Tác giả:

Thành phố ồn ào náo nhiệt, màn đêm buông xuống, bầu trời âm u không khí trùng xuống ngột ngạt lan tỏa khắp căn phòng cao nhất của tòa cao ốc thuộc quyền sở hữu của Dương Gia. Không một ánh đèn bóng tối như nuốt trọn lấy căn phòng sang trọng này. Một người đàn ông có vóc dáng cao to khoác trên mình bộ âu phục đắt tiền đang đứng bên bức tường thủy tinh ngắm thành phố về đêm miệng không ngừng nhả ra những đợt khói mờ mờ ảo ảo. Ngắm thành phố? Trong từ điển của Dương Thần Phong anh lại xuất hiện ba từ "" ngắm - thành - phố ""ư. Nực cười. Sống 27 năm trên đời thứ anh ngắm cũng chỉ có một và cũng duy nhất đó chính là "" phụ nữ"". Chắc là trong anh đang suy tính gì đó. Một con "" mồi"" mới chăng? - Đại ca, anh thật sự muốn làm như thế sao? Dương Thần Phong hít một hơi thuốc thật sâu, ngón trỏ gảy nhẹ lên thân điếu thuốc. - Đường Nguyên, cậu còn rất nhiều việc phải làm. Ý tứ đã quá rõ ràng, Đường Nguyên nghe vậy cúi đầu không nói thêm gì nữa, lẳng lặng xin phép ra ngoài. "" Cạch"" Âm thanh…

