"Nữ hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế ——" Âm thanh kéo dài vang vọng cả Kim Loan điện hoa lệ hùng vĩ, thật lâu không tiêu tan. Rung động lòng Âu Dương Tĩnh. Nàng ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, mặc áo bào thêu hình rồng vàng xen hoa văn đỏ trên người, đuôi áo quét đất. Đầu đội vương miện, viên bảo thạch đeo trước trán lóe ra ánh sáng chói mắt. Con ngươi sáng như sao anh minh điềm tĩnh quét qua văn võ bá quan trên đại điện, còn có một bóng dáng quen thuộc đang đứng phía trước. Biểu cảm trên dung nhan tuyệt mỹ là hạnh phúc cũng là khí phách. Đây chính là nàng – Nữ hoàng Âu Dương Tĩnh. Vạn dân thần phục, xây dựng đất nước trăm bề hưng thịnh. "Các khanh bình thân—" Váy dài nâng lên, tiếng của nàng vang xuống. "Tạ vạn tuế." Văn võ bá quan cũng cúi người chào. Âu Dương Tĩnh hướng về thái giám bên cạnh gật đầu một cái. Thái giám phất cây phất trần, khẽ nâng cằm, lớn tiếng tuyên bố: "Nghi thức phong Hậu bắt đầu." Nhạc sư hai bên đại điện bắt đầu tinh tinh tang tang nâng nhạc khí trong tay…

