Hoàng hôn, ngôi nhà gỗ, đèn vừa sáng. Một nam nhân nằm trên chiếc giường gỗ đơn sơ bên khung cửa sổ, hai mắt nhắm nghiền, tiếng hít thở khi thì yếu ớt khi thì dồn dập. Nam nhân kia sắc mặt nhợt nhạt, hai gò má lại phủ một chút sắc hồng ửng bất thường. Nữ tử trẻ tuổi ngồi bên giường vẻ mặt uể oải, trong tay cầm một loạt ngân châm. Nàng trước đây hẳn có thể xem như là một nữ tử vô cùng xinh đẹp cao quý, thế nhưng bây giờ trên gương mặt nàng vì nghỉ ngơi không đủ mà xuất hiên một tầng bóng đen u ám, làn môi cũng vì thiếu nước mà trở nên khô ráp. Nữ tử vẫn nhìn gương mặt trắng bệch của nam nhân trên giường, trong ánh mắt vốn dĩ sáng ngời tràn ngập buồn thương. Mãi đến khi cánh cửa gỗ “y nha” một tiếng, nữ tử mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, thốt ra tiếng khẩn cầu. “ Lão tiên sinh, xin ngài giúp Thiên Minh giải trừ ấn chú đi...”- Vừa nói hết lời, thanh âm của nữ tử có chút run run. Tiếng nói của ông lão tóc bạc nghe như từ chốn xa xôi nào vọng lại gần. ” Kinh phu nhân, ngươi đã hạ quyết…
Chương 1-2
Vũ Quá Thiên Minh, Phù Sinh Ngược MộngTác giả: Bỉ Ngạn Tiêu ThanhTruyện Đam MỹHoàng hôn, ngôi nhà gỗ, đèn vừa sáng. Một nam nhân nằm trên chiếc giường gỗ đơn sơ bên khung cửa sổ, hai mắt nhắm nghiền, tiếng hít thở khi thì yếu ớt khi thì dồn dập. Nam nhân kia sắc mặt nhợt nhạt, hai gò má lại phủ một chút sắc hồng ửng bất thường. Nữ tử trẻ tuổi ngồi bên giường vẻ mặt uể oải, trong tay cầm một loạt ngân châm. Nàng trước đây hẳn có thể xem như là một nữ tử vô cùng xinh đẹp cao quý, thế nhưng bây giờ trên gương mặt nàng vì nghỉ ngơi không đủ mà xuất hiên một tầng bóng đen u ám, làn môi cũng vì thiếu nước mà trở nên khô ráp. Nữ tử vẫn nhìn gương mặt trắng bệch của nam nhân trên giường, trong ánh mắt vốn dĩ sáng ngời tràn ngập buồn thương. Mãi đến khi cánh cửa gỗ “y nha” một tiếng, nữ tử mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, thốt ra tiếng khẩn cầu. “ Lão tiên sinh, xin ngài giúp Thiên Minh giải trừ ấn chú đi...”- Vừa nói hết lời, thanh âm của nữ tử có chút run run. Tiếng nói của ông lão tóc bạc nghe như từ chốn xa xôi nào vọng lại gần. ” Kinh phu nhân, ngươi đã hạ quyết… Kinh Thiên Minh, chín tuổi.Chín tuổi kỳ thực cũng không tính là nhỏ...Ít nhất thì trong lòng Thiên Minh cho rằng như thế. Kinh Thiên Minh hắn thế nhưng nghĩ tới rất nhiều chuyện, có mục tiêu lớn a, cùng tiểu hài tử khác tất nhiên không giống nhau.Về phần hắn nghĩ tới những chuyện gì ấy hả? Đại khái là mấy việc như dưới đây:Mục tiêu là muốn trở thành kẻ mạnh, trở nên thật nổi bật để phụ thân có thể dễ dàng tìm được mình; người sùng bái nhất chính là Cái Niếp thúc thúc, bởi