Tại một khu vực hẻo lánh ở thành phố X, quốc gia Z, một đám trẻ nhỏ bẩn thỉu tập trung lại vào một góc tường. Trong góc tường ấy, một cô bé dáng người nhỏ bé gầy gò nằm im. Khuôn mặt trắng bệch thiếu đi sức sống. Cô bé khoảng chừng 3 tuổi,tóc ngắn xuống tới ngang đôi vai gầy gò lem lấm đang run lên từng đợt....  Gương mặt khả ái vương vấn máu tươi làm tăng lên phần quỷ dị  "Các người...."  Lệ Ngọc Vy mệt mỏi nói  "Tiện nữ! Ở cô nhi viện này mà còn lười biếng! Công việc ta giao còn không làm được, bị đánh là phải..."  Một cậu bé chừng 7,8 tuổi đi đến chỉ vào mặt Lệ Ngọc Vy  "Ngô thiếu...ngươi quá đáng....Công việc đó là công việc của "hắn"...khụ khụ..."  Lệ Ngọc Vy vừa nói vừa ho khan từng đợt,trong giọng nói có chút khàn khàn  "Lệ Ngọc Vy! Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám ra oai phủ đầu trước mặt Ngô Thiểu Quỳ ta đây?Ta nói cho ngươi biết, cha ta đã trở thành nhà đầu tư lớn nhất của cái cô nhi viện này. Ở đây ta chính là lớn nhất, ta muốn "hắn" không làm gì thì "hắn" cũng sẽ không dám ho…

Chương 15: Sóng gió bắt đầu nổi lên

Ngọc Cốt Tường VyTác giả: Tường Vy Chi LệTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTại một khu vực hẻo lánh ở thành phố X, quốc gia Z, một đám trẻ nhỏ bẩn thỉu tập trung lại vào một góc tường. Trong góc tường ấy, một cô bé dáng người nhỏ bé gầy gò nằm im. Khuôn mặt trắng bệch thiếu đi sức sống. Cô bé khoảng chừng 3 tuổi,tóc ngắn xuống tới ngang đôi vai gầy gò lem lấm đang run lên từng đợt....  Gương mặt khả ái vương vấn máu tươi làm tăng lên phần quỷ dị  "Các người...."  Lệ Ngọc Vy mệt mỏi nói  "Tiện nữ! Ở cô nhi viện này mà còn lười biếng! Công việc ta giao còn không làm được, bị đánh là phải..."  Một cậu bé chừng 7,8 tuổi đi đến chỉ vào mặt Lệ Ngọc Vy  "Ngô thiếu...ngươi quá đáng....Công việc đó là công việc của "hắn"...khụ khụ..."  Lệ Ngọc Vy vừa nói vừa ho khan từng đợt,trong giọng nói có chút khàn khàn  "Lệ Ngọc Vy! Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám ra oai phủ đầu trước mặt Ngô Thiểu Quỳ ta đây?Ta nói cho ngươi biết, cha ta đã trở thành nhà đầu tư lớn nhất của cái cô nhi viện này. Ở đây ta chính là lớn nhất, ta muốn "hắn" không làm gì thì "hắn" cũng sẽ không dám ho… Lệ Ngọc Vy cười lạnh ""Chu Thiên Nhu a... Ngươi vẫn thật là thích nói đùa đó....Mọi người! Đem nàng ta bắt xuống! Từ giờ nàng ta sẽ chính thức trở thành hạ phẩm bồi bàn!" Nghe Lệ Ngọc Vy nói vậy, mọi người cũng có vẻ chần chừ kèm theo một tia sợ hãi và bất lực.... ""Ai dám bắt nạt con gái ta?" Một giọng nói thật trầm ổn vang lên làm không ít người thương thay cho Lệ Ngọc Vy. Một cô bé dễ thương như vậy mà sắp bị hủy rồi....thật là phí của trời mà.... "Chu lão!" Dưới ánh mắt sợ hãi của không biết bao nhiêu người, Chu lão chậm rì rì bước tới bên cạnh Chu Thiên Nhu và đỡ cô lên "Thiên Nhu...con không sao chứ?....là cha không tốt, để con bị người ta bắt nạt thành như vậy...." Ngay cả khuôn mặt băng sơn của Lệ Ngọc Vy cũng không thể giấu được nét trào phúng. Duy chỉ có con ngươi vẫn lãnh đạm như nước, trong trẻo mang theo sự cơ trí cùng giảo hoạt như một con tiểu hồ ly đáng yêu.... "Cha...." Chu Thiên Nhu sướt mướt khóc, khóc làm người ta nghi hoặc không biết cô rốt cuộc có bao nhiêu nước mắt..... "Ngươi là Lệ Ngọc Vy? Người hay thường xuyên bắt nạt Thiên Nhu, hay lấy sự sủng ái của Triệu lão bà mà bắt nạt nhân viên?" ""......"" ""Ngươi không cần chối bỏ trách nhiệm nữa. Thiên Nhu tối hôm qua đã kể hết cho ta nghe rồi. Ở trước mặt ta cũng không cần làm bộ làm tịch nữa!"" Mọi người trợn trắng mắt khinh bỉ Chu Thiên Nhu. Đây chắc hẳn là lần đầu tiên hai người gặp nhau mà cũng có thể nói dối trắng trợn như vậy. Thật là biết mặt mà không biết lòng...

Lệ Ngọc Vy cười lạnh 

""Chu Thiên Nhu a... Ngươi vẫn thật là thích nói đùa đó....Mọi người! Đem nàng ta bắt xuống! Từ giờ nàng ta sẽ chính thức trở thành hạ phẩm bồi bàn!" 

Nghe Lệ Ngọc Vy nói vậy, mọi người cũng có vẻ chần chừ kèm theo một tia sợ hãi và bất lực.... 

