Nguyễn Miên Miên kéo thân thể mệt mỏi vào thang máy trở về nhà trọ,lấy trong túi ra cái chìa khóa mở cửa,răng rắc…mở ra….nhưng không khí trong phòng thật quỷ dị,nhiều âm thanh ái muội và mùi vị kì lạ kia chui vào tai và mũi của Nguyễn Miên Miên. Tim nàng trùng xuống,thần kinh bị k*ch th*ch nên khẩn trương. “Ư, a…… a…… Kiến Trữ, tiếp tục thêm dùng lực…… thêm chút nữa…… A, mạnh quá……”Cô ta thở gấp âm thanh xuyên qua không khí truyền đến màng nhĩ của nàng. Một loại không khí sức kéo trong lòng nàng dần mở rộng. Nguyễn Miên Miên run rẩy đi mãi về phía phòng ngủ, sắc mặt biến thành trắng bệch đẩy cửa ra, cô kia còn kêu lớn hơn nữa, Nguyễn Miên Miên vẫn xông vào thần kinh căng thẳng. Cô mở to hai mắt nhìn chằm chằm cảnh trước mắt, cười quái lạ một tiếng, hình ảnh không tệ rất rõ ràng chỉ là….Cô ta kêu rất lớn tiếng còn hắn ra sức lấy lòng …… Không tệ, rất tốt…. Phản bội hai chữ này thật là châm chọc. Nhưng Dương Kiến Trữ và nàng cũng chưa từng có….. Cô bình tĩnh rất nhanh, lấy điện thoại di…

Chương 66: Thật không hiểu hay là giả bộ không hiểu?

Thặng Nữ Pk Tổng Giám Đốc Lưu ManhTác giả: Ánh mưa phiêu linhTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNguyễn Miên Miên kéo thân thể mệt mỏi vào thang máy trở về nhà trọ,lấy trong túi ra cái chìa khóa mở cửa,răng rắc…mở ra….nhưng không khí trong phòng thật quỷ dị,nhiều âm thanh ái muội và mùi vị kì lạ kia chui vào tai và mũi của Nguyễn Miên Miên. Tim nàng trùng xuống,thần kinh bị k*ch th*ch nên khẩn trương. “Ư, a…… a…… Kiến Trữ, tiếp tục thêm dùng lực…… thêm chút nữa…… A, mạnh quá……”Cô ta thở gấp âm thanh xuyên qua không khí truyền đến màng nhĩ của nàng. Một loại không khí sức kéo trong lòng nàng dần mở rộng. Nguyễn Miên Miên run rẩy đi mãi về phía phòng ngủ, sắc mặt biến thành trắng bệch đẩy cửa ra, cô kia còn kêu lớn hơn nữa, Nguyễn Miên Miên vẫn xông vào thần kinh căng thẳng. Cô mở to hai mắt nhìn chằm chằm cảnh trước mắt, cười quái lạ một tiếng, hình ảnh không tệ rất rõ ràng chỉ là….Cô ta kêu rất lớn tiếng còn hắn ra sức lấy lòng …… Không tệ, rất tốt…. Phản bội hai chữ này thật là châm chọc. Nhưng Dương Kiến Trữ và nàng cũng chưa từng có….. Cô bình tĩnh rất nhanh, lấy điện thoại di… a!Nguyễn Miên Miên trợn mắt há hốc mồm theo dõi mặt hắn, hai mắt mở to dáng vẻ ngơ ngác có chút đáng yêu, gương mặt đỏ hồng mềm mại, ánh mắt nhìn hắn không thể tin được……Nguyễn Miên Miên có chút chột dạ, quả thực Lam Dạ Ảnh so với Lam Dạ Hiên càng khó đối phó hơn, người đàn ông này rất đáng sợ, tính nết cũng rất đáng sợ......Trong lòng Lam Dạ Ảnh có cục tức nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ của cô hoàn toàn không biết làm sao, trong lòng càng thêm khó chịu, vì sao điều kiện của hắn tốt như vậy, đẹp trai như vậy, có tiền như vậy nhưng cô cố tình không để ý đến hay là cô căn bản không thèm để ý đến? Không cần những thứ đó?Ngược lại có chút ghét bỏ hắn, cô dựa vào cái gì chứ?!Lam Dạ Ảnh càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng cảm thấy không đáng......Hắn đường đường là Lam Dạ Ảnh, là vương tử hồ tộc, dựa vào cái gì muốn hắn chìu theo yêu cầu cô gái này, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo của hắn lập tức suy sụp xuống, vừa rồi thấy vẻ mặt của cô như vậy, trong lòng của hắn có ý nghĩ nguy hiểm......Hắn đột nhiên cúi người xuống, khuôn mặt tuấn tú tới gần cô, tay nắm cằm của cô, hừ lạnh nói: “Đừng có làm bộ mặt đó với tôi, cô gái như cô vẫn chưa tỉnh ngộ, trên đời này chưa từng có người đàn bà nào dám khiêu khích ta…….”Nguyễn Miên Miên cằm đau đến thở ra hơi, ánh mắt của tên đàn ông xấu xa này thật đáng sợ, nhìn hắn nghiến răng như muốn giết người ý, cô đau đớn vừa tức giận vừa tủi thân….Dựa vào cái gì đối xử với cô như thế?!Cô rõ ràng không có đắc tội với hắn, rõ ràng là bị hắn áp bức đến đáng thương hu hu, tên đàn ông đáng ghét này......“Tỉnh ngộ cái gì?” Nguyễn Miên Miên đáp lại, không hờn giận cau mày thử chuyển động đầu né tránh tay của hắn nhưng mà Lam Dạ Ảnh lại càng ép càng gần.Một ánh mắt câu hồn dường như muốn đem Nguyễn Miên Miên nuốt vào......“Cô thực không hiểu hay là giả bộ không hiểu?” Lam Dạ Ảnh nghiến răng nghiến lợi, đem tất cả nhiệt tình nén lại trong lòng, cô gái này cố tình không hiểu lòng của hắn, làm cho hắn thật sự là muốn điên mất rồi......l*m t*nh nhân của hắn khó xử cho cô lắm sao?! Hắn có chỗ nào không xứng với cô?!Nguyễn Miên Miên cong miệng, tiếp tục kéo chăn, khuôn mặt đáng thường hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của hắn, tủi thân mà bất lực, đáng thương hề hề, hoàn toàn nghe không hiểu bộ dáng nhìn hắn, một mắt ẩn nước......Trong đầu Lam Dạ Ảnh có một cơn tức đi lên, ngọn lửa vô danh nhanh chóng thiêu đốt, cả người hắn nghiêng xuống, tới gần cô......