vì Niếp đại thúc rất mạnh nha; người thích nhất là Nguyệt nhi, Nguyệt nhi đáng yêu lại hiền lành thế cơ mà …; Người muốn đánh bại nhất là Hạng Thiếu Vũ, cái tên kia ỷ mình lớn tuổi hơn nên lúc nào cũng ra vẻ giỏi lắm. Hừ... Cứ việc nghĩ như thế đi.Bất quá bây giờ đối với Thiên Minh mà nói, những việc này vẫn còn khá xa xôi và trừu tượng. Trên thực tế hắn lại nghĩ, làm sao có thể khiến Thiếu Vũ buổi tối tướng ngủ tốt hơn một chút để đảm bảo mình cũng được ngủ đủ giấc, chuyện này hình như có ý nghĩa thực tế hơn nhiềuCái tên Thiếu Vũ kia! Mỗi lần rất không may mắn mà nhớ tới Thiếu Vũ như vậy, Kinh Thiên Minh rất muốn đem khoé miệng kéo sát xuống phía dưới lại đem mắt mình kéo xếch ngược lên ( đơn giản la động tác làm mặt quỷ ấy mà). Loại vẻ mặt này tuy rằng độ khó tương đối cao, thế nhưng nếu là vì làm cho tên Thiếu Vũ kia xem thì hắn quyết sẽ không ngại phiền phức làm thêm vài lần đâu.Hạng Thiếu Vũ, mười ba tuổi...Chẳng qua là hơn tuổi thôi mà! Cũng vẫn còn là một tiểu hài tử, cứ cả ngày muốn người ta gọi hắn là đại ca, hừ. Đương nhiên là bản lĩnh như vậy cũng cao hơn mình một chút...Trong đầu đấu tranh một hồi, Kinh Thiên Minh rất không tình nguyện chấp nhận sự thực nàySong Thiếu Vũ quả thực cũng có những chỗ kì cục. Nhớ lại khi hắn lần đầu tiên vươn tay về phía mình muốn kéo mình lên, hình dạng đôi tay kia quả thật khiến mình phát sợ. Trên tay Niếp đại thúc đầy vết chai dày và sẹo, đây là bởi vì hắn luyện kiếm đã rất nhiều năm, hơn nữa còn rất nhiều lần đối chiến với người ta. Thế nhưng bàn tay của Thiếu Vũ thoạt nhìn cũng thô ráp không khác biệt lắm so với bàn tay của Niếp đại thúc, phía trên có rất nhiều vết sẹo nông sâu không giống nhau, có một số vết còn đi thật sâu xuống cổ tay nữa.Một hài tử mới lớn thế này đã có đôi tay như vậy, có lẽ thiên hạ ngoài Thiếu Vũ ra không có người thứ hai- Thiên Minh thầm nghĩ. May là trên mặt tên Thiếu Vũ kia chưa từng chịu qua vết thương gì, bằng không gương mặt anh tuấn của hắn kia... Khụ, khuôn mặt vẫn miễn cưỡng có thể coi được kia ( đương nhiên so với chính mình vẫn còn kém xa ~~ bất quá đến lúc đổi lại từ rất khổ cực a ||||) cũng trở nên đáng xấu hổ là không tốt rồi nha.Kỳ quái, tại sao bỗng nhiên lại thảo luận đến mặt mũi của tên kia, rõ ràng vừa nãy là đang lên án chuyện tướng ngủ của hắn không tốt mà? Kinh Thiên Minh nhức đầu, bắt đầu tiếp tục tự hỏi.Muốn nói đến tướng ngủ, thật là chưa thấy ai xấu hơn tên Thiếu Vũ này ( Thiên Minh lắc đầu, buông tay, làm ra hình dạng bất đắc dĩ). Chỉ cần nằm xuống một cái, sẽ liên tục không ngừng lăn qua lăn lại... Nói cho chính xác là luôn hướng về phía mình mà lăn đến ||||| cũng