Tác giả:

Edit: Lăng Mộ Tuyết Sao lại như vậy? "Dương thị, ngươi vẫn còn không chịu nói, chớ trách bản quan dùng hình!" Âm thanh hai bên công đường khiến Dương Như Tuyên sợ hãi. Nhưng, muốn nàng cãi lại như thế nào đây? Nàng không thể nói được! Suy yếu nhìn về phía Phiền Bách Văn ngồi ở bên cạnh án đường, khuôn mặt hắn tươi cười giống như đang xem diễn kịch vậy, khiến nàng khó nén lạnh lẽo.  Hắn là phu quân của nàng, nhưng cũng là ác nhân hại nàng rơi vào tình cảnh này. Một canh giờ trước, vì để hắn vui vẻ, cho nên nàng đồng ý đưa đồ ăn cho đại ca mắt mù kia của hắn, nhưng ai biết một chút thức ăn đấy lại có thể giết người, nàng lập tức bị áp giải vào nha đường Tri Phủ, lập tức thăng đường muốn bức nàng nhận tội. Nhưng mà miệng của nàng không thể nói, nhớ tới sau khi đưa đồ ăn xong, phu quân đã lạnh nhạt với nàng rất lâu lại rót cho nàng một ly trà nóng... Hắn ôn nhu hiếm thấy, nàng lại chưa kịp tinh tế thưởng thức, chỉ cảm thấy cổ họng truyền đến từng trận cay tê dại, khiến nàng một câu cũng…

Chương 21: Ngoại truyện: Đồng ngôn đồng ngữ

Thề Không Làm ThiếpTác giả: Lục QuangTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhEdit: Lăng Mộ Tuyết Sao lại như vậy? "Dương thị, ngươi vẫn còn không chịu nói, chớ trách bản quan dùng hình!" Âm thanh hai bên công đường khiến Dương Như Tuyên sợ hãi. Nhưng, muốn nàng cãi lại như thế nào đây? Nàng không thể nói được! Suy yếu nhìn về phía Phiền Bách Văn ngồi ở bên cạnh án đường, khuôn mặt hắn tươi cười giống như đang xem diễn kịch vậy, khiến nàng khó nén lạnh lẽo.  Hắn là phu quân của nàng, nhưng cũng là ác nhân hại nàng rơi vào tình cảnh này. Một canh giờ trước, vì để hắn vui vẻ, cho nên nàng đồng ý đưa đồ ăn cho đại ca mắt mù kia của hắn, nhưng ai biết một chút thức ăn đấy lại có thể giết người, nàng lập tức bị áp giải vào nha đường Tri Phủ, lập tức thăng đường muốn bức nàng nhận tội. Nhưng mà miệng của nàng không thể nói, nhớ tới sau khi đưa đồ ăn xong, phu quân đã lạnh nhạt với nàng rất lâu lại rót cho nàng một ly trà nóng... Hắn ôn nhu hiếm thấy, nàng lại chưa kịp tinh tế thưởng thức, chỉ cảm thấy cổ họng truyền đến từng trận cay tê dại, khiến nàng một câu cũng… Edit: Lăng Mộ TuyếtMùng hai, là ngày lại mặt.Dương phủ náo nhiệt vui mừng, chỉ vì vợ chồng Bình Tây Hầu và vợ chồng Cung vương thế tử cùng đến.Mọi người ở đại sảnh, nói chuyện cười đùa, miệng đầy lời vui, chỉ có hai đứa con nít chơi đùa ở bên ngoài hành lang."Ta thật đáng thương." Phiền Doãn Hi nói."Vì sao?" Tuế Vị Ương hỏi."Bởi vì phụ thân ta là người mù.""Nha, thật trùng hợp, bởi vì phụ thân ta là người câm.""Thật sao?" Phiền Doãn Hi lấy làm lạ hỏi."Không... Cha ta chỉ biến thành người câm trước mặt mẹ ta thôi.""Cha ta cũng vậy... Cha ta cũng chỉ trước mặt mẹ ta mới biến thành người mù.""Thật sao?""Vì sao các phụ thân đều như vậy?""Không biết.""Thật kỳ quái.""Uhm."Hai đứa trẻ nói chuyện với nhau câu có câu không, lmt.lqd, lại không phát hiện cách đó vài bước, hai nam nhân đầy mặt thẹn thùng."Nhi tử nhà ta nói lời ngu dốt, xin thế tử gia rộng lượng.""Đâu có đâu có, ta là người câm, cái gì cũng sẽ không nói." Nam nhân cười cười lại nói: "Nhưng không biết có thể truyền thụ phương pháp giả bộ thành người mù như thế nào hay không?""..."HOÀN

Edit: Lăng Mộ Tuyết

Mùng hai, là ngày lại mặt.

