Tác giả:

Thanh Hạ là một cô gái bình thường, nhà khá giả, ngoại hình bình thường, học lực tạm tạm. Cuộc sống của cô theo quỹ đạo do ba mẹ sắp đặt. Thanh Hạ chưa bao giờ cãi lời làm theo ý mình. Năm Thanh Hạ thi đại học - sau những ngày tháng ôn luyện cực khổ thì cũng đến ngày thi. Tâm trạng cô lo lắng, hồi hợp vì cái tính của cô rất hậu đậu và hay nhầm lẫn. Cô có ước mơ là trở thành nhà thiết kế thời trang và muốn vào ngành thiết kế nhưng ba mẹ cô không cho nên bây giờ cô đang vò đầu bứt tóc trong phòng thi ngành sư phạm - cô vốn là không giỏi về các môn tính toán. Sau 90" thi bây giờ cô đã thở phào nhẹ nhõm. Xuống nhà xe, lúc Thanh Hạ dắt xe ra chuẩn bị về thì vô tình đụng trúng một người đàn ông. Cô ngước mặt lên thì ngỡ ngàng vì độ đẹp trai của người đó. Nhưng không quan trọng vì cô bị mắc bệnh không mê trai đẹp..nói cách khác là bị miễn dịch ( Chị không mê trai đẹp chớ chị mê gì?_ Thanh Hạ: Ai nói tui không mê trai, chẳng qua là trai không đẹp thôi chứ bộ