được, trở mình tới trở mình lui cũng thôi đi, đừng ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác là tốt rồi. Chính là tên Thiếu Vũ kia rõ ràng lúc nằm xuống ngủ thì đem cánh tay đặt sau đầu, thế nhưng mới ngủ được một lúc lại bắt đầu bày ra hình chữ “Thập”, hai cánh tay mở bung ra, quả thực cứ y như cái chong chóng giáng xuống người người ta, thật tức chết đi được!Thế nhưng bản thân đương nhiên sẽ không chịu thiệt thòi rồi, cũng đem chân gác lên người Thiếu Vũ là được, oa ha ha ha ha...( Thiên Minh đắc ý cười)( Chú thích: hai người các ngươi căn bản là kẻ tám lạng người nửa cân thôi, orz…) lời này của tác giả nhaNhững điểm tên Thiếu Vũ kia làm cho người ta bất mãn cũng không chỉ có chút xíu này, rất nhiều nha! Lần trước chống lại Thương Lang Vương kia, ta vốn muốn cầm kiếm hảo hảo thể hiện trước mặt Niếp đại thúc một chút. Sau đó mới cùng Thương Lang Vương kia thực sự đối mặt, tên Thiếu Vũ kia vậy mà lại một cước đem ta đá văng ra để một mình mình thể hiện đi, rõ ràng là tên đó chẳng thèm đem người khác để vào mắt! ( ta cắn) rõ ràng chính hắn cũng không phải là đối thủ của Thương Lang Vương kia, nhưng lại kiên quyết muốn ngăn cản trước mặt ta, kết quả cũng bị đánh cho thê thảm té xuống đất, hừ.
Kinh Thiên Minh, chín tuổi.
Chín tuổi kỳ thực cũng không tính là nhỏ...Ít nhất thì trong lòng Thiên Minh cho rằng như thế. Kinh Thiên Minh hắn thế nhưng nghĩ tới rất nhiều chuyện, có mục tiêu lớn a, cùng tiểu hài tử khác tất nhiên không giống nhau.
Về phần hắn nghĩ tới những chuyện gì ấy hả? Đại khái là mấy việc như dưới đây:
Mục tiêu là muốn trở thành kẻ mạnh, trở nên thật nổi bật để phụ thân có thể dễ dàng tìm được mình; người sùng bái nhất chính là Cái Niếp thúc thúc, bởi vì Niếp đại thúc rất mạnh nha; người thích nhất là Nguyệt nhi, Nguyệt nhi đáng yêu lại hiền lành thế cơ mà …; Người muốn đánh bại nhất là Hạng Thiếu Vũ, cái tên kia ỷ mình lớn tuổi hơn nên lúc nào cũng ra vẻ giỏi lắm. Hừ... Cứ việc nghĩ như thế đi.
Bất quá bây giờ đối với Thiên Minh mà nói, những việc này vẫn còn khá xa xôi và trừu tượng. Trên thực tế hắn lại nghĩ, làm sao có thể khiến Thiếu Vũ buổi tối tướng ngủ tốt hơn một chút để đảm bảo mình cũng được ngủ đủ giấc, chuyện này hình như có ý nghĩa thực tế hơn nhiều
Cái tên Thiếu Vũ kia! Mỗi lần rất không may mắn mà nhớ tới Thiếu Vũ như vậy, Kinh Thiên Minh rất muốn đem khoé miệng kéo sát xuống phía dưới lại đem mắt mình kéo xếch ngược lên ( đơn giản la động tác làm mặt quỷ ấy mà). Loại vẻ mặt này tuy rằng độ khó tương đối cao, thế nhưng nếu là vì làm cho tên Thiếu Vũ kia xem thì hắn quyết sẽ không ngại phiền phức làm thêm vài lần đâu.
