theo chiếc đuôi chảy xuống. Bên trong cửa, là phòng… Chồn – loài động vật có bộ lông quý giá, hình thể giống một con mèo nhỏ, tứ chi ngắn ngủn. Thích hợp với cuộc sống nơi có khí hậu lạnh giá, thích yên tĩnh, sống đơn độc, một năm thay lông hai lần, thức ăn đa dạng, chủ yếu thích ăn cá. Chồn thông minh lanh lợi, trời sinh tính tình khoan dung. Những thợ săn chồn ở cực Bác, thường giả vờ sắp bị đông chết, nằm ở chỗ chồn thường lui tới. Chồn nhìn thấy liền chạy ra, dùng thân thể của chính mình làm ấm người. Thợ săn cứ như thế thập phần dễ dàng bắt được chồn.Rốt cuộc chồn thật sự có thể cứu người như vậy được hay không, hiện tại tôi không đưa ra bằng chứng. Tôi chỉ kể chuyện – chính là một câu chuyện xưa.Những người thích tiểu động vật bộ lông mềm mại, có muốn nuôi một con chồn không?