Tác giả:

Tiếng vỗ tay vang lên rần rần khắp cả khán đài Bộp...Bộp...Bộp Châu Thuỷ Du ( 8 tuổi), một thiên tài trong làng thể thao “Thể dục dụng cụ“. Tuy còn bé, nhưng cô đã thể hiện rất thành công những kỹ thuật khó và đầy uyển chuyển, linh hoạt trong bộ môn này. Có khi còn vượt bậc hơn cả những vận động viên thực thụ. Cô nắm trong tay nhiều huy chương vàng do trường tổ chức. Cô không những xinh đẹp mà còn rất tài năng. Ngoài thể dục dụng cụ, cô còn đam mê môn võ karatedo và cũng rất thành công trong lĩnh vực này. Nhưng ước mơ lớn nhất của cô vẫn là một vận động viên thể dục dụng cụ. Cô vốn là đương kim tiểu thư của tập đoàn “ Kim Cương “, tập đoàn có sức ảnh hưởng lớn nhất nhì trên thế giới. Ngay từ bé cô đã sống trong nhung lụa nhưng cô lại hay lui tới chơi đùa và quấn quýt bên các Sơ trong nhà thờ. Nơi mà những đứa trẻ không cha không mẹ nương tựa. Cho nên tuy cô là một đại tiểu thư, có đầy kẻ hầu người hạ, nhưng luôn khao khát được sống trên chính bàn chân của mình. Năm nay cũng như mọi…

Chương 5

Bông Hồng TuyếtTác giả: Lục QuânTruyện Ngôn TìnhTiếng vỗ tay vang lên rần rần khắp cả khán đài Bộp...Bộp...Bộp Châu Thuỷ Du ( 8 tuổi), một thiên tài trong làng thể thao “Thể dục dụng cụ“. Tuy còn bé, nhưng cô đã thể hiện rất thành công những kỹ thuật khó và đầy uyển chuyển, linh hoạt trong bộ môn này. Có khi còn vượt bậc hơn cả những vận động viên thực thụ. Cô nắm trong tay nhiều huy chương vàng do trường tổ chức. Cô không những xinh đẹp mà còn rất tài năng. Ngoài thể dục dụng cụ, cô còn đam mê môn võ karatedo và cũng rất thành công trong lĩnh vực này. Nhưng ước mơ lớn nhất của cô vẫn là một vận động viên thể dục dụng cụ. Cô vốn là đương kim tiểu thư của tập đoàn “ Kim Cương “, tập đoàn có sức ảnh hưởng lớn nhất nhì trên thế giới. Ngay từ bé cô đã sống trong nhung lụa nhưng cô lại hay lui tới chơi đùa và quấn quýt bên các Sơ trong nhà thờ. Nơi mà những đứa trẻ không cha không mẹ nương tựa. Cho nên tuy cô là một đại tiểu thư, có đầy kẻ hầu người hạ, nhưng luôn khao khát được sống trên chính bàn chân của mình. Năm nay cũng như mọi… Mắt cô bé bắt đầu đỏ hoe, ngấn lệ, mắt cúi gập xuống, không nói năng gì nữa. Dương Khánh đi đến bên cô an ủi:- Cậu đừng trách cậu ấy, tính cậu ấy nóng vậy thôi, cũng không có ý gì khác.Bấy giờ quản gia Dương mới lật đật chạy đến.- Thiếu gia không sao chứ? Con bé bất cẩn quá. Ông thay mặt nó xin lỗi cậu.An Tường không nói gì, mặt vẫn nhăn nhó vì khó chịu, cậu bỏ vào nhà. Quân, Thiên cũng nối gót theo sau.Tại sảnh điện, 4 người ngồi im lặng, không khí rất căng thẳng. Lấy lại được bình tĩnh, cô bé khúm núm ngồi im một chỗ trên ghế. Mặt vẫn cắm xuống dưới đất.- Tớ về rồi đây, đói thật đấy.Thủy Du la ó om sòm, nhận thấy không khí không được bình thường, cộng thêm một vị khách lạ đang ngồi bất động, cô ngạc nhiên hỏi:- Cậu là ai vậy?Cô bé vẫn im lặng không nói năng gì, mặt vẫm cắm xuống đất.- Giới thiệu với các con đây là Hạ Băng, con của một người giúp việc, mẹ con bé mới mất, lại không có ai thân thích nên mẹ đưa nó về đây. Lúc còn sống, mẹ con bé làm việc chăm chỉ, hiền lành hết mực với gia đình mình nên chăm sóc con bé cũng bổn phận của gia đình.Quỳnh Nhi bất ngờ lên tiếng.An Tường giãy nãy:- Sao lại thế được, nhà mình biết bao nhiêu là người giúp việc. Vậy chẳng lẽ mẹ đều mang con của họ về nuôi hết sao.- An Tường con còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện. Nhà mình mang ơn mẹ của Hạ Băng nên nhà mẹ chăm sóc con bé đó là điều tất nhiên. Chẳng lẽ con để bạn sống bơ vơ ngoài kia sao?- Nhưng...- Không nhưng nhị gì nữa hết, mẹ đã quyết định vậy rồi.- Mẹ muốn làm sao thì làm. Con không ý kiến nữa.Nói rồi cậu bỏ lên lầu.- An Tường, An Tường à.- Cô đừng gọi nữa, vậy là cậu ấy đồng ý rồi đó ạ. Lát nữa có gì con thuyết phục cậu ấy.( Thủy Du nói)Dương Khánh nhanh nhảu:- Đúng đó cô ạ, tụi con hiểu An Tường quá mà. hihihi.Quỳnh Nhi thở dài:- Uhm, nhờ vào các con vậy.Thủy Du quay qua cô bé vẫn còn đang sợ sệt, đang ngồi lặng nghe toàn câu chuyện.- Chào cậu, mình là Thủy Du rất vui khi được làm quen với cậu. Cậu bằng tuổi bọn mình phải không?Thủy Du vừa nòi vừa chìa cánh tay ra chào đón.- Mình là Dương Khánh, còn đây là Thiên Quân.Bây giờ, Hạ Băng mới ngước mặt lên nhìn mọi người, cô rụt rè nắm lấy tay của Thủy Du, mắt cô sáng dần lên, mỉm cười:- Uhm, mình là Hạ Băng.