Hạng Thiếu Vũ, mười ba tuổi...Chẳng qua là hơn tuổi thôi mà! Cũng vẫn còn là một tiểu hài tử, cứ cả ngày muốn người ta gọi hắn là đại ca, hừ. Đương nhiên là bản lĩnh như vậy cũng cao hơn mình một chút...Trong đầu đấu tranh một hồi, Kinh Thiên Minh rất không tình nguyện chấp nhận sự thực này
Song Thiếu Vũ quả thực cũng có những chỗ kì cục. Nhớ lại khi hắn lần đầu tiên vươn tay về phía mình muốn kéo mình lên, hình dạng đôi tay kia quả thật khiến mình phát sợ. Trên tay Niếp đại thúc đầy vết chai dày và sẹo, đây là bởi vì hắn luyện kiếm đã rất nhiều năm, hơn nữa còn rất nhiều lần đối chiến với người ta. Thế nhưng bàn tay của Thiếu Vũ thoạt nhìn cũng thô ráp không khác biệt lắm so với bàn tay của Niếp đại thúc, phía trên có rất nhiều vết sẹo nông sâu không giống nhau, có một số vết còn đi thật sâu xuống cổ tay nữa.
Một hài tử mới lớn thế này đã có đôi tay như vậy, có lẽ thiên hạ ngoài Thiếu Vũ ra không có người thứ hai- Thiên Minh thầm nghĩ. May là trên mặt tên Thiếu Vũ kia chưa từng chịu qua vết thương gì, bằng không gương mặt anh tuấn của hắn kia... Khụ, khuôn mặt vẫn miễn cưỡng có thể coi được kia ( đương nhiên so với chính mình vẫn còn kém xa ~~ bất quá đến lúc đổi lại từ rất khổ cực a ||||) cũng trở nên đáng xấu hổ là không tốt rồi nha.
Kỳ quái, tại sao bỗng nhiên lại thảo luận đến mặt mũi của tên kia, rõ ràng vừa nãy là đang lên án chuyện tướng ngủ của hắn không tốt mà? Kinh Thiên Minh nhức đầu, bắt đầu tiếp tục tự hỏi.
Muốn nói đến tướng ngủ, thật là chưa thấy ai xấu hơn tên Thiếu Vũ này ( Thiên Minh lắc đầu, buông tay, làm ra hình dạng bất đắc dĩ). Chỉ cần nằm xuống một cái, sẽ liên tục không ngừng lăn qua lăn lại... Nói cho chính xác là luôn hướng về phía mình mà lăn đến ||||| cũng được, trở mình tới trở mình lui cũng thôi đi, đừng ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác là tốt rồi. Chính là tên Thiếu Vũ kia rõ ràng lúc nằm xuống ngủ thì đem cánh tay đặt sau đầu, thế nhưng mới ngủ được một lúc lại bắt đầu bày ra hình chữ “Thập”, hai cánh tay mở bung ra, quả thực cứ y như cái chong chóng giáng xuống người người ta, thật tức chết đi được!
Thế nhưng bản thân đương nhiên sẽ không chịu thiệt thòi rồi, cũng đem chân gác lên người Thiếu Vũ là được, oa ha ha ha ha...( Thiên Minh đắc ý cười)
( Chú thích: hai người các ngươi căn bản là kẻ tám lạng người nửa cân thôi, orz…) lời này của tác giả nha
Những điểm tên Thiếu Vũ kia làm cho người ta bất mãn cũng không chỉ có chút xíu này, rất nhiều nha! Lần trước chống lại Thương Lang Vương kia, ta vốn muốn cầm kiếm hảo hảo thể hiện trước mặt Niếp đại thúc một chút. Sau đó mới cùng Thương Lang Vương kia thực sự đối mặt, tên Thiếu Vũ kia vậy mà lại một cước đem ta đá văng ra để một mình mình thể hiện đi, rõ ràng là tên đó chẳng thèm đem người khác để vào mắt! ( ta cắn) rõ ràng chính hắn cũng không phải là đối thủ của Thương Lang Vương kia, nhưng lại kiên quyết muốn ngăn cản trước mặt ta, kết quả cũng bị đánh cho thê thảm té xuống đất, hừ.