Quyển 2 - Chương 33: Tình yêu mầm mống thầm kín

Ngự Thú Nữ VươngTác giả: Luyến Nguyệt NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không"Nữ hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế ——" Âm thanh kéo dài vang vọng cả Kim Loan điện hoa lệ hùng vĩ, thật lâu không tiêu tan. Rung động lòng Âu Dương Tĩnh. Nàng ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, mặc áo bào thêu hình rồng vàng xen hoa văn đỏ trên người, đuôi áo quét đất. Đầu đội vương miện, viên bảo thạch đeo trước trán lóe ra ánh sáng chói mắt. Con ngươi sáng như sao anh minh điềm tĩnh quét qua văn võ bá quan trên đại điện, còn có một bóng dáng quen thuộc đang đứng phía trước. Biểu cảm trên dung nhan tuyệt mỹ là hạnh phúc cũng là khí phách. Đây chính là nàng – Nữ hoàng Âu Dương Tĩnh. Vạn dân thần phục, xây dựng đất nước trăm bề hưng thịnh. "Các khanh bình thân—" Váy dài nâng lên, tiếng của nàng vang xuống. "Tạ vạn tuế." Văn võ bá quan cũng cúi người chào. Âu Dương Tĩnh hướng về thái giám bên cạnh gật đầu một cái. Thái giám phất cây phất trần, khẽ nâng cằm, lớn tiếng tuyên bố: "Nghi thức phong Hậu bắt đầu." Nhạc sư hai bên đại điện bắt đầu tinh tinh tang tang nâng nhạc khí trong tay… Vân Khinh Cuồng cõng Âu Dương An tìm sơn động bí mật phía sau Ly Sơn ẩn nấp, dụng ý chỉ hướng cho Âu Dương Tĩnh tìm được vị trí.Sau một nén hương, Âu Dương Tĩnh, Sở Ly La tìm được sơn động."Ca ——" Âu Dương Tĩnh sải bước chạy tới, cầm tay Âu Dương An. Nhìn sắc mặt hắn tái nhợt nằm trên phiến đã, trái tim nổi lên từng cơn đau đớn.Sở Ly La đứng ở một bên, thấy Âu Dương Tĩnh như vậy lòng có chút chua xót. Bước lên trước, nhẹ giọng:"Tĩnh nhi, hay tìm đại phu xem cho Âu Dương đại ca một chút đi." Nàng định nói ngự y, nhưng nước xa không cứu được lửa gần. Chờ ngự y trong cung nhận được thư của nàng, chỉ sợ Âu Dương An đã là lành ít dữ nhiều."Không cần, Cuồng sẽ chữa khỏi cho đại ca." Âu Dương Tĩnh tâm thần bình tĩnh, đứng lên."Cuồng?" Sở Ly La mơ hồ, ai vậy?"Ta." Bạch Hổ xoay xoay thân, một tuấn mỹ nam có đôi con ngươi màu ngọc bích đầu bạc xuất hiện."Hắn, hắn là......?" Sở Ly La mở to hai mắt nhìn, không phải, Bạch Hổ lại biến thành người? Chẳng lẽ là yêu tinh?"Thu hồi suy nghĩ của ngươi lại, ta không phải yêu tinh cái loại sinh vật cấp thấp đó. Bổn vương là thần thú, hiểu chưa?" Vân Khinh Cuồng nhìn thấu tâm tư Sở Ly La, đôi con ngươi màu ngọc bích liếc nhìn trừng mắt với nàng một cái."Tốt lắm, Cuồng, trị thương cho đại ca trước đi." Âu Dương Tĩnh đánh gãy lời nói của Vân Khinh Cuồng. Sau đó quay đầu nói với Sở Ly La: "La, chờ lúc rảnh, tôi sẽ nói cho cô."“Ờ.” Sở Ly La gật đầu."Hai người các ngươi ra ngoài trước đi, tìm một ít nước trong, quả dại về đây." Vân Khinh Cuồng nói với hai người: "Khi An nhi tỉnh lại, sẽ cần bổ sung thể lực." Sau đó hắn bày ra kết giới, phòng ngừa có người xâm nhập.“Được.” Âu Dương Tĩnh thật sâu nhìn Vân Khinh Cuồng liếc mắt một cái: "Đại ca giao cho ngươi.""Yên tâm. Có ta ở đây, Diêm Vương cũng giành không được cái mạng nhỏ của hắn đâu." Vân Khinh Cuồng kiêu căng nâng cằm.Âu Dương Tĩnh cười, cùng Sở Ly La đi ra ngoài.Mà Vân Khinh Cuồng cũng bày ra kết giới, chuẩn bị chữa thương cho Âu Dương An.Sau nửa canh giờ, Vân Khinh Cuồng thu lại kết giới. Còn Âu Dương An tuy sắc mặt vẫn có chút tái nhợt như cũ, nhưng lại không còn bất kỳ nguy hiểm nào nữa, thậm chí ngay cả miệng vết thương trên bụng cũng đã khép, không để lại dấu vết gì."Không có việc gì chứ?" Âu Dương Tĩnh và Sở Ly La mang quả dại hái được cùng với nước lấy từ suối đựng trong lá sen trở lại. Nhìn Sở Ly La trên vầng trán đã không còn nghi hoặc, Âu Dương Tĩnh hẳn là đã đem sự tình nói cho nàng ta biết rồi."Ta ra tay thì có vấn đề gì?" Vân Khinh Cuồng đắc ý nhíu mày, đôi con ngươi màu ngọc bích nhìn về phía Âu Dương Tĩnh: "Cũng tại ngươi lúc đó quá hoảng loạn, ngay từ đầu lại không nhờ đến ta.""Chuyện xảy ra bất ngờ khiến ta bị loạn." Âu Dương Tĩnh cũng không phủ nhận."Tốt lắm, ta nghỉ ngơi trước một lát. Dùng thần tức, thực mệt quá, muốn ngủ." Vân Khinh Cuồng ngáp một cái, sau đó biến trở về thân hổ nằm xuống chợp mắt."Dù biết hắn là thần thú, nhưng thấy hắn biến thân, vẫn cảm thấy không thể tin được." Sở Ly La nhìn Bạch Hổ Vân Khinh Cuồng biến trở về hình đạng cũ nói.Âu Dương Tĩnh mỉm cười, từ trong vòng ngọc trữ đồ lấy ra đĩa và bát, đem quả Vângi, nước suối để lên, đi đến bên người Âu Dương An chăm sóc hắn. Nhìn hắn chân mày đã buông lỏng ra, cảm thấy cũng yên tâm không ít."Tĩnh nhi, cô cũng mệt mỏi rồi. Nghỉ ngơi một chút đi, tôi giúp cô trông Âu Dương đại ca." Sở Ly La nói với Âu Dương Tĩnh."Không, tôi không mệt." Âu Dương Tĩnh lắc đầu, kiên trì không rời khỏi Âu Dương An. Kỳ thật trong lòng nàng cũng cảm thấy lạ, rõ ràng muốn tác hợp đại ca và La, nhưng sao bây giờ vừa nghĩ tới La trông chừng bên cạnh Đại ca, trong lòng lại không thoải mái. Nàng không nghĩ mình sẽ thích Đại ca, dù sao bọn họ cũng là anh em. Mặc dù linh hồn không phải, nhưng thân thể vẫn là phải.Nhưng tình yêu nếu có thể phát triển theo lý trí, thì đã không còn gọi là tình yêu nữa rồi. Trong lúc nàng còn chưa kịp phát hiện thì mầm mống tình yêu đã lặng lẽ ở trong lòng nàng gieo mầm.

Vân Khinh Cuồng cõng Âu Dương An tìm sơn động bí mật phía sau Ly Sơn ẩn nấp, dụng ý chỉ hướng cho Âu Dương Tĩnh tìm được vị trí.