Mắt cô bé bắt đầu đỏ hoe, ngấn lệ, mắt cúi gập xuống, không nói năng gì nữa. Dương Khánh đi đến bên cô an ủi:

- Cậu đừng trách cậu ấy, tính cậu ấy nóng vậy thôi, cũng không có ý gì khác.

Bấy giờ quản gia Dương mới lật đật chạy đến.

- Thiếu gia không sao chứ? Con bé bất cẩn quá. Ông thay mặt nó xin lỗi cậu.

An Tường không nói gì, mặt vẫn nhăn nhó vì khó chịu, cậu bỏ vào nhà. Quân, Thiên cũng nối gót theo sau.

Tại sảnh điện, 4 người ngồi im lặng, không khí rất căng thẳng. Lấy lại được bình tĩnh, cô bé khúm núm ngồi im một chỗ trên ghế. Mặt vẫn cắm xuống dưới đất.

- Tớ về rồi đây, đói thật đấy.

Thủy Du la ó om sòm, nhận thấy không khí không được bình thường, cộng thêm một vị khách lạ đang ngồi bất động, cô ngạc nhiên hỏi:

- Cậu là ai vậy?

Cô bé vẫn im lặng không nói năng gì, mặt vẫm cắm xuống đất.

- Giới thiệu với các con đây là Hạ Băng, con của một người giúp việc, mẹ con bé mới mất, lại không có ai thân thích nên mẹ đưa nó về đây. Lúc còn sống, mẹ con bé làm việc chăm chỉ, hiền lành hết mực với gia đình mình nên chăm sóc con bé cũng bổn phận của gia đình.

Quỳnh Nhi bất ngờ lên tiếng.

An Tường giãy nãy:

- Sao lại thế được, nhà mình biết bao nhiêu là người giúp việc. Vậy chẳng lẽ mẹ đều mang con của họ về nuôi hết sao.

- An Tường con còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện. Nhà mình mang ơn mẹ của Hạ Băng nên nhà mẹ chăm sóc con bé đó là điều tất nhiên. Chẳng lẽ con để bạn sống bơ vơ ngoài kia sao?

- Nhưng...

- Không nhưng nhị gì nữa hết, mẹ đã quyết định vậy rồi.

- Mẹ muốn làm sao thì làm. Con không ý kiến nữa.

Nói rồi cậu bỏ lên lầu.

- An Tường, An Tường à.

- Cô đừng gọi nữa, vậy là cậu ấy đồng ý rồi đó ạ. Lát nữa có gì con thuyết phục cậu ấy.( Thủy Du nói)

Dương Khánh nhanh nhảu:

- Đúng đó cô ạ, tụi con hiểu An Tường quá mà. hihihi.

Quỳnh Nhi thở dài:

- Uhm, nhờ vào các con vậy.

Thủy Du quay qua cô bé vẫn còn đang sợ sệt, đang ngồi lặng nghe toàn câu chuyện.

- Chào cậu, mình là Thủy Du rất vui khi được làm quen với cậu. Cậu bằng tuổi bọn mình phải không?

Thủy Du vừa nòi vừa chìa cánh tay ra chào đón.

- Mình là Dương Khánh, còn đây là Thiên Quân.

Bây giờ, Hạ Băng mới ngước mặt lên nhìn mọi người, cô rụt rè nắm lấy tay của Thủy Du, mắt cô sáng dần lên, mỉm cười:

- Uhm, mình là Hạ Băng.