Chương 7: Đám cưới

Vợ À.... Em Thật NgốcTác giả: Hạ HạTruyện Ngôn TìnhThanh Hạ là một cô gái bình thường, nhà khá giả, ngoại hình bình thường, học lực tạm tạm. Cuộc sống của cô theo quỹ đạo do ba mẹ sắp đặt. Thanh Hạ chưa bao giờ cãi lời làm theo ý mình. Năm Thanh Hạ thi đại học - sau những ngày tháng ôn luyện cực khổ thì cũng đến ngày thi. Tâm trạng cô lo lắng, hồi hợp vì cái tính của cô rất hậu đậu và hay nhầm lẫn. Cô có ước mơ là trở thành nhà thiết kế thời trang và muốn vào ngành thiết kế nhưng ba mẹ cô không cho nên bây giờ cô đang vò đầu bứt tóc trong phòng thi ngành sư phạm - cô vốn là không giỏi về các môn tính toán. Sau 90" thi bây giờ cô đã thở phào nhẹ nhõm. Xuống nhà xe, lúc Thanh Hạ dắt xe ra chuẩn bị về thì vô tình đụng trúng một người đàn ông. Cô ngước mặt lên thì ngỡ ngàng vì độ đẹp trai của người đó. Nhưng không quan trọng vì cô bị mắc bệnh không mê trai đẹp..nói cách khác là bị miễn dịch ( Chị không mê trai đẹp chớ chị mê gì?_ Thanh Hạ: Ai nói tui không mê trai, chẳng qua là trai không đẹp thôi chứ bộ Như lời Lăng Nguyệt nói, Hàn Tử Phong đã gọi ba mẹ của mình về nước.Hôm nay là ngày hai bên gặp mặt, không khí ở trong nhà hàng phải nói là....rất ư là vui vẻ. Chuyện là ông bà hai bên đều quen nhau từ thuở xa xưa. Hai bên nói chuyện rất vui vẻ, Hàn Tử Phong lâu lâu lại gắp thức ăn cho cô. Thanh Hạ nói cảm ơn rồi lại gắp bỏ cái khách qua cho anh.Đang ăn ba cô lên tiếng:Tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất là nó nên tôi muốn tìm cho nó một người chồng tốt, một gia đình mà nó có thể dựa vào.Tôi biết tôi cũng có đứa con trai từ nhỏ khi nó cai sữa là đã đưa nó sang nhà bác nó để chăm. Nên nó rất thiếu thốn tình cảm gia đình bây giờ tôi cũng muốn tìm đứa con dâu có thể chăm sóc nó._ Ba anhVậy thì hai ông mau định ngày cử hành hôn lễ đi. Tôi rất ưa đứa con dâu này vói lại chúng ta đều già rồi phải có cháu ẩ. bồng chứ đúng không chị. _ Mẹ anhVâng đúng vậy chị._ Mẹ côThế là hai bên gia đình nhất trí hai tuần sau sẽ cử hành. Thanh Hạ định nói sau sớm vậy thì gặp ánh mắt sắt bén của Hàn Phong thì ngậm miệng lại chỉ gật đầu đồng ý. Hai gia đình vui vẻ ra về còn hối thúc ngày mai lo chuẩn bị lễ cưới đi.Ngày hôm sau anh gọi cô ra ngoài nói chuyện.-In- xe của Hàn Tử Phong- Hôm nay tôi gọi em ra là muốn thương lượng với em về việc kểt hôn"Có chuyện gì sao?"Anh lấy bên trong xe ra một tờ giấy và nói- Đây là bản hợp giao, tôi và em chỉ kết hôn và sống với nhau cho đến khi tôi tìm được Tú Tuệ thời hạn là hai năm." Ý anh là muốn tôi kí hợp đồng hôn nhân thời hạn hai năm"- Tùy em nghĩ sao cũng được bây giờ em mau kí đi tôi còn phải đến công ty nữa.Cô trề moi lấy bút kí vào, anh nghĩ chỉ có anh bận thôi sao tôi cũng đang bận đây này.___________________________Một tuần sauĐúng như lời Tử Phong nói, tấm thiệp cưới đã được gửi đến tay của Vương Lãng Minh.Đám cưới của cô và anh tổ chức không qua lớn, chỉ mời người quen và đối tác đến.Hôm nay là ngày cô lên xe hoa, không biết thời gian chạy bằng cái méo gì mà nhanh dữ hồn. Hiện tại cô đang mọc rễ trong phòng trang điểm, Thanh Hạ mà biết đám cưới mà khổ thế này thì lúc đầu không đồng ý cho xong. Sau khi bôi đủ thứ lên cái mặt của cô xong mấy má trang điểm mới đi ra. Vẫn còn 15" mới đến giờ làm lễ nên cô lôi điện thoại chơi...." Cạch " đang chơi có người mở cửa. Cô nghĩ chắc là thợ trang điểm quên đồ quay lại lấy nên vẫn chơi điện thoại. Đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai cô và có một giọng nói hết sức quen thuộc gọi cô " Thanh Hạ ". Cô giật mình quay lại thì ra là Vương Lãnh Minh, theo như suy luận của cô chắc anh ta đã nhận được thiếp mời. Cô mỉm cười nóiĐây là phòng chờ của cô dâu, đại sảnh tiếp khách ở ngoài kia có hay Vương thiếu gia đi nhầm.- Thanh Hạ tại sao em không cho anh cơ hội để sửa sai một lần nữaCơ hội sao, anh nghĩ anh còn tư cách.- Thanh Hạ thực ra thì chuyện hai năm trước không phải như em nhìn thấy đâuChính mắt tôi thấy và Uyên Dạ cũng thấy"- Thực ra lúc đó...ba anh.."_ Cô dâu chuẩn bị ra làm rễ. Hắn định nói thì có người vào gọi Thanh Hạ đi.Cô đi theo người hướng dẫn nhưng trong đầu lại suy nghĩ đến lời nói của Vương Lãnh Minh..thực ra lúc đó ba của anh ta đã làm gì.. Cô lắc đầu gạt bỏ đi hết suy nghĩ trong đầu.Trước cửa ba cô đã đứng đó, cô đi đến cầm tay ba mình- Ba cô dắt tay cô vào lễ đường, trước mặt cô là một lễ đường xa hoa. Cái nơi gọi là lễ đường là nơi đánh dấu một sự kiên quan trọng trong đời người. Cô bây giờ đang hướng mắt tới cái người mà cô sắp phải lấy làm chồng.Anh bận bộ vest Armani đen lịch lãm, mái tóc vuốt keo hợp thời nhìn sang trọng, khí thế luôn bức người. Khuôn mặt không góc chết, môi mỏng anh khẽ cong, ánh mắt chăm chú nhìn sâu vào mắt cô. Ba cô đưa cô đến trước mặt anh và nóiTa hỏi con một lần nữa con có thật sự yêu con gái ta?- Con thật sự yêu cô ấy.Thanh Hạ lần đầu tiên thấy người nói dối không chớp mắt. Nghe anh nói câu "Con thật sự yêu cô ấy " mà sao nực cười quá.Vậy thì tốt, ta giao con gái ta cho con. Mong rằng hai con sẽ chăm sóc cho nhau, mãi ở cạnh nhau._ Ba cô nói cong cầm tay cô đặt lên tay anh và xuống ghế ngồi. Anh cầm tay cô quay lên đứng trước mặt cha sứ." Hôm nay là ngày trọng đại c*̉a hai chúng con, ta xin thay mặt Chúa trời chứng giám cho hai con.......... ".Chú rễ Hàn Tử Phong có đồng ý lấy cô dâu Lâm Thanh Hạ làm vợ hay không. Cho dù nghèo khổ hay giàu sang, ốm đau hay bệnh tật vẫn sẽ sống đến răng long đầu bạc...( nhớ sơ sơ là như rứa)- Con đồng ý_ Anh trả lời dứt khoát.Còn cô dâu Thanh Hạ có đồng ý lấy chú rễ Hàn Tử Phong làm chồng hay không.Cho dù nghèo khổ hay giàu sang, ốm đau hay bệnh tật vẫn sẽ sống đến răng long đầu bạc....Con...đồng..ý. Cô không biết quyết định của mình có đúng hay không nữa nhưng lỡ phóng lao là phải theo lao.----------------Lễ cưới diễn ra suôn sẽ, ai nấy đều vui vẻ. Cô cảm thán không biết đám cưới của cô hay đám cưới của họ mà vui dữ vậy. Họ thì vui vẻ còn cô bây giờ mệt chết đi được, phải thay hai ba bộ quần áo rồi còn đi tiếp khách từng bàn nữa-->mệt chết đi được.