Chương 4: Người bạn mới

Trò Chơi Của Tổng Giám Đốc (Tổng Tài! Cẩn Thận Mắc Bẫy)Tác giả: Hàn PhongTruyện Ngôn TìnhThành phố ồn ào náo nhiệt, màn đêm buông xuống, bầu trời âm u không khí trùng xuống ngột ngạt lan tỏa khắp căn phòng cao nhất của tòa cao ốc thuộc quyền sở hữu của Dương Gia. Không một ánh đèn bóng tối như nuốt trọn lấy căn phòng sang trọng này. Một người đàn ông có vóc dáng cao to khoác trên mình bộ âu phục đắt tiền đang đứng bên bức tường thủy tinh ngắm thành phố về đêm miệng không ngừng nhả ra những đợt khói mờ mờ ảo ảo. Ngắm thành phố? Trong từ điển của Dương Thần Phong anh lại xuất hiện ba từ "" ngắm - thành - phố ""ư. Nực cười. Sống 27 năm trên đời thứ anh ngắm cũng chỉ có một và cũng duy nhất đó chính là "" phụ nữ"". Chắc là trong anh đang suy tính gì đó. Một con "" mồi"" mới chăng? - Đại ca, anh thật sự muốn làm như thế sao? Dương Thần Phong hít một hơi thuốc thật sâu, ngón trỏ gảy nhẹ lên thân điếu thuốc. - Đường Nguyên, cậu còn rất nhiều việc phải làm. Ý tứ đã quá rõ ràng, Đường Nguyên nghe vậy cúi đầu không nói thêm gì nữa, lẳng lặng xin phép ra ngoài. "" Cạch"" Âm thanh… - Cô có thể đi theo tôi.Mạc Lam mỉm cười xã giao đi theo cô gái tên Đồng Đồng này.Ấn tượng đầu tiên của cô với người con gái này là khuôn mặt bầu bĩnh như trái táo với hai má lúm đồng tiền. Thân hình nhỏ nhắn xinh xắn trông cô ta cũng chỉ trạc tuổi cô mà thôi.Dừng tại trước một căn phòng Đồng Đồng mở cứa ra rồi kéo cô vào trong. Mở tủ ra lấy một bộ đồ dành cho phục vụ trông khá đẹp mắt với chiếc áo sơ mi trắng chiếc váy đỏ không quá đầu gối còn có thêm chiếc nơ đỏ xinh xắn cài trên cổ nữa. Chỉ là bộ đồ dành cho phục vụ thôi mà có cần thiết phải đẹp thế không? Cạm Bẫy ắt hẳn không phải tầm thường.- Cô mau chóng thay đồ đi tôi sẽ đợi cô bên ngoài có gì thì cứ gọi tôi.Đồng Đồng đưa cho cô y phục cô ta mỉm cười nộ ra hai lúm đồng tiền trông thật đáng yêu Mạc Lam lúc này chỉ muốn chạy ra vồ lấy cô ta mà ngấu nghiến. Dễ thương quá đi a.- Cảm ơn cô.Đồng Đồng không nói gì chỉ mỉm cười vẫy tay rồi bước ra ngoài khép chặt cửa lại.Mạc Lam nhanh chóng thay đồ đứng trước gương cô nhìn lại chính mình cô không thể ngờ bộ y phục này khoác nên người cô lại vừa vặn đến như vậy cứ như là bộ đồ này may ra là để dành cho cô vậy. Nhìn lại bản thân cô buông tiếng thở dài não nề cô biết Cạm Bẫy không phải bình thường nhưng kể từ giây phút này đây cô sẽ phải học cách nhẫn nhịn. Muốn có tiền phải chịu nhục mặc cho những con người giàu có kia tùy tiện chà đạp rồi tùy tiện ném những đồng tiền đó vào mặt một cách khinh bỉ nhất.Tiếng gõ cửa vang lên làm cắt đi dòng suy nghĩ trong cô. Mạc Lam nhanh chóng nhanh chóng ra mở cửa. Là Đồng Đồng.- Tôi thấy cô lâu quá định gọi hỏi thử xem cô có cần gì không.- Cảm ơn tôi xong rồi.Mạc Lam nở nụ cười nhẹ cô gái này quả rất tốt bụng lại dễ tạo cảm giác thân thiện.- Trông cô thật xinh đẹp.- Cảm ơn.- Tôi là Đồng Đồng liệu có thể làm bạn với cô được không?Đồng Đồng dừng lại quay sang nhìn cô còn chìa tay trước mặt.Mạc Lam mỉm cười dơ cánh tay trắng nõn ra bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn kia mỉm cười thật tươi cô không ngờ ở cái nơi như Cạm Bẫy này mà vẫn còn tồn tại những người ngây thơ đáng yêu như vậy.- Tất nhiên rồi. Tôi là Mạc Lam rất vui khi được làm quen.Hai người vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ. Mạc Lam không ngờ giữa hai người lại có nhiều điểm chung như vậy nói chuyện rất ăn ý cò hợp gu nữa chứ. Cứ như là hai người đã thân nhau từ lâu lắm rồi vậy.- Lam Lam cậu mang cái này lên phòng hạnh nhất giúp mình nhá.Đồng Đồng bưng khay rượu ngoại hết sức mắc tiền đưa cho cô.- Nhưng tớ đâu biết phòng hạng nhất ở đâu đâu.Đồng Đồng như nhớ ra vội vỗ trán một cái.- A tớ quên mất. Cậu lên lầu hai rẽ trái phòng thứ nhất nha. Tớ còn phải ra kia phục vụ nếu không quản lí sẽ la chúng ta chết mất.Nhắc đến hai từ quản lí Mạc Lam không khỏi rùng mình vội vàng gật đầu.- Ừ được rồi. Cậu đi đi.Đồng Đồng vui vẻ quay đi còn không quên vỗ vào vai cô như một lời động viên nở nụ cười ấm áp- Không sao đâu.Cô mỉm cười gật đầu nhì Đồng Đồng hòa vào dòng người đông đúc cô quay đầu lại bưng khay rượu đi tìm phòng hạng nhất.,****Tầng hai phòng hạng nhất.Thân hình nhỏ nhắn dừng tại trước căn phòng có dòng chữ "" phòng hạng nhất"" được mạ vàng tỉ mỉ. Hít một hơi thật sâu cô đẩy cửa bước vào.Cảnh tượng bên trong khiến cho cô không khỏi đỏ mặt tía tai, máu trong người như dồn tụ hết lên mặt.