Dương phủ náo nhiệt vui mừng, chỉ vì vợ chồng Bình Tây Hầu và vợ chồng Cung vương thế tử cùng đến.

Mọi người ở đại sảnh, nói chuyện cười đùa, miệng đầy lời vui, chỉ có hai đứa con nít chơi đùa ở bên ngoài hành lang.

"Ta thật đáng thương." Phiền Doãn Hi nói.

"Vì sao?" Tuế Vị Ương hỏi.

"Bởi vì phụ thân ta là người mù."

"Nha, thật trùng hợp, bởi vì phụ thân ta là người câm."

"Thật sao?" Phiền Doãn Hi lấy làm lạ hỏi.

"Không... Cha ta chỉ biến thành người câm trước mặt mẹ ta thôi."

"Cha ta cũng vậy... Cha ta cũng chỉ trước mặt mẹ ta mới biến thành người mù."

"Thật sao?"

"Vì sao các phụ thân đều như vậy?"

"Không biết."

"Thật kỳ quái."

"Uhm."

Hai đứa trẻ nói chuyện với nhau câu có câu không, lmt.lqd, lại không phát hiện cách đó vài bước, hai nam nhân đầy mặt thẹn thùng.

"Nhi tử nhà ta nói lời ngu dốt, xin thế tử gia rộng lượng."

"Đâu có đâu có, ta là người câm, cái gì cũng sẽ không nói." Nam nhân cười cười lại nói: "Nhưng không biết có thể truyền thụ phương pháp giả bộ thành người mù như thế nào hay không?"

"..."

HOÀN

Thề Không Làm ThiếpTác giả: Lục QuangTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhEdit: Lăng Mộ Tuyết Sao lại như vậy? "Dương thị, ngươi vẫn còn không chịu nói, chớ trách bản quan dùng hình!" Âm thanh hai bên công đường khiến Dương Như Tuyên sợ hãi. Nhưng, muốn nàng cãi lại như thế nào đây? Nàng không thể nói được! Suy yếu nhìn về phía Phiền Bách Văn ngồi ở bên cạnh án đường, khuôn mặt hắn tươi cười giống như đang xem diễn kịch vậy, khiến nàng khó nén lạnh lẽo.  Hắn là phu quân của nàng, nhưng cũng là ác nhân hại nàng rơi vào tình cảnh này. Một canh giờ trước, vì để hắn vui vẻ, cho nên nàng đồng ý đưa đồ ăn cho đại ca mắt mù kia của hắn, nhưng ai biết một chút thức ăn đấy lại có thể giết người, nàng lập tức bị áp giải vào nha đường Tri Phủ, lập tức thăng đường muốn bức nàng nhận tội. Nhưng mà miệng của nàng không thể nói, nhớ tới sau khi đưa đồ ăn xong, phu quân đã lạnh nhạt với nàng rất lâu lại rót cho nàng một ly trà nóng... Hắn ôn nhu hiếm thấy, nàng lại chưa kịp tinh tế thưởng thức, chỉ cảm thấy cổ họng truyền đến từng trận cay tê dại, khiến nàng một câu cũng… Edit: Lăng Mộ TuyếtMùng hai, là ngày lại mặt.Dương phủ náo nhiệt vui mừng, chỉ vì vợ chồng Bình Tây Hầu và vợ chồng Cung vương thế tử cùng đến.Mọi người ở đại sảnh, nói chuyện cười đùa, miệng đầy lời vui, chỉ có hai đứa con nít chơi đùa ở bên ngoài hành lang."Ta thật đáng thương." Phiền Doãn Hi nói."Vì sao?" Tuế Vị Ương hỏi."Bởi vì phụ thân ta là người mù.""Nha, thật trùng hợp, bởi vì phụ thân ta là người câm.""Thật sao?" Phiền Doãn Hi lấy làm lạ hỏi."Không... Cha ta chỉ biến thành người câm trước mặt mẹ ta thôi.""Cha ta cũng vậy... Cha ta cũng chỉ trước mặt mẹ ta mới biến thành người mù.""Thật sao?""Vì sao các phụ thân đều như vậy?""Không biết.""Thật kỳ quái.""Uhm."Hai đứa trẻ nói chuyện với nhau câu có câu không, lmt.lqd, lại không phát hiện cách đó vài bước, hai nam nhân đầy mặt thẹn thùng."Nhi tử nhà ta nói lời ngu dốt, xin thế tử gia rộng lượng.""Đâu có đâu có, ta là người câm, cái gì cũng sẽ không nói." Nam nhân cười cười lại nói: "Nhưng không biết có thể truyền thụ phương pháp giả bộ thành người mù như thế nào hay không?""..."HOÀN

Chương 21: Ngoại truyện: Đồng ngôn đồng ngữ