Như lời Lăng Nguyệt nói, Hàn Tử Phong đã gọi ba mẹ của mình về nước.

Hôm nay là ngày hai bên gặp mặt, không khí ở trong nhà hàng phải nói là....rất ư là vui vẻ. Chuyện là ông bà hai bên đều quen nhau từ thuở xa xưa. Hai bên nói chuyện rất vui vẻ, Hàn Tử Phong lâu lâu lại gắp thức ăn cho cô. Thanh Hạ nói cảm ơn rồi lại gắp bỏ cái khách qua cho anh.

Đang ăn ba cô lên tiếng:

Tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất là nó nên tôi muốn tìm cho nó một người chồng tốt, một gia đình mà nó có thể dựa vào.

Tôi biết tôi cũng có đứa con trai từ nhỏ khi nó cai sữa là đã đưa nó sang nhà bác nó để chăm. Nên nó rất thiếu thốn tình cảm gia đình bây giờ tôi cũng muốn tìm đứa con dâu có thể chăm sóc nó._ Ba anh

Vậy thì hai ông mau định ngày cử hành hôn lễ đi. Tôi rất ưa đứa con dâu này vói lại chúng ta đều già rồi phải có cháu ẩ. bồng chứ đúng không chị. _ Mẹ anh

Vâng đúng vậy chị._ Mẹ cô

Thế là hai bên gia đình nhất trí hai tuần sau sẽ cử hành. Thanh Hạ định nói sau sớm vậy thì gặp ánh mắt sắt bén của Hàn Phong thì ngậm miệng lại chỉ gật đầu đồng ý. Hai gia đình vui vẻ ra về còn hối thúc ngày mai lo chuẩn bị lễ cưới đi.

Ngày hôm sau anh gọi cô ra ngoài nói chuyện.

-In- xe của Hàn Tử Phong

- Hôm nay tôi gọi em ra là muốn thương lượng với em về việc kểt hôn

"Có chuyện gì sao?"

Anh lấy bên trong xe ra một tờ giấy và nói

- Đây là bản hợp giao, tôi và em chỉ kết hôn và sống với nhau cho đến khi tôi tìm được Tú Tuệ thời hạn là hai năm.

" Ý anh là muốn tôi kí hợp đồng hôn nhân thời hạn hai năm"

- Tùy em nghĩ sao cũng được bây giờ em mau kí đi tôi còn phải đến công ty nữa.

Cô trề moi lấy bút kí vào, anh nghĩ chỉ có anh bận thôi sao tôi cũng đang bận đây này.

___________________________

Một tuần sau

Đúng như lời Tử Phong nói, tấm thiệp cưới đã được gửi đến tay của Vương Lãng Minh.

Đám cưới của cô và anh tổ chức không qua lớn, chỉ mời người quen và đối tác đến.