""Ai dám bắt nạt con gái ta?" 

Một giọng nói thật trầm ổn vang lên làm không ít người thương thay cho Lệ Ngọc Vy. Một cô bé dễ thương như vậy mà sắp bị hủy rồi....thật là phí của trời mà.... 

"Chu lão!" 

Dưới ánh mắt sợ hãi của không biết bao nhiêu người, Chu lão chậm rì rì bước tới bên cạnh Chu Thiên Nhu và đỡ cô lên 

"Thiên Nhu...con không sao chứ?....là cha không tốt, để con bị người ta bắt nạt thành như vậy...." 

Ngay cả khuôn mặt băng sơn của Lệ Ngọc Vy cũng không thể giấu được nét trào phúng. Duy chỉ có con ngươi vẫn lãnh đạm như nước, trong trẻo mang theo sự cơ trí cùng giảo hoạt như một con tiểu hồ ly đáng yêu.... 

"Cha...." 

Chu Thiên Nhu sướt mướt khóc, khóc làm người ta nghi hoặc không biết cô rốt cuộc có bao nhiêu nước mắt..... 

"Ngươi là Lệ Ngọc Vy? Người hay thường xuyên bắt nạt Thiên Nhu, hay lấy sự sủng ái của Triệu lão bà mà bắt nạt nhân viên?" 

""......"" 

""Ngươi không cần chối bỏ trách nhiệm nữa. Thiên Nhu tối hôm qua đã kể hết cho ta nghe rồi. Ở trước mặt ta cũng không cần làm bộ làm tịch nữa!"" 

Mọi người trợn trắng mắt khinh bỉ Chu Thiên Nhu. Đây chắc hẳn là lần đầu tiên hai người gặp nhau mà cũng có thể nói dối trắng trợn như vậy. Thật là biết mặt mà không biết lòng...

Ngọc Cốt Tường VyTác giả: Tường Vy Chi LệTruyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngTại một khu vực hẻo lánh ở thành phố X, quốc gia Z, một đám trẻ nhỏ bẩn thỉu tập trung lại vào một góc tường. Trong góc tường ấy, một cô bé dáng người nhỏ bé gầy gò nằm im. Khuôn mặt trắng bệch thiếu đi sức sống. Cô bé khoảng chừng 3 tuổi,tóc ngắn xuống tới ngang đôi vai gầy gò lem lấm đang run lên từng đợt....  Gương mặt khả ái vương vấn máu tươi làm tăng lên phần quỷ dị  "Các người...."  Lệ Ngọc Vy mệt mỏi nói  "Tiện nữ! Ở cô nhi viện này mà còn lười biếng! Công việc ta giao còn không làm được, bị đánh là phải..."  Một cậu bé chừng 7,8 tuổi đi đến chỉ vào mặt Lệ Ngọc Vy  "Ngô thiếu...ngươi quá đáng....Công việc đó là công việc của "hắn"...khụ khụ..."  Lệ Ngọc Vy vừa nói vừa ho khan từng đợt,trong giọng nói có chút khàn khàn  "Lệ Ngọc Vy! Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám ra oai phủ đầu trước mặt Ngô Thiểu Quỳ ta đây?Ta nói cho ngươi biết, cha ta đã trở thành nhà đầu tư lớn nhất của cái cô nhi viện này. Ở đây ta chính là lớn nhất, ta muốn "hắn" không làm gì thì "hắn" cũng sẽ không dám ho… Lệ Ngọc Vy cười lạnh ""Chu Thiên Nhu a... Ngươi vẫn thật là thích nói đùa đó....Mọi người! Đem nàng ta bắt xuống! Từ giờ nàng ta sẽ chính thức trở thành hạ phẩm bồi bàn!" Nghe Lệ Ngọc Vy nói vậy, mọi người cũng có vẻ chần chừ kèm theo một tia sợ hãi và bất lực.... ""Ai dám bắt nạt con gái ta?" Một giọng nói thật trầm ổn vang lên làm không ít người thương thay cho Lệ Ngọc Vy. Một cô bé dễ thương như vậy mà sắp bị hủy rồi....thật là phí của trời mà.... "Chu lão!" Dưới ánh mắt sợ hãi của không biết bao nhiêu người, Chu lão chậm rì rì bước tới bên cạnh Chu Thiên Nhu và đỡ cô lên "Thiên Nhu...con không sao chứ?....là cha không tốt, để con bị người ta bắt nạt thành như vậy...." Ngay cả khuôn mặt băng sơn của Lệ Ngọc Vy cũng không thể giấu được nét trào phúng. Duy chỉ có con ngươi vẫn lãnh đạm như nước, trong trẻo mang theo sự cơ trí cùng giảo hoạt như một con tiểu hồ ly đáng yêu.... "Cha...." Chu Thiên Nhu sướt mướt khóc, khóc làm người ta nghi hoặc không biết cô rốt cuộc có bao nhiêu nước mắt..... "Ngươi là Lệ Ngọc Vy? Người hay thường xuyên bắt nạt Thiên Nhu, hay lấy sự sủng ái của Triệu lão bà mà bắt nạt nhân viên?" ""......"" ""Ngươi không cần chối bỏ trách nhiệm nữa. Thiên Nhu tối hôm qua đã kể hết cho ta nghe rồi. Ở trước mặt ta cũng không cần làm bộ làm tịch nữa!"" Mọi người trợn trắng mắt khinh bỉ Chu Thiên Nhu. Đây chắc hẳn là lần đầu tiên hai người gặp nhau mà cũng có thể nói dối trắng trợn như vậy. Thật là biết mặt mà không biết lòng...

Chương 15: Sóng gió bắt đầu nổi lên