Cửu thiên bát hoang mười dặm hồng trướng, Quý Triều Sinh lần đầu tiên đến tiên giới, đập vào mắt là một mảng màu đỏ chói mắt. Một tháng trước Tiên đế Đan Trạch của Vũ tộc thức tỉnh, Vũ tộc phấn khởi, tiếng chúc mừng chấn động mấy ngày, ngay cả Quý Triều Sinh ở yêu giới cũng bị quấy nhiễu không thể an bình. Liên tiếp mấy ngày, truyền đến tin vui của Vũ tộc, công chúa Hạc Vũ xinh đẹp của Tiên giới cùng Tiên đế Đan Trạch kết duyên, mà Quý Thạch đang khóc sướt mướt cũng vừa tìm tới cửa. "Hạc Vũ của ta, nàng nói chờ ta phi thăng thành tiên, sẽ cân nhắc cùng ta song tu, cùng nhau phổ bản nhạc trọn đời, nhưng hôm nay lại bị một Tiên đế hoành đao đoạt ái [1], vả lại Tiên đế kia là một lão chim già hơn vạn tuổi, nàng nhất định là bị bức bách!" [1] Hoành đao đoạt ái: dùng vũ lực, sức mạnh để cướp đoạt tình yêu. Sau khi Quý Triều Sinh nghe hắn khóc lóc kể lể lăn qua lộn lại, rốt cục cũng không thể nhịn được nữa. Nàng với Quý Thạch đều là yêu quái cấp thấp nhất ở hạ giới, chỉ dựa vào bản thân hồ…
Chương 7: Đêm thứ bảy
Thất Dạ LiênTác giả: Hồng TáoTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhCửu thiên bát hoang mười dặm hồng trướng, Quý Triều Sinh lần đầu tiên đến tiên giới, đập vào mắt là một mảng màu đỏ chói mắt. Một tháng trước Tiên đế Đan Trạch của Vũ tộc thức tỉnh, Vũ tộc phấn khởi, tiếng chúc mừng chấn động mấy ngày, ngay cả Quý Triều Sinh ở yêu giới cũng bị quấy nhiễu không thể an bình. Liên tiếp mấy ngày, truyền đến tin vui của Vũ tộc, công chúa Hạc Vũ xinh đẹp của Tiên giới cùng Tiên đế Đan Trạch kết duyên, mà Quý Thạch đang khóc sướt mướt cũng vừa tìm tới cửa. "Hạc Vũ của ta, nàng nói chờ ta phi thăng thành tiên, sẽ cân nhắc cùng ta song tu, cùng nhau phổ bản nhạc trọn đời, nhưng hôm nay lại bị một Tiên đế hoành đao đoạt ái [1], vả lại Tiên đế kia là một lão chim già hơn vạn tuổi, nàng nhất định là bị bức bách!" [1] Hoành đao đoạt ái: dùng vũ lực, sức mạnh để cướp đoạt tình yêu. Sau khi Quý Triều Sinh nghe hắn khóc lóc kể lể lăn qua lộn lại, rốt cục cũng không thể nhịn được nữa. Nàng với Quý Thạch đều là yêu quái cấp thấp nhất ở hạ giới, chỉ dựa vào bản thân hồ… Quý Triều Sinh một mình đi đến đầm lầy kia, quả thật đoá hoa sen kia đã nở được phân nửa, mỹ lệ đến loá mắt, đẹp đến dị thường, làm cho cả đầm lầy đắm chìm trong mùi hương vừa thanh lệ vừa nồng nặc, cũng chính lúc này, Quý Triều Sinh mới muộn màng phát hiện, mùi hương này với mùi hương kỳ lạ mà nàng có thể phát ra, có chút giống nhau.Nhưng chuyện cho tới bây giờ mới phát hiện ra, thì có ý nghĩa gì nữa?Dựa theo lời Hạc Vũ nói, nàng đối với Đan Trạch cũng không phải là đ*ng t*nh, mà chính là bản năng khát khao muốn báo thù và giết chóc của ma vật, mà Tiên đế Đan Trạch, hắn hiển nhiên là Tiên đế danh chấn thiên hạ, cũng chưa từng có cảm tình với một yêu vật hạ cấp không rõ lai lịch.Quý Triều Sinh nhìn trận Hàng ma sáng lờ mờ trên không, lạnh lùng nở nụ cười, nàng muốn nói, Hạc Vũ ngươi là kẻ tự cho mình là đúng, ngươi cho rằng điều ngươi nói chính là sự thật sao? Vậy thì ta sẽ nói cho ngươi biết, ngươi sai lầm rồi, từ đầu đến cuối ngươi hoàn toàn sai lầm rồi!Quý Triều Sinh hít vào một hơi mùi hương ngọt ngấy lần cuối, sau đó nàng đi vào trận Hàng ma.Nàng muốn nói, nàng hoàn toàn không phải vì d*c v*ng giết chóc và cắn muốt nguyên thuỷ mà tiếp cận Đan Trạch, nàng muốn nói, các ngươi không có tư cách đến bình phẩm tình cảm của ta, bởi vì các ngươi không biết, Đan Trạch cũng có biểu tình thiên chân khả ái[4] như đứa nhỏ, chu miệng đòi hôn, vào ngày mưa hoá thành nguyên hình rồi lao vào màn mưa nhảy múa, Quý Triều Sinh biết, trong trí nhớ của Quý Triều Sinh, ăn Đan Trạch không thể hoá ma, có thể vô địch thiên hạ, có thể trả thù hồn phách của Tiên đế, mà chỉ đơn thuần là Đan Trạch.