a!

Nguyễn Miên Miên trợn mắt há hốc mồm theo dõi mặt hắn, hai mắt mở to dáng vẻ ngơ ngác có chút đáng yêu, gương mặt đỏ hồng mềm mại, ánh mắt nhìn hắn không thể tin được……

Nguyễn Miên Miên có chút chột dạ, quả thực Lam Dạ Ảnh so với Lam Dạ Hiên càng khó đối phó hơn, người đàn ông này rất đáng sợ, tính nết cũng rất đáng sợ......

Trong lòng Lam Dạ Ảnh có cục tức nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ của cô hoàn toàn không biết làm sao, trong lòng càng thêm khó chịu, vì sao điều kiện của hắn tốt như vậy, đẹp trai như vậy, có tiền như vậy nhưng cô cố tình không để ý đến hay là cô căn bản không thèm để ý đến? Không cần những thứ đó?

Ngược lại có chút ghét bỏ hắn, cô dựa vào cái gì chứ?!

Lam Dạ Ảnh càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng cảm thấy không đáng......

Hắn đường đường là Lam Dạ Ảnh, là vương tử hồ tộc, dựa vào cái gì muốn hắn chìu theo yêu cầu cô gái này, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo của hắn lập tức suy sụp xuống, vừa rồi thấy vẻ mặt của cô như vậy, trong lòng của hắn có ý nghĩ nguy hiểm......

Hắn đột nhiên cúi người xuống, khuôn mặt tuấn tú tới gần cô, tay nắm cằm của cô, hừ lạnh nói: “Đừng có làm bộ mặt đó với tôi, cô gái như cô vẫn chưa tỉnh ngộ, trên đời này chưa từng có người đàn bà nào dám khiêu khích ta…….”

Nguyễn Miên Miên cằm đau đến thở ra hơi, ánh mắt của tên đàn ông xấu xa này thật đáng sợ, nhìn hắn nghiến răng như muốn giết người ý, cô đau đớn vừa tức giận vừa tủi thân….

Dựa vào cái gì đối xử với cô như thế?!

Cô rõ ràng không có đắc tội với hắn, rõ ràng là bị hắn áp bức đến đáng thương hu hu, tên đàn ông đáng ghét này......

“Tỉnh ngộ cái gì?” Nguyễn Miên Miên đáp lại, không hờn giận cau mày thử chuyển động đầu né tránh tay của hắn nhưng mà Lam Dạ Ảnh lại càng ép càng gần.

Một ánh mắt câu hồn dường như muốn đem Nguyễn Miên Miên nuốt vào......

“Cô thực không hiểu hay là giả bộ không hiểu?” Lam Dạ Ảnh nghiến răng nghiến lợi, đem tất cả nhiệt tình nén lại trong lòng, cô gái này cố tình không hiểu lòng của hắn, làm cho hắn thật sự là muốn điên mất rồi......

l*m t*nh nhân của hắn khó xử cho cô lắm sao?! Hắn có chỗ nào không xứng với cô?!

Nguyễn Miên Miên cong miệng, tiếp tục kéo chăn, khuôn mặt đáng thường hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của hắn, tủi thân mà bất lực, đáng thương hề hề, hoàn toàn nghe không hiểu bộ dáng nhìn hắn, một mắt ẩn nước......

Trong đầu Lam Dạ Ảnh có một cơn tức đi lên, ngọn lửa vô danh nhanh chóng thiêu đốt, cả người hắn nghiêng xuống, tới gần cô......