Sau một nén hương, Âu Dương Tĩnh, Sở Ly La tìm được sơn động.

"Ca ——" Âu Dương Tĩnh sải bước chạy tới, cầm tay Âu Dương An. Nhìn sắc mặt
hắn tái nhợt nằm trên phiến đã, trái tim nổi lên từng cơn đau đớn.

Sở Ly La đứng ở một bên, thấy Âu Dương Tĩnh như vậy lòng có chút chua xót. Bước lên trước, nhẹ giọng:

"Tĩnh nhi, hay tìm đại phu xem cho Âu Dương đại ca một chút đi." Nàng định
nói ngự y, nhưng nước xa không cứu được lửa gần. Chờ ngự y trong cung
nhận được thư của nàng, chỉ sợ Âu Dương An đã là lành ít dữ nhiều.

"Không cần, Cuồng sẽ chữa khỏi cho đại ca." Âu Dương Tĩnh tâm thần bình tĩnh, đứng lên.

"Cuồng?" Sở Ly La mơ hồ, ai vậy?

"Ta." Bạch Hổ xoay xoay thân, một tuấn mỹ nam có đôi con ngươi màu ngọc bích đầu bạc xuất hiện.

"Hắn, hắn là......?" Sở Ly La mở to hai mắt nhìn, không phải, Bạch Hổ lại biến thành người? Chẳng lẽ là yêu tinh?

"Thu hồi suy nghĩ của ngươi lại, ta không phải yêu tinh cái loại sinh vật
cấp thấp đó. Bổn vương là thần thú, hiểu chưa?" Vân Khinh Cuồng nhìn
thấu tâm tư Sở Ly La, đôi con ngươi màu ngọc bích liếc nhìn trừng mắt
với nàng một cái.

"Tốt lắm, Cuồng, trị thương cho đại ca trước
đi." Âu Dương Tĩnh đánh gãy lời nói của Vân Khinh Cuồng. Sau đó quay đầu nói với Sở Ly La: "La, chờ lúc rảnh, tôi sẽ nói cho cô."

“Ờ.” Sở Ly La gật đầu.

"Hai người các ngươi ra ngoài trước đi, tìm một ít nước trong, quả dại về
đây." Vân Khinh Cuồng nói với hai người: "Khi An nhi tỉnh lại, sẽ cần bổ sung thể lực." Sau đó hắn bày ra kết giới, phòng ngừa có người xâm
nhập.

“Được.” Âu Dương Tĩnh thật sâu nhìn Vân Khinh Cuồng liếc mắt một cái: "Đại ca giao cho ngươi."

"Yên tâm. Có ta ở đây, Diêm Vương cũng giành không được cái mạng nhỏ của hắn đâu." Vân Khinh Cuồng kiêu căng nâng cằm.

Âu Dương Tĩnh cười, cùng Sở Ly La đi ra ngoài.

Mà Vân Khinh Cuồng cũng bày ra kết giới, chuẩn bị chữa thương cho Âu Dương An.

Sau nửa canh giờ, Vân Khinh Cuồng thu lại kết giới. Còn Âu Dương An tuy sắc mặt vẫn có chút tái nhợt như cũ, nhưng lại không còn bất kỳ nguy hiểm
nào nữa, thậm chí ngay cả miệng vết thương trên bụng cũng đã khép, không để lại dấu vết gì.

"Không có việc gì chứ?" Âu Dương Tĩnh và Sở
Ly La mang quả dại hái được cùng với nước lấy từ suối đựng trong lá sen
trở lại. Nhìn Sở Ly La trên vầng trán đã không còn nghi hoặc, Âu Dương
Tĩnh hẳn là đã đem sự tình nói cho nàng ta biết rồi.

"Ta ra tay
thì có vấn đề gì?" Vân Khinh Cuồng đắc ý nhíu mày, đôi con ngươi màu
ngọc bích nhìn về phía Âu Dương Tĩnh: "Cũng tại ngươi lúc đó quá hoảng
loạn, ngay từ đầu lại không nhờ đến ta."

"Chuyện xảy ra bất ngờ khiến ta bị loạn." Âu Dương Tĩnh cũng không phủ nhận.

"Tốt lắm, ta nghỉ ngơi trước một lát. Dùng thần tức, thực mệt quá, muốn
ngủ." Vân Khinh Cuồng ngáp một cái, sau đó biến trở về thân hổ nằm xuống chợp mắt.

"Dù biết hắn là thần thú, nhưng thấy hắn biến thân,
vẫn cảm thấy không thể tin được." Sở Ly La nhìn Bạch Hổ Vân Khinh Cuồng
biến trở về hình đạng cũ nói.