- Cô có thể đi theo tôi.

Mạc Lam mỉm cười xã giao đi theo cô gái tên Đồng Đồng này.

Ấn tượng đầu tiên của cô với người con gái này là khuôn mặt bầu bĩnh như trái táo với hai má lúm đồng tiền. Thân hình nhỏ nhắn xinh xắn trông cô ta cũng chỉ trạc tuổi cô mà thôi.

Dừng tại trước một căn phòng Đồng Đồng mở cứa ra rồi kéo cô vào trong. Mở tủ ra lấy một bộ đồ dành cho phục vụ trông khá đẹp mắt với chiếc áo sơ mi trắng chiếc váy đỏ không quá đầu gối còn có thêm chiếc nơ đỏ xinh xắn cài trên cổ nữa. Chỉ là bộ đồ dành cho phục vụ thôi mà có cần thiết phải đẹp thế không? Cạm Bẫy ắt hẳn không phải tầm thường.

- Cô mau chóng thay đồ đi tôi sẽ đợi cô bên ngoài có gì thì cứ gọi tôi.

Đồng Đồng đưa cho cô y phục cô ta mỉm cười nộ ra hai lúm đồng tiền trông thật đáng yêu Mạc Lam lúc này chỉ muốn chạy ra vồ lấy cô ta mà ngấu nghiến. Dễ thương quá đi a.

- Cảm ơn cô.

Đồng Đồng không nói gì chỉ mỉm cười vẫy tay rồi bước ra ngoài khép chặt cửa lại.

Mạc Lam nhanh chóng thay đồ đứng trước gương cô nhìn lại chính mình cô không thể ngờ bộ y phục này khoác nên người cô lại vừa vặn đến như vậy cứ như là bộ đồ này may ra là để dành cho cô vậy. Nhìn lại bản thân cô buông tiếng thở dài não nề cô biết Cạm Bẫy không phải bình thường nhưng kể từ giây phút này đây cô sẽ phải học cách nhẫn nhịn. Muốn có tiền phải chịu nhục mặc cho những con người giàu có kia tùy tiện chà đạp rồi tùy tiện ném những đồng tiền đó vào mặt một cách khinh bỉ nhất.

Tiếng gõ cửa vang lên làm cắt đi dòng suy nghĩ trong cô. Mạc Lam nhanh chóng nhanh chóng ra mở cửa. Là Đồng Đồng.

- Tôi thấy cô lâu quá định gọi hỏi thử xem cô có cần gì không.

- Cảm ơn tôi xong rồi.

Mạc Lam nở nụ cười nhẹ cô gái này quả rất tốt bụng lại dễ tạo cảm giác thân thiện.

- Trông cô thật xinh đẹp.

- Cảm ơn.

- Tôi là Đồng Đồng liệu có thể làm bạn với cô được không?

Đồng Đồng dừng lại quay sang nhìn cô còn chìa tay trước mặt.

Mạc Lam mỉm cười dơ cánh tay trắng nõn ra bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn kia mỉm cười thật tươi cô không ngờ ở cái nơi như Cạm Bẫy này mà vẫn còn tồn tại những người ngây thơ đáng yêu như vậy.

- Tất nhiên rồi. Tôi là Mạc Lam rất vui khi được làm quen.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ. Mạc Lam không ngờ giữa hai người lại có nhiều điểm chung như vậy nói chuyện rất ăn ý cò hợp gu nữa chứ. Cứ như là hai người đã thân nhau từ lâu lắm rồi vậy.

- Lam Lam cậu mang cái này lên phòng hạnh nhất giúp mình nhá.

Đồng Đồng bưng khay rượu ngoại hết sức mắc tiền đưa cho cô.