[4] Thiên chân khả ái: hồn nhiên đáng yêu.Khi nàng vừa bước vào trận Hàng ma liền bắt đầu khởi động, hình như trận này đã bị bỏ phế lâu rồi, nhưng vẫn khiến Quý Triều Sinh đau như bị một vũ khí sắc bén đâm vào, nàng nhìn đoá Thất Dạ Liên – bản thể của mình, dường như đang xói mòn cùng với sinh mệnh của mình, từ nửa nở trở về dạng khép kín. Nàng nhắm hai mắt lại. Dường như trong ảo giác, nàng nghe thấy xa xa truyền đến tiếng hét tê tâm liệt phế[5] của Đan Trạch.[5] Tê tâm liệt phế: cõi lòng tan nát.Nàng nghĩ, đây là giấc mộng đẹp nhất từ trước đến nay của nàng.
Quý Triều Sinh một mình đi đến đầm lầy kia, quả thật đoá hoa sen kia đã nở được phân nửa, mỹ lệ đến loá mắt, đẹp đến dị thường, làm cho cả đầm lầy đắm chìm trong mùi hương vừa thanh lệ vừa nồng nặc, cũng chính lúc này, Quý Triều Sinh mới muộn màng phát hiện, mùi hương này với mùi hương kỳ lạ mà nàng có thể phát ra, có chút giống nhau.
Nhưng chuyện cho tới bây giờ mới phát hiện ra, thì có ý nghĩa gì nữa?
Dựa theo lời Hạc Vũ nói, nàng đối với Đan Trạch cũng không phải là đ*ng t*nh, mà chính là bản năng khát khao muốn báo thù và giết chóc của ma vật, mà Tiên đế Đan Trạch, hắn hiển nhiên là Tiên đế danh chấn thiên hạ, cũng chưa từng có cảm tình với một yêu vật hạ cấp không rõ lai lịch.
Quý Triều Sinh nhìn trận Hàng ma sáng lờ mờ trên không, lạnh lùng nở nụ cười, nàng muốn nói, Hạc Vũ ngươi là kẻ tự cho mình là đúng, ngươi cho rằng điều ngươi nói chính là sự thật sao? Vậy thì ta sẽ nói cho ngươi biết, ngươi sai lầm rồi, từ đầu đến cuối ngươi hoàn toàn sai lầm rồi!
Quý Triều Sinh hít vào một hơi mùi hương ngọt ngấy lần cuối, sau đó nàng đi vào trận Hàng ma.
Nàng muốn nói, nàng hoàn toàn không phải vì d*c v*ng giết chóc và cắn muốt nguyên thuỷ mà tiếp cận Đan Trạch, nàng muốn nói, các ngươi không có tư cách đến bình phẩm tình cảm của ta, bởi vì các ngươi không biết, Đan Trạch cũng có biểu tình thiên chân khả ái[4] như đứa nhỏ, chu miệng đòi hôn, vào ngày mưa hoá thành nguyên hình rồi lao vào màn mưa nhảy múa, Quý Triều Sinh biết, trong trí nhớ của Quý Triều Sinh, ăn Đan Trạch không thể hoá ma, có thể vô địch thiên hạ, có thể trả thù hồn phách của Tiên đế, mà chỉ đơn thuần là Đan Trạch.
[4] Thiên chân khả ái: hồn nhiên đáng yêu.
Khi nàng vừa bước vào trận Hàng ma liền bắt đầu khởi động, hình như trận này đã bị bỏ phế lâu rồi, nhưng vẫn khiến Quý Triều Sinh đau như bị một vũ khí sắc bén đâm vào, nàng nhìn đoá Thất Dạ Liên – bản thể của mình, dường như đang xói mòn cùng với sinh mệnh của mình, từ nửa nở trở về dạng khép kín. Nàng nhắm hai mắt lại. Dường như trong ảo giác, nàng nghe thấy xa xa truyền đến tiếng hét tê tâm liệt phế[5] của Đan Trạch.
[5] Tê tâm liệt phế: cõi lòng tan nát.
Nàng nghĩ, đây là giấc mộng đẹp nhất từ trước đến nay của nàng.