Hôm nay là ngày cô lên xe hoa, không biết thời gian chạy bằng cái méo gì mà nhanh dữ hồn. Hiện tại cô đang mọc rễ trong phòng trang điểm, Thanh Hạ mà biết đám cưới mà khổ thế này thì lúc đầu không đồng ý cho xong. Sau khi bôi đủ thứ lên cái mặt của cô xong mấy má trang điểm mới đi ra. Vẫn còn 15" mới đến giờ làm lễ nên cô lôi điện thoại chơi...." Cạch " đang chơi có người mở cửa. Cô nghĩ chắc là thợ trang điểm quên đồ quay lại lấy nên vẫn chơi điện thoại. Đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai cô và có một giọng nói hết sức quen thuộc gọi cô " Thanh Hạ ". Cô giật mình quay lại thì ra là Vương Lãnh Minh, theo như suy luận của cô chắc anh ta đã nhận được thiếp mời. Cô mỉm cười nói

Đây là phòng chờ của cô dâu, đại sảnh tiếp khách ở ngoài kia có hay Vương thiếu gia đi nhầm.

- Thanh Hạ tại sao em không cho anh cơ hội để sửa sai một lần nữa

Cơ hội sao, anh nghĩ anh còn tư cách.

- Thanh Hạ thực ra thì chuyện hai năm trước không phải như em nhìn thấy đâu

Chính mắt tôi thấy và Uyên Dạ cũng thấy

"- Thực ra lúc đó...ba anh.."_ Cô dâu chuẩn bị ra làm rễ. Hắn định nói thì có người vào gọi Thanh Hạ đi.

Cô đi theo người hướng dẫn nhưng trong đầu lại suy nghĩ đến lời nói của Vương Lãnh Minh..thực ra lúc đó ba của anh ta đã làm gì.. Cô lắc đầu gạt bỏ đi hết suy nghĩ trong đầu.

Trước cửa ba cô đã đứng đó, cô đi đến cầm tay ba mình- Ba cô dắt tay cô vào lễ đường, trước mặt cô là một lễ đường xa hoa. Cái nơi gọi là lễ đường là nơi đánh dấu một sự kiên quan trọng trong đời người. Cô bây giờ đang hướng mắt tới cái người mà cô sắp phải lấy làm chồng.

Anh bận bộ vest Armani đen lịch lãm, mái tóc vuốt keo hợp thời nhìn sang trọng, khí thế luôn bức người. Khuôn mặt không góc chết, môi mỏng anh khẽ cong, ánh mắt chăm chú nhìn sâu vào mắt cô. Ba cô đưa cô đến trước mặt anh và nói

Ta hỏi con một lần nữa con có thật sự yêu con gái ta?

- Con thật sự yêu cô ấy.

Thanh Hạ lần đầu tiên thấy người nói dối không chớp mắt. Nghe anh nói câu "Con thật sự yêu cô ấy " mà sao nực cười quá.

Vậy thì tốt, ta giao con gái ta cho con. Mong rằng hai con sẽ chăm sóc cho nhau, mãi ở cạnh nhau._ Ba cô nói cong cầm tay cô đặt lên tay anh và xuống ghế ngồi. Anh cầm tay cô quay lên đứng trước mặt cha sứ.

" Hôm nay là ngày trọng đại c*̉a hai chúng con, ta xin thay mặt Chúa trời chứng giám cho hai con.......... ".

Chú rễ Hàn Tử Phong có đồng ý lấy cô dâu Lâm Thanh Hạ làm vợ hay không. Cho dù nghèo khổ hay giàu sang, ốm đau hay bệnh tật vẫn sẽ sống đến răng long đầu bạc...( nhớ sơ sơ là như rứa)

- Con đồng ý_ Anh trả lời dứt khoát.

Còn cô dâu Thanh Hạ có đồng ý lấy chú rễ Hàn Tử Phong làm chồng hay không.Cho dù nghèo khổ hay giàu sang, ốm đau hay bệnh tật vẫn sẽ sống đến răng long đầu bạc....

Con...đồng..ý. Cô không biết quyết định của mình có đúng hay không nữa nhưng lỡ phóng lao là phải theo lao.

----------------

Lễ cưới diễn ra suôn sẽ, ai nấy đều vui vẻ. Cô cảm thán không biết đám cưới của cô hay đám cưới của họ mà vui dữ vậy. Họ thì vui vẻ còn cô bây giờ mệt chết đi được, phải thay hai ba bộ quần áo rồi còn đi tiếp khách từng bàn nữa-->mệt chết đi được.