Bông Hồng TuyếtTác giả: Lục QuânTruyện Ngôn TìnhTiếng vỗ tay vang lên rần rần khắp cả khán đài Bộp...Bộp...Bộp Châu Thuỷ Du ( 8 tuổi), một thiên tài trong làng thể thao “Thể dục dụng cụ“. Tuy còn bé, nhưng cô đã thể hiện rất thành công những kỹ thuật khó và đầy uyển chuyển, linh hoạt trong bộ môn này. Có khi còn vượt bậc hơn cả những vận động viên thực thụ. Cô nắm trong tay nhiều huy chương vàng do trường tổ chức. Cô không những xinh đẹp mà còn rất tài năng. Ngoài thể dục dụng cụ, cô còn đam mê môn võ karatedo và cũng rất thành công trong lĩnh vực này. Nhưng ước mơ lớn nhất của cô vẫn là một vận động viên thể dục dụng cụ. Cô vốn là đương kim tiểu thư của tập đoàn “ Kim Cương “, tập đoàn có sức ảnh hưởng lớn nhất nhì trên thế giới. Ngay từ bé cô đã sống trong nhung lụa nhưng cô lại hay lui tới chơi đùa và quấn quýt bên các Sơ trong nhà thờ. Nơi mà những đứa trẻ không cha không mẹ nương tựa. Cho nên tuy cô là một đại tiểu thư, có đầy kẻ hầu người hạ, nhưng luôn khao khát được sống trên chính bàn chân của mình. Năm nay cũng như mọi… Mắt cô bé bắt đầu đỏ hoe, ngấn lệ, mắt cúi gập xuống, không nói năng gì nữa. Dương Khánh đi đến bên cô an ủi:- Cậu đừng trách cậu ấy, tính cậu ấy nóng vậy thôi, cũng không có ý gì khác.Bấy giờ quản gia Dương mới lật đật chạy đến.- Thiếu gia không sao chứ? Con bé bất cẩn quá. Ông thay mặt nó xin lỗi cậu.An Tường không nói gì, mặt vẫn nhăn nhó vì khó chịu, cậu bỏ vào nhà. Quân, Thiên cũng nối gót theo sau.Tại sảnh điện, 4 người ngồi im lặng, không khí rất căng thẳng. Lấy lại được bình tĩnh, cô bé khúm núm ngồi im một chỗ trên ghế. Mặt vẫn cắm xuống dưới đất.- Tớ về rồi đây, đói thật đấy.Thủy Du la ó om sòm, nhận thấy không khí không được bình thường, cộng thêm một vị khách lạ đang ngồi bất động, cô ngạc nhiên hỏi:- Cậu là ai vậy?Cô bé vẫn im lặng không nói năng gì, mặt vẫm cắm xuống đất.- Giới thiệu với các con đây là Hạ Băng, con của một người giúp việc, mẹ con bé mới mất, lại không có ai thân thích nên mẹ đưa nó về đây. Lúc còn sống, mẹ con bé làm việc chăm chỉ, hiền lành hết mực với gia đình mình nên chăm sóc con bé cũng bổn phận của gia đình.Quỳnh Nhi bất ngờ lên tiếng.An Tường giãy nãy:- Sao lại thế được, nhà mình biết bao nhiêu là người giúp việc. Vậy chẳng lẽ mẹ đều mang con của họ về nuôi hết sao.- An Tường con còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện. Nhà mình mang ơn mẹ của Hạ Băng nên nhà mẹ chăm sóc con bé đó là điều tất nhiên. Chẳng lẽ con để bạn sống bơ vơ ngoài kia sao?- Nhưng...- Không nhưng nhị gì nữa hết, mẹ đã quyết định vậy rồi.- Mẹ muốn làm sao thì làm. Con không ý kiến nữa.Nói rồi cậu bỏ lên lầu.- An Tường, An Tường à.- Cô đừng gọi nữa, vậy là cậu ấy đồng ý rồi đó ạ. Lát nữa có gì con thuyết phục cậu ấy.( Thủy Du nói)Dương Khánh nhanh nhảu:- Đúng đó cô ạ, tụi con hiểu An Tường quá mà. hihihi.Quỳnh Nhi thở dài:- Uhm, nhờ vào các con vậy.Thủy Du quay qua cô bé vẫn còn đang sợ sệt, đang ngồi lặng nghe toàn câu chuyện.- Chào cậu, mình là Thủy Du rất vui khi được làm quen với cậu. Cậu bằng tuổi bọn mình phải không?Thủy Du vừa nòi vừa chìa cánh tay ra chào đón.- Mình là Dương Khánh, còn đây là Thiên Quân.Bây giờ, Hạ Băng mới ngước mặt lên nhìn mọi người, cô rụt rè nắm lấy tay của Thủy Du, mắt cô sáng dần lên, mỉm cười:- Uhm, mình là Hạ Băng.

Chương 5