Thất Dạ LiênTác giả: Hồng TáoTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn TìnhCửu thiên bát hoang mười dặm hồng trướng, Quý Triều Sinh lần đầu tiên đến tiên giới, đập vào mắt là một mảng màu đỏ chói mắt. Một tháng trước Tiên đế Đan Trạch của Vũ tộc thức tỉnh, Vũ tộc phấn khởi, tiếng chúc mừng chấn động mấy ngày, ngay cả Quý Triều Sinh ở yêu giới cũng bị quấy nhiễu không thể an bình. Liên tiếp mấy ngày, truyền đến tin vui của Vũ tộc, công chúa Hạc Vũ xinh đẹp của Tiên giới cùng Tiên đế Đan Trạch kết duyên, mà Quý Thạch đang khóc sướt mướt cũng vừa tìm tới cửa. "Hạc Vũ của ta, nàng nói chờ ta phi thăng thành tiên, sẽ cân nhắc cùng ta song tu, cùng nhau phổ bản nhạc trọn đời, nhưng hôm nay lại bị một Tiên đế hoành đao đoạt ái [1], vả lại Tiên đế kia là một lão chim già hơn vạn tuổi, nàng nhất định là bị bức bách!" [1] Hoành đao đoạt ái: dùng vũ lực, sức mạnh để cướp đoạt tình yêu. Sau khi Quý Triều Sinh nghe hắn khóc lóc kể lể lăn qua lộn lại, rốt cục cũng không thể nhịn được nữa. Nàng với Quý Thạch đều là yêu quái cấp thấp nhất ở hạ giới, chỉ dựa vào bản thân hồ… Quý Triều Sinh một mình đi đến đầm lầy kia, quả thật đoá hoa sen kia đã nở được phân nửa, mỹ lệ đến loá mắt, đẹp đến dị thường, làm cho cả đầm lầy đắm chìm trong mùi hương vừa thanh lệ vừa nồng nặc, cũng chính lúc này, Quý Triều Sinh mới muộn màng phát hiện, mùi hương này với mùi hương kỳ lạ mà nàng có thể phát ra, có chút giống nhau.Nhưng chuyện cho tới bây giờ mới phát hiện ra, thì có ý nghĩa gì nữa?Dựa theo lời Hạc Vũ nói, nàng đối với Đan Trạch cũng không phải là đ*ng t*nh, mà chính là bản năng khát khao muốn báo thù và giết chóc của ma vật, mà Tiên đế Đan Trạch, hắn hiển nhiên là Tiên đế danh chấn thiên hạ, cũng chưa từng có cảm tình với một yêu vật hạ cấp không rõ lai lịch.Quý Triều Sinh nhìn trận Hàng ma sáng lờ mờ trên không, lạnh lùng nở nụ cười, nàng muốn nói, Hạc Vũ ngươi là kẻ tự cho mình là đúng, ngươi cho rằng điều ngươi nói chính là sự thật sao? Vậy thì ta sẽ nói cho ngươi biết, ngươi sai lầm rồi, từ đầu đến cuối ngươi hoàn toàn sai lầm rồi!Quý Triều Sinh hít vào một hơi mùi hương ngọt ngấy lần cuối, sau đó nàng đi vào trận Hàng ma.Nàng muốn nói, nàng hoàn toàn không phải vì d*c v*ng giết chóc và cắn muốt nguyên thuỷ mà tiếp cận Đan Trạch, nàng muốn nói, các ngươi không có tư cách đến bình phẩm tình cảm của ta, bởi vì các ngươi không biết, Đan Trạch cũng có biểu tình thiên chân khả ái[4] như đứa nhỏ, chu miệng đòi hôn, vào ngày mưa hoá thành nguyên hình rồi lao vào màn mưa nhảy múa, Quý Triều Sinh biết, trong trí nhớ của Quý Triều Sinh, ăn Đan Trạch không thể hoá ma, có thể vô địch thiên hạ, có thể trả thù hồn phách của Tiên đế, mà chỉ đơn thuần là Đan Trạch.[4] Thiên chân khả ái: hồn nhiên đáng yêu.Khi nàng vừa bước vào trận Hàng ma liền bắt đầu khởi động, hình như trận này đã bị bỏ phế lâu rồi, nhưng vẫn khiến Quý Triều Sinh đau như bị một vũ khí sắc bén đâm vào, nàng nhìn đoá Thất Dạ Liên – bản thể của mình, dường như đang xói mòn cùng với sinh mệnh của mình, từ nửa nở trở về dạng khép kín. Nàng nhắm hai mắt lại. Dường như trong ảo giác, nàng nghe thấy xa xa truyền đến tiếng hét tê tâm liệt phế[5] của Đan Trạch.[5] Tê tâm liệt phế: cõi lòng tan nát.Nàng nghĩ, đây là giấc mộng đẹp nhất từ trước đến nay của nàng.