Vợ À.... Em Thật NgốcTác giả: Hạ HạTruyện Ngôn TìnhThanh Hạ là một cô gái bình thường, nhà khá giả, ngoại hình bình thường, học lực tạm tạm. Cuộc sống của cô theo quỹ đạo do ba mẹ sắp đặt. Thanh Hạ chưa bao giờ cãi lời làm theo ý mình. Năm Thanh Hạ thi đại học - sau những ngày tháng ôn luyện cực khổ thì cũng đến ngày thi. Tâm trạng cô lo lắng, hồi hợp vì cái tính của cô rất hậu đậu và hay nhầm lẫn. Cô có ước mơ là trở thành nhà thiết kế thời trang và muốn vào ngành thiết kế nhưng ba mẹ cô không cho nên bây giờ cô đang vò đầu bứt tóc trong phòng thi ngành sư phạm - cô vốn là không giỏi về các môn tính toán. Sau 90" thi bây giờ cô đã thở phào nhẹ nhõm. Xuống nhà xe, lúc Thanh Hạ dắt xe ra chuẩn bị về thì vô tình đụng trúng một người đàn ông. Cô ngước mặt lên thì ngỡ ngàng vì độ đẹp trai của người đó. Nhưng không quan trọng vì cô bị mắc bệnh không mê trai đẹp..nói cách khác là bị miễn dịch ( Chị không mê trai đẹp chớ chị mê gì?_ Thanh Hạ: Ai nói tui không mê trai, chẳng qua là trai không đẹp thôi chứ bộ Như lời Lăng Nguyệt nói, Hàn Tử Phong đã gọi ba mẹ của mình về nước.Hôm nay là ngày hai bên gặp mặt, không khí ở trong nhà hàng phải nói là....rất ư là vui vẻ. Chuyện là ông bà hai bên đều quen nhau từ thuở xa xưa. Hai bên nói chuyện rất vui vẻ, Hàn Tử Phong lâu lâu lại gắp thức ăn cho cô. Thanh Hạ nói cảm ơn rồi lại gắp bỏ cái khách qua cho anh.Đang ăn ba cô lên tiếng:Tôi chỉ có một đứa con gái duy nhất là nó nên tôi muốn tìm cho nó một người chồng tốt, một gia đình mà nó có thể dựa vào.Tôi biết tôi cũng có đứa con trai từ nhỏ khi nó cai sữa là đã đưa nó sang nhà bác nó để chăm. Nên nó rất thiếu thốn tình cảm gia đình bây giờ tôi cũng muốn tìm đứa con dâu có thể chăm sóc nó._ Ba anhVậy thì hai ông mau định ngày cử hành hôn lễ đi. Tôi rất ưa đứa con dâu này vói lại chúng ta đều già rồi phải có cháu ẩ. bồng chứ đúng không chị. _ Mẹ anhVâng đúng vậy chị._ Mẹ côThế là hai bên gia đình nhất trí hai tuần sau sẽ cử hành. Thanh Hạ định nói sau sớm vậy thì gặp ánh mắt sắt bén của Hàn Phong thì ngậm miệng lại chỉ gật đầu đồng ý. Hai gia đình vui vẻ ra về còn hối thúc ngày mai lo chuẩn bị lễ cưới đi.Ngày hôm sau anh gọi cô ra ngoài nói chuyện.-In- xe của Hàn Tử Phong- Hôm nay tôi gọi em ra là muốn thương lượng với em về việc kểt hôn"Có chuyện gì sao?"Anh lấy bên trong xe ra một tờ giấy và nói- Đây là bản hợp giao, tôi và em chỉ kết hôn và sống với nhau cho đến khi tôi tìm được Tú Tuệ thời hạn là hai năm." Ý anh là muốn tôi kí hợp đồng hôn nhân thời hạn hai năm"- Tùy em nghĩ sao cũng được bây giờ em mau kí đi tôi còn phải đến công ty nữa.Cô trề moi lấy bút kí vào, anh nghĩ chỉ có anh bận thôi sao tôi cũng đang bận đây này.___________________________Một tuần sauĐúng như lời Tử Phong nói, tấm thiệp cưới đã được gửi đến tay của Vương Lãng Minh.