Âu Dương Tĩnh mỉm cười, từ trong
vòng ngọc trữ đồ lấy ra đĩa và bát, đem quả Vângi, nước suối để lên, đi
đến bên người Âu Dương An chăm sóc hắn. Nhìn hắn chân mày đã buông lỏng
ra, cảm thấy cũng yên tâm không ít.

"Tĩnh nhi, cô cũng mệt mỏi rồi. Nghỉ ngơi một chút đi, tôi giúp cô trông Âu Dương đại ca." Sở Ly La nói với Âu Dương Tĩnh.

"Không, tôi không mệt." Âu Dương Tĩnh lắc đầu, kiên trì không rời khỏi Âu Dương An. Kỳ thật trong lòng nàng cũng cảm thấy lạ, rõ ràng muốn tác hợp đại
ca và La, nhưng sao bây giờ vừa nghĩ tới La trông chừng bên cạnh Đại ca, trong lòng lại không thoải mái. Nàng không nghĩ mình sẽ thích Đại ca,
dù sao bọn họ cũng là anh em. Mặc dù linh hồn không phải, nhưng thân thể vẫn là phải.

Nhưng tình yêu nếu có thể phát triển theo lý trí,
thì đã không còn gọi là tình yêu nữa rồi. Trong lúc nàng còn chưa kịp
phát hiện thì mầm mống tình yêu đã lặng lẽ ở trong lòng nàng gieo mầm.

