Tác giả:

Giữa trưa hè, trong Trúc Thanh uyển hết sức náo nhiệt ( phòng của thất tiểu thư thứ xuất của Tam phòng của Cố gia) có thể nghe thấy tiếng cười rộn rã truyền đến, nương theo trong sân trên ngọn cây chim chóc đang nghỉ lại có một phen phong vận khác. Chếch theo hướng bắc, trong một gian phòng, bốn cửa sổ mở ra, bốn phía gió nóng, một cô gái nhìn khoảng bảy tám tuổi giống nha hoàn đang tận tâm tận lực cầm lấy cây quạt quạt cho cô gái nằm trên ghế, tay kia đang nâng má, thật giống như ngủ mất. Cô gái nằm trên ghế có một gương mặt còn con nít nhưng khả ái, có thể thấy vẻ mặt không vui, lông mày khẽ cau, lông mi khẽ run. Đột nhiên cách đó không xa có một tiếng kêu a, tay nha hoàn khẽ buông lỏng, cây quạt đánh rơi trên người cô gái, nha hoàn kia vội nhặt cây quạt lên, chỉ e đánh thức người đang ngủ, thân thể hướng về phía cửa sổ đang mở nhìn qua, thanh âm kia lại gần hơn. “Ta nói Ngũ muội còn ngủ, tỷ tỷ khăng khăng không tin”. Nương theo thanh âm nũng nịu kia là một cô gái mặc áo màu xanh…

Chương 154: Ngoại truyện nhỏ

Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm KếTác giả: Tô Tiểu LươngTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Trọng SinhGiữa trưa hè, trong Trúc Thanh uyển hết sức náo nhiệt ( phòng của thất tiểu thư thứ xuất của Tam phòng của Cố gia) có thể nghe thấy tiếng cười rộn rã truyền đến, nương theo trong sân trên ngọn cây chim chóc đang nghỉ lại có một phen phong vận khác. Chếch theo hướng bắc, trong một gian phòng, bốn cửa sổ mở ra, bốn phía gió nóng, một cô gái nhìn khoảng bảy tám tuổi giống nha hoàn đang tận tâm tận lực cầm lấy cây quạt quạt cho cô gái nằm trên ghế, tay kia đang nâng má, thật giống như ngủ mất. Cô gái nằm trên ghế có một gương mặt còn con nít nhưng khả ái, có thể thấy vẻ mặt không vui, lông mày khẽ cau, lông mi khẽ run. Đột nhiên cách đó không xa có một tiếng kêu a, tay nha hoàn khẽ buông lỏng, cây quạt đánh rơi trên người cô gái, nha hoàn kia vội nhặt cây quạt lên, chỉ e đánh thức người đang ngủ, thân thể hướng về phía cửa sổ đang mở nhìn qua, thanh âm kia lại gần hơn. “Ta nói Ngũ muội còn ngủ, tỷ tỷ khăng khăng không tin”. Nương theo thanh âm nũng nịu kia là một cô gái mặc áo màu xanh… Edit: quynhle220Tô Khiêm Mặc nhìn Ngâm Hoan so với mình còn thấp hơn nửa cái đầu: “Tại sao qua mấy năm rồi mà ngươi cũng không cao lên vậy!”Ngâm Hoan chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, không nói gì.Hai năm sau, Ngâm Hoan chín tuổiTô Khiêm Mặc nhìn Ngâm Hoan so với mình còn thấp hơn một cái đầu, thở dài một cái: “Tại sao ngươi càng ngày càng lùn vậy?”Ngâm Hoan bình tĩnh đi lướt qua bên cạnh hắn.Ba năm sau, Ngâm Hoan được mười hai tuổi, (dđlêquýđôn) Tô Khiêm Mặc được mười lăm tuổi.Hắn nhìn Ngâm Hoan cứ mỗi năm lại càng thấp hơn mình một chút, vẻ mặt tiếc rẻ thở dài một cái: “Ta cảm thấy ngươi sống ở Cố Phủ không được thoải mái đâu, hay là ngươi đi theo ta đi……Ta đảm bảo rất nhanh ngươi sẽ cao hơn ta cho coi!”Lần này Ngâm Hoan không thèm nhìn hắn nữa, trước mặt hắn, bước từ từ lên bậc thang, một nấc không đủ thì bước thêm một nấc nữa, từ trên cao nhìn hắn: “Tô Thiếu Gia, cả ngày lẫn đêm người đều chạy tới đây, rốt cuộc định giở trò gì?”Bốn năm sau, Ngâm Hoan xuất giáTô Khiêm Mặc đá kiệu hoa, tân nương bước từ trong kiệu hoa a ngoài, Tô Khiêm Mặc liền cõng nàng đi tới cửa lớn,  khăn cưới che trên đầu Ngâm Hoan lay động theo mỗi bước chân, tiếng hoan hô và tiếng pháo vang dội chung quanh, nhưng nàng lại có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói lầm bầm của hắn ở bên tai: “Ta đã nói rồi mà, đi theo ta là có thể cao hơn ta rồi, vậy mà nàng còn không tin.”Ngâm Hoan chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn đến cần cổ của hắn, dường như là hắn đang mắc cỡ, chiếc cổ đỏ bừng thẳng đến phía sau tai…

Edit: quynhle220

Tô Khiêm Mặc nhìn Ngâm Hoan so với mình còn thấp hơn nửa cái đầu: “Tại sao qua mấy năm rồi mà ngươi cũng không cao lên vậy!”

Ngâm Hoan chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, không nói gì.

Hai năm sau, Ngâm Hoan chín tuổi

Tô Khiêm Mặc nhìn Ngâm Hoan so với mình còn thấp hơn một cái đầu, thở dài một cái: “Tại sao ngươi càng ngày càng lùn vậy?”