- Nhưng tớ đâu biết phòng hạng nhất ở đâu đâu.

Đồng Đồng như nhớ ra vội vỗ trán một cái.

- A tớ quên mất. Cậu lên lầu hai rẽ trái phòng thứ nhất nha. Tớ còn phải ra kia phục vụ nếu không quản lí sẽ la chúng ta chết mất.

Nhắc đến hai từ quản lí Mạc Lam không khỏi rùng mình vội vàng gật đầu.

- Ừ được rồi. Cậu đi đi.

Đồng Đồng vui vẻ quay đi còn không quên vỗ vào vai cô như một lời động viên nở nụ cười ấm áp

- Không sao đâu.

Cô mỉm cười gật đầu nhì Đồng Đồng hòa vào dòng người đông đúc cô quay đầu lại bưng khay rượu đi tìm phòng hạng nhất.,

****

Tầng hai phòng hạng nhất.

Thân hình nhỏ nhắn dừng tại trước căn phòng có dòng chữ "" phòng hạng nhất"" được mạ vàng tỉ mỉ. Hít một hơi thật sâu cô đẩy cửa bước vào.

Cảnh tượng bên trong khiến cho cô không khỏi đỏ mặt tía tai, máu trong người như dồn tụ hết lên mặt.

Trò Chơi Của Tổng Giám Đốc (Tổng Tài! Cẩn Thận Mắc Bẫy)Tác giả: Hàn PhongTruyện Ngôn TìnhThành phố ồn ào náo nhiệt, màn đêm buông xuống, bầu trời âm u không khí trùng xuống ngột ngạt lan tỏa khắp căn phòng cao nhất của tòa cao ốc thuộc quyền sở hữu của Dương Gia. Không một ánh đèn bóng tối như nuốt trọn lấy căn phòng sang trọng này. Một người đàn ông có vóc dáng cao to khoác trên mình bộ âu phục đắt tiền đang đứng bên bức tường thủy tinh ngắm thành phố về đêm miệng không ngừng nhả ra những đợt khói mờ mờ ảo ảo. Ngắm thành phố? Trong từ điển của Dương Thần Phong anh lại xuất hiện ba từ "" ngắm - thành - phố ""ư. Nực cười. Sống 27 năm trên đời thứ anh ngắm cũng chỉ có một và cũng duy nhất đó chính là "" phụ nữ"". Chắc là trong anh đang suy tính gì đó. Một con "" mồi"" mới chăng? - Đại ca, anh thật sự muốn làm như thế sao? Dương Thần Phong hít một hơi thuốc thật sâu, ngón trỏ gảy nhẹ lên thân điếu thuốc. - Đường Nguyên, cậu còn rất nhiều việc phải làm. Ý tứ đã quá rõ ràng, Đường Nguyên nghe vậy cúi đầu không nói thêm gì nữa, lẳng lặng xin phép ra ngoài. "" Cạch"" Âm thanh… - Cô có thể đi theo tôi.Mạc Lam mỉm cười xã giao đi theo cô gái tên Đồng Đồng này.Ấn tượng đầu tiên của cô với người con gái này là khuôn mặt bầu bĩnh như trái táo với hai má lúm đồng tiền. Thân hình nhỏ nhắn xinh xắn trông cô ta cũng chỉ trạc tuổi cô mà thôi.Dừng tại trước một căn phòng Đồng Đồng mở cứa ra rồi kéo cô vào trong. Mở tủ ra lấy một bộ đồ dành cho phục vụ trông khá đẹp mắt với chiếc áo sơ mi trắng chiếc váy đỏ không quá đầu gối còn có thêm chiếc nơ đỏ xinh xắn cài trên cổ nữa. Chỉ là bộ đồ dành cho phục vụ thôi mà có cần thiết phải đẹp thế không? Cạm Bẫy ắt hẳn không phải tầm thường.- Cô mau chóng thay đồ đi tôi sẽ đợi cô bên ngoài có gì thì cứ gọi tôi.