Ngự Thú Nữ VươngTác giả: Luyến Nguyệt NhiTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Dị Năng, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không"Nữ hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế ——" Âm thanh kéo dài vang vọng cả Kim Loan điện hoa lệ hùng vĩ, thật lâu không tiêu tan. Rung động lòng Âu Dương Tĩnh. Nàng ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, mặc áo bào thêu hình rồng vàng xen hoa văn đỏ trên người, đuôi áo quét đất. Đầu đội vương miện, viên bảo thạch đeo trước trán lóe ra ánh sáng chói mắt. Con ngươi sáng như sao anh minh điềm tĩnh quét qua văn võ bá quan trên đại điện, còn có một bóng dáng quen thuộc đang đứng phía trước. Biểu cảm trên dung nhan tuyệt mỹ là hạnh phúc cũng là khí phách. Đây chính là nàng – Nữ hoàng Âu Dương Tĩnh. Vạn dân thần phục, xây dựng đất nước trăm bề hưng thịnh. "Các khanh bình thân—" Váy dài nâng lên, tiếng của nàng vang xuống. "Tạ vạn tuế." Văn võ bá quan cũng cúi người chào. Âu Dương Tĩnh hướng về thái giám bên cạnh gật đầu một cái. Thái giám phất cây phất trần, khẽ nâng cằm, lớn tiếng tuyên bố: "Nghi thức phong Hậu bắt đầu." Nhạc sư hai bên đại điện bắt đầu tinh tinh tang tang nâng nhạc khí trong tay… Vân Khinh Cuồng cõng Âu Dương An tìm sơn động bí mật phía sau Ly Sơn ẩn nấp, dụng ý chỉ hướng cho Âu Dương Tĩnh tìm được vị trí.Sau một nén hương, Âu Dương Tĩnh, Sở Ly La tìm được sơn động."Ca ——" Âu Dương Tĩnh sải bước chạy tới, cầm tay Âu Dương An. Nhìn sắc mặt hắn tái nhợt nằm trên phiến đã, trái tim nổi lên từng cơn đau đớn.Sở Ly La đứng ở một bên, thấy Âu Dương Tĩnh như vậy lòng có chút chua xót. Bước lên trước, nhẹ giọng:"Tĩnh nhi, hay tìm đại phu xem cho Âu Dương đại ca một chút đi." Nàng định nói ngự y, nhưng nước xa không cứu được lửa gần. Chờ ngự y trong cung nhận được thư của nàng, chỉ sợ Âu Dương An đã là lành ít dữ nhiều."Không cần, Cuồng sẽ chữa khỏi cho đại ca." Âu Dương Tĩnh tâm thần bình tĩnh, đứng lên."Cuồng?" Sở Ly La mơ hồ, ai vậy?"Ta." Bạch Hổ xoay xoay thân, một tuấn mỹ nam có đôi con ngươi màu ngọc bích đầu bạc xuất hiện."Hắn, hắn là......?" Sở Ly La mở to hai mắt nhìn, không phải, Bạch Hổ lại biến thành người? Chẳng lẽ là yêu tinh?"Thu hồi suy nghĩ của ngươi lại, ta không phải yêu tinh cái loại sinh vật cấp thấp đó. Bổn vương là thần thú, hiểu chưa?" Vân Khinh Cuồng nhìn thấu tâm tư Sở Ly La, đôi con ngươi màu ngọc bích liếc nhìn trừng mắt với nàng một cái."Tốt lắm, Cuồng, trị thương cho đại ca trước đi." Âu Dương Tĩnh đánh gãy lời nói của Vân Khinh Cuồng. Sau đó quay đầu nói với Sở Ly La: "La, chờ lúc rảnh, tôi sẽ nói cho cô."“Ờ.” Sở Ly La gật đầu."Hai người các ngươi ra ngoài trước đi, tìm một ít nước trong, quả dại về đây." Vân Khinh Cuồng nói với hai người: "Khi An nhi tỉnh lại, sẽ cần bổ sung thể lực." Sau đó hắn bày ra kết giới, phòng ngừa có người xâm nhập.“Được.” Âu Dương Tĩnh thật sâu nhìn Vân Khinh Cuồng liếc mắt một cái: "Đại ca giao cho ngươi.""Yên tâm. Có ta ở đây, Diêm Vương cũng giành không được cái mạng nhỏ của hắn đâu." Vân Khinh Cuồng kiêu căng nâng cằm.Âu Dương Tĩnh cười, cùng Sở Ly La đi ra ngoài.Mà Vân Khinh Cuồng cũng bày ra kết giới, chuẩn bị chữa thương cho Âu Dương An.Sau nửa canh giờ, Vân Khinh Cuồng thu lại kết giới. Còn Âu Dương An tuy sắc mặt vẫn có chút tái nhợt như cũ, nhưng lại không còn bất kỳ nguy hiểm nào nữa, thậm chí ngay cả miệng vết thương trên bụng cũng đã khép, không để lại dấu vết gì."Không có việc gì chứ?" Âu Dương Tĩnh và Sở Ly La mang quả dại hái được cùng với nước lấy từ suối đựng trong lá sen trở lại. Nhìn Sở Ly La trên vầng trán đã không còn nghi hoặc, Âu Dương Tĩnh hẳn là đã đem sự tình nói cho nàng ta biết rồi."Ta ra tay thì có vấn đề gì?" Vân Khinh Cuồng đắc ý nhíu mày, đôi con ngươi màu ngọc bích nhìn về phía Âu Dương Tĩnh: "Cũng tại ngươi lúc đó quá hoảng loạn, ngay từ đầu lại không nhờ đến ta.""Chuyện xảy ra bất ngờ khiến ta bị loạn." Âu Dương Tĩnh cũng không phủ nhận."Tốt lắm, ta nghỉ ngơi trước một lát. Dùng thần tức, thực mệt quá, muốn ngủ." Vân Khinh Cuồng ngáp một cái, sau đó biến trở về thân hổ nằm xuống chợp mắt."Dù biết hắn là thần thú, nhưng thấy hắn biến thân, vẫn cảm thấy không thể tin được." Sở Ly La nhìn Bạch Hổ Vân Khinh Cuồng biến trở về hình đạng cũ nói.Âu Dương Tĩnh mỉm cười, từ trong vòng ngọc trữ đồ lấy ra đĩa và bát, đem quả Vângi, nước suối để lên, đi đến bên người Âu Dương An chăm sóc hắn. Nhìn hắn chân mày đã buông lỏng ra, cảm thấy cũng yên tâm không ít."Tĩnh nhi, cô cũng mệt mỏi rồi. Nghỉ ngơi một chút đi, tôi giúp cô trông Âu Dương đại ca." Sở Ly La nói với Âu Dương Tĩnh."Không, tôi không mệt." Âu Dương Tĩnh lắc đầu, kiên trì không rời khỏi Âu Dương An. Kỳ thật trong lòng nàng cũng cảm thấy lạ, rõ ràng muốn tác hợp đại ca và La, nhưng sao bây giờ vừa nghĩ tới La trông chừng bên cạnh Đại ca, trong lòng lại không thoải mái. Nàng không nghĩ mình sẽ thích Đại ca, dù sao bọn họ cũng là anh em. Mặc dù linh hồn không phải, nhưng thân thể vẫn là phải.Nhưng tình yêu nếu có thể phát triển theo lý trí, thì đã không còn gọi là tình yêu nữa rồi. Trong lúc nàng còn chưa kịp phát hiện thì mầm mống tình yêu đã lặng lẽ ở trong lòng nàng gieo mầm.

Quyển 2 - Chương 33: Tình yêu mầm mống thầm kín