Vũ Quá Thiên Minh, Phù Sinh Ngược MộngTác giả: Bỉ Ngạn Tiêu ThanhTruyện Đam MỹHoàng hôn, ngôi nhà gỗ, đèn vừa sáng. Một nam nhân nằm trên chiếc giường gỗ đơn sơ bên khung cửa sổ, hai mắt nhắm nghiền, tiếng hít thở khi thì yếu ớt khi thì dồn dập. Nam nhân kia sắc mặt nhợt nhạt, hai gò má lại phủ một chút sắc hồng ửng bất thường. Nữ tử trẻ tuổi ngồi bên giường vẻ mặt uể oải, trong tay cầm một loạt ngân châm. Nàng trước đây hẳn có thể xem như là một nữ tử vô cùng xinh đẹp cao quý, thế nhưng bây giờ trên gương mặt nàng vì nghỉ ngơi không đủ mà xuất hiên một tầng bóng đen u ám, làn môi cũng vì thiếu nước mà trở nên khô ráp. Nữ tử vẫn nhìn gương mặt trắng bệch của nam nhân trên giường, trong ánh mắt vốn dĩ sáng ngời tràn ngập buồn thương. Mãi đến khi cánh cửa gỗ “y nha” một tiếng, nữ tử mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, thốt ra tiếng khẩn cầu. “ Lão tiên sinh, xin ngài giúp Thiên Minh giải trừ ấn chú đi...”- Vừa nói hết lời, thanh âm của nữ tử có chút run run. Tiếng nói của ông lão tóc bạc nghe như từ chốn xa xôi nào vọng lại gần. ” Kinh phu nhân, ngươi đã hạ quyết… Kinh Thiên Minh, chín tuổi.Chín tuổi kỳ thực cũng không tính là nhỏ...Ít nhất thì trong lòng Thiên Minh cho rằng như thế. Kinh Thiên Minh hắn thế nhưng nghĩ tới rất nhiều chuyện, có mục tiêu lớn a, cùng tiểu hài tử khác tất nhiên không giống nhau.Về phần hắn nghĩ tới những chuyện gì ấy hả? Đại khái là mấy việc như dưới đây:Mục tiêu là muốn trở thành kẻ mạnh, trở nên thật nổi bật để phụ thân có thể dễ dàng tìm được mình; người sùng bái nhất chính là Cái Niếp thúc thúc, bởi vì Niếp đại thúc rất mạnh nha; người thích nhất là Nguyệt nhi, Nguyệt nhi đáng yêu lại hiền lành thế cơ mà …; Người muốn đánh bại nhất là Hạng Thiếu Vũ, cái tên kia ỷ mình lớn tuổi hơn nên lúc nào cũng ra vẻ giỏi lắm. Hừ... Cứ việc nghĩ như thế đi.Bất quá bây giờ đối với Thiên Minh mà nói, những việc này vẫn còn khá xa xôi và trừu tượng. Trên thực tế hắn lại nghĩ, làm sao có thể khiến Thiếu Vũ buổi tối tướng ngủ tốt hơn một chút để đảm bảo mình cũng được ngủ đủ giấc, chuyện này hình như có ý nghĩa thực tế hơn nhiềuCái tên Thiếu Vũ kia! Mỗi lần rất không may mắn mà nhớ tới Thiếu Vũ như vậy, Kinh Thiên Minh rất muốn đem khoé miệng kéo sát xuống phía dưới lại đem mắt mình kéo xếch ngược lên ( đơn giản la động tác làm mặt quỷ ấy mà). Loại vẻ mặt này tuy rằng độ khó tương đối cao, thế nhưng nếu là vì làm cho tên Thiếu Vũ kia xem thì hắn quyết sẽ không ngại phiền phức làm thêm vài lần đâu.Hạng Thiếu Vũ, mười ba tuổi...Chẳng qua là hơn tuổi thôi mà! Cũng vẫn còn là một tiểu hài tử, cứ cả ngày muốn người ta gọi hắn là đại ca, hừ. Đương nhiên là bản lĩnh như vậy cũng cao hơn mình một chút...Trong đầu đấu tranh một