Đám cưới của cô và anh tổ chức không qua lớn, chỉ mời người quen và đối tác đến.Hôm nay là ngày cô lên xe hoa, không biết thời gian chạy bằng cái méo gì mà nhanh dữ hồn. Hiện tại cô đang mọc rễ trong phòng trang điểm, Thanh Hạ mà biết đám cưới mà khổ thế này thì lúc đầu không đồng ý cho xong. Sau khi bôi đủ thứ lên cái mặt của cô xong mấy má trang điểm mới đi ra. Vẫn còn 15" mới đến giờ làm lễ nên cô lôi điện thoại chơi...." Cạch " đang chơi có người mở cửa. Cô nghĩ chắc là thợ trang điểm quên đồ quay lại lấy nên vẫn chơi điện thoại. Đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai cô và có một giọng nói hết sức quen thuộc gọi cô " Thanh Hạ ". Cô giật mình quay lại thì ra là Vương Lãnh Minh, theo như suy luận của cô chắc anh ta đã nhận được thiếp mời. Cô mỉm cười nóiĐây là phòng chờ của cô dâu, đại sảnh tiếp khách ở ngoài kia có hay Vương thiếu gia đi nhầm.- Thanh Hạ tại sao em không cho anh cơ hội để sửa sai một lần nữaCơ hội sao, anh nghĩ anh còn tư cách.- Thanh Hạ thực ra thì chuyện hai năm trước không phải như em nhìn thấy đâuChính mắt tôi thấy và Uyên Dạ cũng thấy"- Thực ra lúc đó...ba anh.."_ Cô dâu chuẩn bị ra làm rễ. Hắn định nói thì có người vào gọi Thanh Hạ đi.Cô đi theo người hướng dẫn nhưng trong đầu lại suy nghĩ đến lời nói của Vương Lãnh Minh..thực ra lúc đó ba của anh ta đã làm gì.. Cô lắc đầu gạt bỏ đi hết suy nghĩ trong đầu.Trước cửa ba cô đã đứng đó, cô đi đến cầm tay ba mình- Ba cô dắt tay cô vào lễ đường, trước mặt cô là một lễ đường xa hoa. Cái nơi gọi là lễ đường là nơi đánh dấu một sự kiên quan trọng trong đời người. Cô bây giờ đang hướng mắt tới cái người mà cô sắp phải lấy làm chồng.Anh bận bộ vest Armani đen lịch lãm, mái tóc vuốt keo hợp thời nhìn sang trọng, khí thế luôn bức người. Khuôn mặt không góc chết, môi mỏng anh khẽ cong, ánh mắt chăm chú nhìn sâu vào mắt cô. Ba cô đưa cô đến trước mặt anh và nóiTa hỏi con một lần nữa con có thật sự yêu con gái ta?- Con thật sự yêu cô ấy.Thanh Hạ lần đầu tiên thấy người nói dối không chớp mắt. Nghe anh nói câu "Con thật sự yêu cô ấy " mà sao nực cười quá.Vậy thì tốt, ta giao con gái ta cho con. Mong rằng hai con sẽ chăm sóc cho nhau, mãi ở cạnh nhau._ Ba cô nói cong cầm tay cô đặt lên tay anh và xuống ghế ngồi. Anh cầm tay cô quay lên đứng trước mặt cha sứ." Hôm nay là ngày trọng đại c*̉a hai chúng con, ta xin thay mặt Chúa trời chứng giám cho hai con.......... ".Chú rễ Hàn Tử Phong có đồng ý lấy cô dâu Lâm Thanh Hạ làm vợ hay không. Cho dù nghèo khổ hay giàu sang, ốm đau hay bệnh tật vẫn sẽ sống đến răng long đầu bạc...( nhớ sơ sơ là như rứa)- Con đồng ý_ Anh trả lời dứt khoát.Còn cô dâu Thanh Hạ có đồng ý lấy chú rễ Hàn Tử Phong làm chồng hay không.Cho dù nghèo khổ hay giàu sang, ốm đau hay bệnh tật vẫn sẽ sống đến răng long đầu bạc....Con...đồng..ý. Cô không biết quyết định của mình có đúng hay không nữa nhưng lỡ phóng lao là phải theo lao.----------------Lễ cưới diễn ra suôn sẽ, ai nấy đều vui vẻ. Cô cảm thán không biết đám cưới của cô hay đám cưới của họ mà vui dữ vậy. Họ thì vui vẻ còn cô bây giờ mệt chết đi được, phải thay hai ba bộ quần áo rồi còn đi tiếp khách từng bàn nữa-->mệt chết đi được.

Chương 7: Đám cưới