Đồng Đồng đưa cho cô y phục cô ta mỉm cười nộ ra hai lúm đồng tiền trông thật đáng yêu Mạc Lam lúc này chỉ muốn chạy ra vồ lấy cô ta mà ngấu nghiến. Dễ thương quá đi a.- Cảm ơn cô.Đồng Đồng không nói gì chỉ mỉm cười vẫy tay rồi bước ra ngoài khép chặt cửa lại.Mạc Lam nhanh chóng thay đồ đứng trước gương cô nhìn lại chính mình cô không thể ngờ bộ y phục này khoác nên người cô lại vừa vặn đến như vậy cứ như là bộ đồ này may ra là để dành cho cô vậy. Nhìn lại bản thân cô buông tiếng thở dài não nề cô biết Cạm Bẫy không phải bình thường nhưng kể từ giây phút này đây cô sẽ phải học cách nhẫn nhịn. Muốn có tiền phải chịu nhục mặc cho những con người giàu có kia tùy tiện chà đạp rồi tùy tiện ném những đồng tiền đó vào mặt một cách khinh bỉ nhất.Tiếng gõ cửa vang lên làm cắt đi dòng suy nghĩ trong cô. Mạc Lam nhanh chóng nhanh chóng ra mở cửa. Là Đồng Đồng.- Tôi thấy cô lâu quá định gọi hỏi thử xem cô có cần gì không.- Cảm ơn tôi xong rồi.Mạc Lam nở nụ cười nhẹ cô gái này quả rất tốt bụng lại dễ tạo cảm giác thân thiện.- Trông cô thật xinh đẹp.- Cảm ơn.- Tôi là Đồng Đồng liệu có thể làm bạn với cô được không?Đồng Đồng dừng lại quay sang nhìn cô còn chìa tay trước mặt.Mạc Lam mỉm cười dơ cánh tay trắng nõn ra bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn kia mỉm cười thật tươi cô không ngờ ở cái nơi như Cạm Bẫy này mà vẫn còn tồn tại những người ngây thơ đáng yêu như vậy.- Tất nhiên rồi. Tôi là Mạc Lam rất vui khi được làm quen.Hai người vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ. Mạc Lam không ngờ giữa hai người lại có nhiều điểm chung như vậy nói chuyện rất ăn ý cò hợp gu nữa chứ. Cứ như là hai người đã thân nhau từ lâu lắm rồi vậy.- Lam Lam cậu mang cái này lên phòng hạnh nhất giúp mình nhá.Đồng Đồng bưng khay rượu ngoại hết sức mắc tiền đưa cho cô.- Nhưng tớ đâu biết phòng hạng nhất ở đâu đâu.Đồng Đồng như nhớ ra vội vỗ trán một cái.- A tớ quên mất. Cậu lên lầu hai rẽ trái phòng thứ nhất nha. Tớ còn phải ra kia phục vụ nếu không quản lí sẽ la chúng ta chết mất.Nhắc đến hai từ quản lí Mạc Lam không khỏi rùng mình vội vàng gật đầu.- Ừ được rồi. Cậu đi đi.Đồng Đồng vui vẻ quay đi còn không quên vỗ vào vai cô như một lời động viên nở nụ cười ấm áp- Không sao đâu.Cô mỉm cười gật đầu nhì Đồng Đồng hòa vào dòng người đông đúc cô quay đầu lại bưng khay rượu đi tìm phòng hạng nhất.,****Tầng hai phòng hạng nhất.Thân hình nhỏ nhắn dừng tại trước căn phòng có dòng chữ "" phòng hạng nhất"" được mạ vàng tỉ mỉ. Hít một hơi thật sâu cô đẩy cửa bước vào.Cảnh tượng bên trong khiến cho cô không khỏi đỏ mặt tía tai, máu trong người như dồn tụ hết lên mặt.

Chương 4: Người bạn mới