hồi, Kinh Thiên Minh rất không tình nguyện chấp nhận sự thực nàySong Thiếu Vũ quả thực cũng có những chỗ kì cục. Nhớ lại khi hắn lần đầu tiên vươn tay về phía mình muốn kéo mình lên, hình dạng đôi tay kia quả thật khiến mình phát sợ. Trên tay Niếp đại thúc đầy vết chai dày và sẹo, đây là bởi vì hắn luyện kiếm đã rất nhiều năm, hơn nữa còn rất nhiều lần đối chiến với người ta. Thế nhưng bàn tay của Thiếu Vũ thoạt nhìn cũng thô ráp không khác biệt lắm so với bàn tay của Niếp đại thúc, phía trên có rất nhiều vết sẹo nông sâu không giống nhau, có một số vết còn đi thật sâu xuống cổ tay nữa.Một hài tử mới lớn thế này đã có đôi tay như vậy, có lẽ thiên hạ ngoài Thiếu Vũ ra không có người thứ hai- Thiên Minh thầm nghĩ. May là trên mặt tên Thiếu Vũ kia chưa từng chịu qua vết thương gì, bằng không gương mặt anh tuấn của hắn kia... Khụ, khuôn mặt vẫn miễn cưỡng có thể coi được kia ( đương nhiên so với chính mình vẫn còn kém xa ~~ bất quá đến lúc đổi lại từ rất khổ cực a ||||) cũng trở nên đáng xấu hổ là không tốt rồi nha.Kỳ quái, tại sao bỗng nhiên lại thảo luận đến mặt mũi của tên kia, rõ ràng vừa nãy là đang lên án chuyện tướng ngủ của hắn không tốt mà? Kinh Thiên Minh nhức đầu, bắt đầu tiếp tục tự hỏi.Muốn nói đến tướng ngủ, thật là chưa thấy ai xấu hơn tên Thiếu Vũ này ( Thiên Minh lắc đầu, buông tay, làm ra hình dạng bất đắc dĩ). Chỉ cần nằm xuống một cái, sẽ liên tục không ngừng lăn qua lăn lại... Nói cho chính xác là luôn hướng về phía mình mà lăn đến ||||| cũng được, trở mình tới trở mình lui cũng thôi đi, đừng ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác là tốt rồi. Chính là tên Thiếu Vũ kia rõ ràng lúc nằm xuống ngủ thì đem cánh tay đặt sau đầu, thế nhưng mới ngủ được một lúc lại bắt đầu bày ra hình chữ “Thập”, hai cánh tay mở bung ra, quả thực cứ y như cái chong chóng giáng xuống người người ta, thật tức chết đi được!Thế nhưng bản thân đương nhiên sẽ không chịu thiệt thòi rồi, cũng đem chân gác lên người Thiếu Vũ là được, oa ha ha ha ha...( Thiên Minh đắc ý cười)( Chú thích: hai người các ngươi căn bản là kẻ tám lạng người nửa cân thôi, orz…) lời này của tác giả nhaNhững điểm tên Thiếu Vũ kia làm cho người ta bất mãn cũng không chỉ có chút xíu này, rất nhiều nha! Lần trước chống lại Thương Lang Vương kia, ta vốn muốn cầm kiếm hảo hảo thể hiện trước mặt Niếp đại thúc một chút. Sau đó mới cùng Thương Lang Vương kia thực sự đối mặt, tên Thiếu Vũ kia vậy mà lại một cước đem ta đá văng ra để một mình mình thể hiện đi, rõ ràng là tên đó chẳng thèm đem người khác để vào mắt! ( ta cắn) rõ ràng chính hắn cũng không phải là đối thủ của Thương Lang Vương kia, nhưng lại kiên quyết muốn ngăn cản trước mặt ta, kết quả cũng bị đánh cho thê thảm té xuống đất, hừ.