Thặng Nữ Pk Tổng Giám Đốc Lưu ManhTác giả: Ánh mưa phiêu linhTruyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngNguyễn Miên Miên kéo thân thể mệt mỏi vào thang máy trở về nhà trọ,lấy trong túi ra cái chìa khóa mở cửa,răng rắc…mở ra….nhưng không khí trong phòng thật quỷ dị,nhiều âm thanh ái muội và mùi vị kì lạ kia chui vào tai và mũi của Nguyễn Miên Miên. Tim nàng trùng xuống,thần kinh bị k*ch th*ch nên khẩn trương. “Ư, a…… a…… Kiến Trữ, tiếp tục thêm dùng lực…… thêm chút nữa…… A, mạnh quá……”Cô ta thở gấp âm thanh xuyên qua không khí truyền đến màng nhĩ của nàng. Một loại không khí sức kéo trong lòng nàng dần mở rộng. Nguyễn Miên Miên run rẩy đi mãi về phía phòng ngủ, sắc mặt biến thành trắng bệch đẩy cửa ra, cô kia còn kêu lớn hơn nữa, Nguyễn Miên Miên vẫn xông vào thần kinh căng thẳng. Cô mở to hai mắt nhìn chằm chằm cảnh trước mắt, cười quái lạ một tiếng, hình ảnh không tệ rất rõ ràng chỉ là….Cô ta kêu rất lớn tiếng còn hắn ra sức lấy lòng …… Không tệ, rất tốt…. Phản bội hai chữ này thật là châm chọc. Nhưng Dương Kiến Trữ và nàng cũng chưa từng có….. Cô bình tĩnh rất nhanh, lấy điện thoại di… a!Nguyễn Miên Miên trợn mắt há hốc mồm theo dõi mặt hắn, hai mắt mở to dáng vẻ ngơ ngác có chút đáng yêu, gương mặt đỏ hồng mềm mại, ánh mắt nhìn hắn không thể tin được……Nguyễn Miên Miên có chút chột dạ, quả thực Lam Dạ Ảnh so với Lam Dạ Hiên càng khó đối phó hơn, người đàn ông này rất đáng sợ, tính nết cũng rất đáng sợ......Trong lòng Lam Dạ Ảnh có cục tức nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ của cô hoàn toàn không biết làm sao, trong lòng càng thêm khó chịu, vì sao điều kiện của hắn tốt như vậy, đẹp trai như vậy, có tiền như vậy nhưng cô cố tình không để ý đến hay là cô căn bản không thèm để ý đến? Không cần những thứ đó?Ngược lại có chút ghét bỏ hắn, cô dựa vào cái gì chứ?!Lam Dạ Ảnh càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng cảm thấy không đáng......Hắn đường đường là Lam Dạ Ảnh, là vương tử hồ tộc, dựa vào cái gì muốn hắn chìu theo yêu cầu cô gái này, sắc mặt vô cùng lạnh lẽo của hắn lập tức suy sụp xuống, vừa rồi thấy vẻ mặt của cô như vậy, trong lòng của hắn có ý nghĩ nguy hiểm......Hắn đột nhiên cúi người xuống, khuôn mặt tuấn tú tới gần cô, tay nắm cằm của cô, hừ lạnh nói: “Đừng có làm bộ mặt đó với tôi, cô gái như cô vẫn chưa tỉnh ngộ, trên đời này chưa từng có người đàn bà nào dám khiêu khích ta…….”Nguyễn Miên Miên cằm đau đến thở ra hơi, ánh mắt của tên đàn ông xấu xa này thật đáng sợ, nhìn hắn nghiến răng như muốn giết người ý, cô đau đớn vừa tức giận vừa tủi thân….Dựa vào cái gì đối xử với cô như thế?!Cô rõ ràng không có đắc tội với hắn, rõ ràng là bị hắn áp bức đến đáng thương hu hu, tên đàn ông đáng ghét này......“Tỉnh ngộ cái gì?” Nguyễn Miên Miên đáp lại, không hờn giận cau mày thử chuyển động đầu né tránh tay của hắn nhưng mà Lam Dạ Ảnh lại càng ép càng gần.Một ánh mắt câu hồn dường như muốn đem Nguyễn Miên Miên nuốt vào......“Cô thực không hiểu hay là giả bộ không hiểu?” Lam Dạ Ảnh nghiến răng nghiến lợi, đem tất cả nhiệt tình nén lại trong lòng, cô gái này cố tình không hiểu lòng của hắn, làm cho hắn thật sự là muốn điên mất rồi......l*m t*nh nhân của hắn khó xử cho cô lắm sao?! Hắn có chỗ nào không xứng với cô?!Nguyễn Miên Miên cong miệng, tiếp tục kéo chăn, khuôn mặt đáng thường hoàn toàn không để ý đến sắc mặt của hắn, tủi thân mà bất lực, đáng thương hề hề, hoàn toàn nghe không hiểu bộ dáng nhìn hắn, một mắt ẩn nước......Trong đầu Lam Dạ Ảnh có một cơn tức đi lên, ngọn lửa vô danh nhanh chóng thiêu đốt, cả người hắn nghiêng xuống, tới gần cô......

Chương 66: Thật không hiểu hay là giả bộ không hiểu?