Ngâm Hoan bình tĩnh đi lướt qua bên cạnh hắn.

Ba năm sau, Ngâm Hoan được mười hai tuổi, (dđlêquýđôn) Tô Khiêm Mặc được mười lăm tuổi.

Hắn nhìn Ngâm Hoan cứ mỗi năm lại càng thấp hơn mình một chút, vẻ mặt tiếc rẻ thở dài một cái: “Ta cảm thấy ngươi sống ở Cố Phủ không được thoải mái đâu, hay là ngươi đi theo ta đi……Ta đảm bảo rất nhanh ngươi sẽ cao hơn ta cho coi!”

Lần này Ngâm Hoan không thèm nhìn hắn nữa, trước mặt hắn, bước từ từ lên bậc thang, một nấc không đủ thì bước thêm một nấc nữa, từ trên cao nhìn hắn: “Tô Thiếu Gia, cả ngày lẫn đêm người đều chạy tới đây, rốt cuộc định giở trò gì?”

Bốn năm sau, Ngâm Hoan xuất giá

Tô Khiêm Mặc đá kiệu hoa, tân nương bước từ trong kiệu hoa a ngoài, Tô Khiêm Mặc liền cõng nàng đi tới cửa lớn,  khăn cưới che trên đầu Ngâm Hoan lay động theo mỗi bước chân, tiếng hoan hô và tiếng pháo vang dội chung quanh, nhưng nàng lại có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói lầm bầm của hắn ở bên tai: “Ta đã nói rồi mà, đi theo ta là có thể cao hơn ta rồi, vậy mà nàng còn không tin.”

Ngâm Hoan chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn đến cần cổ của hắn, dường như là hắn đang mắc cỡ, chiếc cổ đỏ bừng thẳng đến phía sau tai…

Trùng Sinh Chi Thứ Nữ Tâm KếTác giả: Tô Tiểu LươngTruyện Cổ Đại, Truyện Gia Đấu, Truyện Trọng SinhGiữa trưa hè, trong Trúc Thanh uyển hết sức náo nhiệt ( phòng của thất tiểu thư thứ xuất của Tam phòng của Cố gia) có thể nghe thấy tiếng cười rộn rã truyền đến, nương theo trong sân trên ngọn cây chim chóc đang nghỉ lại có một phen phong vận khác. Chếch theo hướng bắc, trong một gian phòng, bốn cửa sổ mở ra, bốn phía gió nóng, một cô gái nhìn khoảng bảy tám tuổi giống nha hoàn đang tận tâm tận lực cầm lấy cây quạt quạt cho cô gái nằm trên ghế, tay kia đang nâng má, thật giống như ngủ mất. Cô gái nằm trên ghế có một gương mặt còn con nít nhưng khả ái, có thể thấy vẻ mặt không vui, lông mày khẽ cau, lông mi khẽ run. Đột nhiên cách đó không xa có một tiếng kêu a, tay nha hoàn khẽ buông lỏng, cây quạt đánh rơi trên người cô gái, nha hoàn kia vội nhặt cây quạt lên, chỉ e đánh thức người đang ngủ, thân thể hướng về phía cửa sổ đang mở nhìn qua, thanh âm kia lại gần hơn. “Ta nói Ngũ muội còn ngủ, tỷ tỷ khăng khăng không tin”. Nương theo thanh âm nũng nịu kia là một cô gái mặc áo màu xanh… Edit: quynhle220Tô Khiêm Mặc nhìn Ngâm Hoan so với mình còn thấp hơn nửa cái đầu: “Tại sao qua mấy năm rồi mà ngươi cũng không cao lên vậy!”Ngâm Hoan chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, không nói gì.Hai năm sau, Ngâm Hoan chín tuổiTô Khiêm Mặc nhìn Ngâm Hoan so với mình còn thấp hơn một cái đầu, thở dài một cái: “Tại sao ngươi càng ngày càng lùn vậy?”Ngâm Hoan bình tĩnh đi lướt qua bên cạnh hắn.Ba năm sau, Ngâm Hoan được mười hai tuổi, (dđlêquýđôn) Tô Khiêm Mặc được mười lăm tuổi.Hắn nhìn Ngâm Hoan cứ mỗi năm lại càng thấp hơn mình một chút, vẻ mặt tiếc rẻ thở dài một cái: “Ta cảm thấy ngươi sống ở Cố Phủ không được thoải mái đâu, hay là ngươi đi theo ta đi……Ta đảm bảo rất nhanh ngươi sẽ cao hơn ta cho coi!”Lần này Ngâm Hoan không thèm nhìn hắn nữa, trước mặt hắn, bước từ từ lên bậc thang, một nấc không đủ thì bước thêm một nấc nữa, từ trên cao nhìn hắn: “Tô Thiếu Gia, cả ngày lẫn đêm người đều chạy tới đây, rốt cuộc định giở trò gì?”Bốn năm sau, Ngâm Hoan xuất giáTô Khiêm Mặc đá kiệu hoa, tân nương bước từ trong kiệu hoa a ngoài, Tô Khiêm Mặc liền cõng nàng đi tới cửa lớn,  khăn cưới che trên đầu Ngâm Hoan lay động theo mỗi bước chân, tiếng hoan hô và tiếng pháo vang dội chung quanh, nhưng nàng lại có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói lầm bầm của hắn ở bên tai: “Ta đã nói rồi mà, đi theo ta là có thể cao hơn ta rồi, vậy mà nàng còn không tin.”Ngâm Hoan chỉ cần cúi đầu là có thể nhìn đến cần cổ của hắn, dường như là hắn đang mắc cỡ, chiếc cổ đỏ bừng thẳng đến phía sau tai…

Chương 154: Ngoại truyện nhỏ